Theo cánh cửa sắt dần mở ra, ánh sáng trong hành lang lọt vào từng chút một, cái bóng mất đầu cũng từ từ đổ trên mặt đất. Lê Chỉ nhìn cảnh quái dị này, không có bất cứ nỗi sợ nào khi nguy hiểm sắp ập tới, ngược lại mí mắt anh bắt đầu dính vào nhau. Nếu không phải cái giường sắt bên cạnh bị cái xác đặc quánh dịch cơ thể chiếm mất, đánh một giấc ngon lành trong nhà xác cũng không phải không thể.

“Hai người chạy lung tung khắp nơi thế này có phải không được lịch sự cho lắm không? Thưa các vị khách đáng kính.” Cái đầu trong vòng tay cất tiếng, vẫn là giọng nói hiền hoà.

Du Phùng điếc không sợ súng, lập tức đốp chát: “Mày đuổi giết khách khắp nơi thế này thì lịch sự chắc?”

Vừa nói, hắn vừa cầm cổ tay Lê Chỉ, dẫn anh lùi ra chéo đằng sau.

Cài đặt ban đầu của thằng bé phân vùng mỉa mai và nghi ngờ rất mơ hồ, “Không, nhưng bất kể ra sao, mời ngài đứng im tại chỗ.”

Du Phùng đáp: “Được.” Nhưng bước chân lùi lại vẫn không ngừng.

Nhờ ánh sáng hành lang, Lê Chỉ nhìn thấy góc chéo bên trái trong cùng căn phòng có một cánh cửa, nom chắc là thông sang phòng hoả táng bên cạnh. Chắc hẳn lần đầu tiên đi vào lối đi bên phải, Du Phùng đã quan sát qua loa địa hình, vậy nên bây giờ họ chỉ cách cánh cửa đó vài bước chân, chỉ cần mở cửa đi sang phòng bên cạnh, họ sẽ có cơ hội cắt đuôi thằng bé này lần nữa, chứ không phải bị dồn vào chân tường như bây giờ.

Nội tâm Lê Chỉ cầu nguyện: “Cửa đừng khoá nhé.”

“Xin ngài đừng di chuyển nữa.”

Du Phùng bên cạnh đáp thằng bé một câu, anh nhìn thấy hai cánh môi mỏng đó chuyển động lên xuống, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.

Không chỉ là câu nói đó của Du Phùng không truyền tới tai anh, mà là cả thế giới đột ngột rơi vào tĩnh lặng, do tầng ngầm vốn đã yên tĩnh gần như không có bất cứ tiếng động nào, vậy nên điều khác lạ của thính giác tạm thời bị Lê Chỉ bỏ qua. Việc quan trọng bây giờ là phải thoát khỏi tay thằng bé này đã.

Thằng bé ôm đầu mình, ép sát từng bước một.

Du Phùng giơ tay, sắp chạm vào tay nắm cửa.

“Cạch.”

Cửa mở!

Lê Chỉ không kìm được nhảy cẫng lên, anh lập tức quay người, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn qua cánh cửa đó.

Trước mắt anh bỗng đen ngòm.

Không phải bóng đêm do nguồn sáng biến mất vì Du Phùng thổi tắt nến lúc nãy, mà là đánh mất thị giác thật.

Ngay sau đó là khả năng kiểm soát cơ bắp, anh đột ngột ngã gục xuống đất như con rối đứt dây, cổ tay tuột khỏi tay Du Phùng không kịp đề phòng. Chỉ trong một giây, ngay cả một ngón tay của mình mà anh cũng không kiểm soát được nữa, mắt cũng nhắm nghiền, cứ như ngủ say.

Nhưng đầu óc anh lúc này vẫn còn sót lại chút tỉnh táo.

Anh cảm nhận được đôi tay ấm áp đó chạm vào bả vai mình, muốn đỡ mình dậy, nhưng cuối cùng cả cơ thể đổ sụp bên trên mình.

Giây tiếp theo anh không thể khống chế được, đánh mất nhận thức.

Lúc Lê Chỉ tỉnh lại, đã là buổi chiều.

