Rõ ràng khả năng thứ hai chí mạng hơn, ăn mòn sức mạnh tập thể từ bên trong, chẳng có ai là đồng minh, sợ hãi nghi ngờ mọi thứ.

Người đàn ông trung niên im lặng từ đầu đến cuối rốt cuộc cũng nói: “Thế thì, vì an toàn, đêm nay đừng mỗi người một phòng nữa.”

Thật sự chỉ là vì an toàn thôi ư? Lê Chỉ không hỏi thành tiếng, vì mọi người đang ngồi ở đây đều biết tỏng.

“Tôi cũng nghĩ nên làm thế! Mọi người chăm sóc lẫn nhau!” Tây Trì lại là kẻ não phẳng, hấp tấp lên tiếng tán thành, “Nhưng chia kiểu gì?”

Người trung niên: “Theo quy tắc gần đi, các phòng vốn gần nhau thì đêm nay ở cùng nhau.”

“Nhưng vẫn có một người thừa ra.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Nhạc Nhan là cô gái duy nhất, kiêng dè nhiều hơn người khác.

“Một nhóm ba người cũng được,” Tây Trì nói, “Suy cho cùng thì phòng ngủ khách cũng rất xa hoa.”

Nhạc Nhan chau mày, đặt tách trà trong tay xuống, “Tôi không nghĩ đây là ý hay đâu.”

Lê Chỉ nhận ra sự bất mãn trong giọng điệu của cô.

“Nhìn cái này đi đã,” cô không chờ người khác lên tiếng đã tự chuyển chủ đề, “Tôi vừa vào đã nhìn thấy nó đặt chính giữa bàn, quản gia bảo chúng ta đến đây chắc chắn không chỉ là uống trà nói chuyện.”

Cô chỉ vào tấm thẻ sặc sỡ trên bàn, thì ra là bài Tarot. Trên bàn không có bất cứ đồ trang trí gì khác, chỉ có bài Tarot đặt ngay ngắn ở chính giữa, chỉ dẫn cực kỳ rõ ràng.

Vừa nhắc đến quản gia, Vưu Thụ lại nhớ tới cặp mắt trống rỗng đó, “Tại sao phải làm theo nó sắp xếp? Ai biết nó muốn làm gì!”

“Làm thì có khi còn nhận được thông tin, không làm thì…” Nhạc Nhan ngoài cười trong không cười, “Không phải anh điều tra cả buổi sáng à? Ngoại trừ bảo bọn tôi không thể chạy ra ngoài được thì còn có manh mối gì đáng giá khác không?”

“Cô!” Vưu Thụ nghẹn họng, chỉ phát ra một âm ngắn ngủi.

“Lẽ nào anh còn chưa rõ hoàn cảnh hiện tại của chúng ta sao?” Giọng cô mềm mỏng hơn, “Ngoại trừ làm theo nó chỉ thị ra thì không còn lựa chọn khác đúng không.”

Lê Chỉ nhớ đến dáng vẻ bất tử, và tiếng rít khi va đập mạnh của thằng bé đó.

Khóe mắt Vưu Thụ rũ xuống, sau đó tay anh ta đập mạnh xuống bàn như giận dỗi, rút một lá từ xấp bài Tarot, lật tay để lộ mặt bài.

Chỉ thấy trên lá bài vẽ một người đàn ông mặc áo choàng màu trắng, tay phải cầm quyền trượng chỉ lên trời.

“The Magician.” Nhạc Nhan liếc nhìn, “Diễn giải là “sáng tạo”.”

“Vì công việc nên tôi từng tìm hiểu sơ qua bài Tarot.” Cô cảm nhận được vài ánh mắt săm soi, chẳng chờ ai hỏi đã dứt khoát giải thích.

Lê Chỉ thì hoàn toàn không tìm hiểu gì về thần bí học. Vưu Thụ rút bài nghe xong cũng chẳng hiểu mô tê gì, không biết nó có nghĩa là gì.

Người trung niên hỏi thành tiếng: “Ai cũng phải rút à?”

“Có vẻ là vậy,” Nhạc Nhan nói, ngón tay cô chỉ vào bài Tarot đang quay mặt trái lên trên, “Tổng cộng chỉ có bảy lá, chắc là mỗi người một lá.”

“Thế tiếp theo để tôi đi.” Người trung niên giơ tay, chậm chạp rút ra một lá trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người: Người phụ nữ duyên dáng cao quý ngồi trên ghế, xung quanh là rừng cây sum suê, nom rất ung dung đắc ý.

Nhạc Nhan: “The Empress, diễn giải là sung túc. Chắc hẳn… ông có một gia đình rất hạnh phúc phải không?”

Người trung niên lặng đi: “… Tôi không nhớ.”

Tây Trì ngồi bên cạnh không chờ nổi nữa, cậu ta ngồi ở góc bàn, cách xấp bài hơi xa. Cậu ta cố gắng duỗi dài tay, rút một lá bài tràn ngập ánh nắng vàng, thiên thần ngụ ý tốt lành chiếm cứ nửa trên lá bài, mà trong ánh nắng ngập tràn và thiên thần vẫy gọi, nửa dưới lá bài có một cặp nam nữ trần truồng đang dựa vào nhau.

Mặt bài nhìn tốt đẹp ấm áp, “Lá này là The Lovers.” Nhạc Nhan nói.

Tây Trì hỏi: “Diễn giải thì sao? Diễn giải là gì?”

Nhạc Nhan: “Khụ… kết hợp.”