Nằm trên chiếc giường nhung đỏ mềm mại, trải nghiệm ly kỳ ở tầng hầm cứ như một giấc mơ phong phú, ánh nắng bị lá cây sum suê cắt thành vô số mảnh vụn, rắc xuyên qua cửa sổ, khiến anh nhất thời không mở được mắt ra.

“Ngài tỉnh rồi à? Ngài Lê.” Giọng trẻ con trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai.

Lê Chỉ co rúm người theo phản xạ có điều kiện, anh thấy thằng bé ngồi bên giường, khuôn mặt tinh xảo đó đã ngoan ngoãn nằm trên cổ, chỗ nối không có bất cứ khe hở nào, là làn da màu ngà voi mịn màng, trên mái tóc vàng óng là ánh nắng lốm đốm bồng bềnh.

“Nếu ngài muốn tìm ngài Du, thì ngài ấy đang nghỉ ngơi ở phòng đối diện.” Thằng bé đó nói ra yêu cầu bây giờ của Lê Chỉ như biết đọc suy nghĩ. Lê Chỉ đúng là đang muốn tìm Du Phùng, xác nhận tầng hầm không phải giấc mơ ban trưa ly kỳ của mình.

Nhớ lại lúc nãy nó còn đầu một nơi thân một nẻo, đuổi riết theo mình không tha, bây giờ lại ra dáng quản gia hiền hòa ăn nói nhỏ nhẹ với mình, Lê Chỉ chỉ có thể trả lời cứng nhắc: “… Ừ, tôi làm phiền rồi.”

Thằng bé đó đi mất chưa được bao lâu, Lê Chỉ bèn gõ cửa phòng đối diện. Đợi mãi không thấy ai trả lời, Lê Chỉ kiên nhẫn gõ thêm vài lần, mới có tiếng mở khóa từ từ vọng ra từ bên trong.

Cửa vừa mở, chỉ thấy Du Phùng đã thay cái áo sơ mi màu đen nhàu nhĩ, hắn đang mặc một cái áo len chui đầu màu đen, mái tóc rối bù, rõ ràng là vừa bị đánh thức khởi giấc ngủ say, trên mặt là biểu cảm cáu kỉnh mất kiên nhẫn, thấp thoáng tỏa ra vẻ thiếu niên ngông cuồng.

“À… Lê Chỉ.” Hắn nghiêng người nhường đường, ra hiệu cho Lê Chỉ vào phòng.

“Sau đó thế nào nữa?” Lê Chỉ bước vào phòng, ngồi xuống ghế gỗ cạnh giường.

Du Phùng đáp: “Bị nó đánh ngất, không biết sao tỉnh dậy đã về phòng ngủ rồi.” Hắn về giường nằm xuống, “Xem ra nó vốn không muốn giết chúng ta, chỉ là muốn ngăn tầng hầm bị phát hiện mà thôi.”

Lê Chỉ gật đầu, nếu cậu bé đó muốn giết người diệt khẩu, thì trong lúc ngất xỉu anh và Du Phùng đã trở thành thành viên mới trong nhà xác dưới tầng hầm rồi.

“Dẫu sao thì, trí nhớ của cậu đã khôi phục chút nào chưa? Có nhớ lại vài chuyện không?” Du Phùng uể oải ngoảnh đầu sang.

Lê Chỉ thăm dò: “Ví dụ?”

Du Phùng nói: “Ví dụ như chứng ngủ rũ.”

Không ngờ Du Phùng lại hỏi thẳng thừng thế.

Lê Chỉ biết mình không thể giấu giếm được vụ ngủ rũ cực bất thường trong nhà xác, đành nói thật phần ký ức mình mới hồi phục, “Phải. Tôi từng bị, lâu lắm rồi không tái phát, nhưng gần một tháng nay tái phát vài lần.”

“Thế… đã tìm được nguyên nhân bệnh chưa?”

“Chưa. Hoàn toàn không có manh mối gì.”

Du Phùng không tiếp lời, chỉ cụp hờ hàng mi ngẫm nghĩ, sau đó hắn gập cánh tay, che kín mắt, chỉ để hở hàm dưới đường cong tinh xảo, “Còn một vấn đề nữa.”