Raman bên cạnh không nói năng gì rất lâu, lại gần cái bàn rút bài cũng suy sụp ra mặt, nhưng lá bài y rút được lại khiến tất cả mọi người vực dậy tinh thần.

“… The Devil.” Nhạc Nhan nói.

Rất rõ ràng, cũng rất dữ tợn. Ác quỷ nguy hiểm ở chính giữa lá bài đang cười ngang ngược, tay cầm xích sắt đen óng, một đầu xích là một con người, đã mọc ra sừng và đuôi giống hệt ác quỷ.

“Diễn giải là cám dỗ.” Nhạc Nhan nhìn chằm chằm Raman.

Không chỉ là cô nàng, tất cả mọi người đều đang nhìn y, trong ánh mắt chứa chút cảnh giác khó phát hiện.

“Đêm nay tôi ở cùng ông được không?” Vưu Thụ nói với người đàn ông trung niên, “Nếu theo quy tắc ở gần vừa nói.”

Nếu Lê Chỉ không nhớ nhầm thì Raman ở đầu bên kia hành lang, phòng đối diện y là của Tề Hạo Hiên, còn lúc này lựa chọn gần Raman nhất tình cờ là Vưu Thụ, nhưng lựa chọn của Vưu Thụ thì nhiều hơn hẳn y, suy cho cùng thì phòng thứ hai đếm ngược còn có hai phòng bên cạnh và một phòng đối diện. Đều còn sống.

Người trung niên ở đối diện phòng anh ta.

Raman cầm mép lá bài ác quỷ bằng hai ngón tay, nom rất bình tĩnh trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người.

“Đến tôi rồi.” Du Phùng chống má, rút bừa một lá.

“The Hermit. Diễn giải là tìm kiếm.” Một kẻ cô độc mặc áo choàng màu trắng, giơ một ngọn đèn leo lét, chống gậy, mò mẫm đi trong bóng tối.

Du Phùng thản nhiên nghịch lá bài mỏng tang, nhìn sang Lê Chỉ.

Là đến lượt anh rút.

Trên bàn còn hai lá Tarot. Anh cầm mất một lá, lá còn lại sẽ là của Nhạc Nhan.

Anh giơ tay, tùy tiện cầm một lá bài.

Sau khi Nhạc Nhan cầm lấy lá bài của mình, giây phút cô nhìn thấy mặt bài, Lê Chỉ trông thấy cô cứng đơ người mất tự nhiên.

Cô lề mề không giơ bài của mình cho mọi người xem, “Tôi rút được… Death, ngụ ý là kết thúc.”

Cái này khá tệ. Mức độ tà ác của lá bài này cũng ngang ngửa lá The Devil của Raman.

Từ một góc độ nào đó, Nhạc Nhan đã chia bớt chú ý.

“Cậu thì sao?” Nhạc Nhan hỏi Lê Chỉ.

Lê Chỉ xòe lòng bàn tay, một tòa tháp xám cao chọc trời bị sét đánh sập, đá vỡ tan tành, rơi từ trên cao xuống.

“The Tower.” Nhạc Nhan nói. Cô duỗi vai, thở hắt ra một hơi.

“Các lá bài khác đều có nghĩa xuôi và nghĩa ngược, ví dụ The Empress, nghĩa xuôi là cuộc sống gia đình viên mãn, nghĩa ngược là mải mê hưởng lạc, hoặc Death nghĩa xuôi là thất bại, nghĩa ngược là một tia hy vọng, mỗi lá bài đều có mặt tốt và xấu,” cô ngập ngừng, “Nhưng The Tower thì khác.”

Nhạc Nhan: “The Tower chỉ có nghĩa xấu.”

Lê Chỉ: “Là gì?”

Nhạc Nhan: “Hủy diệt.”

“Bộp bộp bộp!”

Tiếng vỗ tay đột nhiên vọng tới từ cửa phòng.

Lê Chỉ ngoái đầu. Là cậu bé quản gia.

“Xem ra các vị chơi rất vui! Mọi người đều nhận được điềm báo bài Tarot rồi phải không?” Nó vừa vỗ tay, vừa cười híp mắt.

Không ai đáp lời nó. Lê Chỉ siết The Tower trong tay chặt hơn.

Cậu bé rảo bước nhẹ và mau vào phòng khách, càng lúc càng gần mọi người, “Ồ phải rồi! Em còn muốn cho mọi người một lời nhắc nho nhỏ.” Nắm tay nó gõ nhẹ đầu mình, nghịch ngợm lè lưỡi.

“Mặt bài Tarot ám chỉ cách chết của mọi người đấy.” Nó cười vui vẻ.

Giây tiếp theo Vưu Thụ nổi cơn lôi đình, kéo cổ áo thằng bé, “Mày nói cái gì!”

Du Phùng còn đang lún mình trong ghế sofa, thấy thế thì uể oải nói: “Đừng lãng phí sức lực. Nó không chết được đâu, hơn nữa cũng chỉ nghe theo lệnh mà hành động thôi.”

“Đúng thế. Ngài Du nói hoàn toàn chính xác, vậy nên làm phiền mọi người nhìn bài Tarot trong tay đi.”

“Phải tự kiểm điểm vào nhé,” biểu cảm của nó đột nhiên trở nên âm u.

“Các tội đồ.”

Xưng hô đã thay đổi.

Nỗi thù hận trong lúc nghiến răng nghiến lợi sinh động khác thường.

“Ngài Quạ Đen đang chờ các người.”