Lê Chỉ nói rất bình tĩnh: “Anh nói đi.”

Du Phùng: “Cảnh trong cái vòng tay của Tề Hạo Hiên.”

Lê Chỉ: “Tôi nhìn thấy rồi. Chức năng ghi chép ký ức ba chiều của thiết bị đầu cuối cá nhân.”

Lúc ấy khi Lê Chỉ chạm vào cái vòng, đầu óc bị cưỡng chế tải đoạn ký ức lúc sinh thời của Tề Hạo Hiên, và kích hoạt mã hóa trong đầu anh, ký ức dài hạn vốn tạm thời im bặt vì thuốc, nhưng lúc này đã nhớ lại vài chuyện liên quan đến thiết bị đầu cuối cá nhân – chiếc vòng tay da thuộc màu đen đó, bề ngoài nom giản dị khiêm tốn, thực tế là thiết bị điện tử tập hợp toàn bộ thông tin cá nhân của Tề Hạo Hiên.

Trong đó có một chức năng được tranh cãi khá nhiều – ghi chép ký ức. Thông qua việc thu thập tín hiệu điện từ giác quan cơ thể truyền tới não bộ, ghi chép toàn bộ ký ức từ nhỏ đến lớn trong cuộc sống của người dùng, những ký ức này không chỉ bao gồm hình ảnh và âm thanh, thậm chí còn cả nhiệt độ, tâm trạng và mọi cảm nhận khác của cơ thể lúc đó, trải nghiệm đọc ký ức gần như quay lại thời điểm đó. Lúc tải ký ức, cảm xúc mãnh liệt mà Lê Chỉ trải nghiệm chính là kết quả của việc ghi chép cảm xúc.

Lê Chỉ chống cằm, “Sai quá. Rõ ràng chức năng đó ghi chép không khác biệt gì, một khi mở, chỉ có dấu hiệu sống biến mất mới kết thúc ghi chép.”

“Có kẻ đã thao túng thiết bị đầu cuối cá nhân của ông ta.” Giọng Du Phùng rất khẽ, “Xóa toàn bộ thông tin cá nhân và cảnh ký ức, chỉ còn lại ba cảnh.”

Hắn vẫn đang che mắt: “Nhà vua đăng quang, thỏa thuận bảo mật, lựa chọn trẻ con… thế là sao…”

Lê Chỉ đột ngột nhớ ra một câu đối thoại.

Rõ ràng Du Phùng nghĩ cùng một chuyện với anh, “Cậu từng bảo Tề Hạo Hiên là một doanh nhân?”

Lê Chỉ gật đầu, lúc bị vạch trần là nghe lỏm ở đại sảnh, đúng là anh đã nhắc tới với Du Phùng, “Lúc ấy ông ta đang tranh luận về hợp đồng thương mại gì đó với tên béo, nhưng cách xa quá, không nghe rõ chi tiết.”

Du Phùng nói: “Có thể trước khi chết ông ta cũng không nhớ ra mình là một doanh nhân. Còn có thể là liên quan đến bắt cóc và buôn bán trẻ con.”

Từng khuôn mặt vàng vọt trong đoạn ký ức, và thái độ như chọn chất lượng sản phẩm của Tề Hạo Hiên, cho thấy chắc hẳn y từng tham gia vào giao dịch bẩn thỉu bất hợp pháp.

Việc này gần như đã vạch trần vài thông tin về thân phận của Tề Hạo Hiên.

Lê Chỉ do dự: “Anh không cảm thấy cho đến giờ vẫn suôn sẻ quá à?”

Du Phùng: “Gì cơ?”

“Đêm hôm trước vào căn phòng bí mật, thấy số màu trắng trên cửa, ngày hôm sau đã dùng đến lúc vào tầng hầm, còn ba cảnh cố tình để lại kia nữa.”

Những thông tin này đều mang tính chất ám chỉ hoặc được sàng lọc, Lê Chỉ cứ cảm thấy giàu tính dẫn dắt quá, như có kẻ âm thầm thúc đẩy.

Quả nhiên Du Phùng hiểu được ý của Lê Chỉ, “Cậu bảo là có người đang dẫn dắt chúng ta?”