Sau khi trở về từ chuyến đi biển, Lục Úc liền đặt mua một bộ dụng cụ vẽ tranh sơn dầu. Anh bề bộn nhiều việc, sau khi về nhà tất cả thời gian đều ở cạnh Bùi Hướng Tước, hiếm khi có được thời gian nhàn hạ. Nhưng chỉ cần là chuyện anh muốn làm, thì luôn sẽ có cách để hoàn thành.

Giá vẽ được đặt trong một căn phòng tối, được phủ lên một tấm vải thật dày, xung quanh đầy đủ dụng cụ. Bước đầu tiên của bức vẽ là phải phác thảo cơ bản, trình độ phác họa của Lục Úc không tồi, anh dành thời gian phác liền mấy tờ, nhưng vẫn không hài lòng.

Trên giấy chỉ có những nét vẽ mơ hồ, loáng thoáng có thể nhận ra một thiếu niên cao gầy, cổ dài như thiên nga vô cùng xinh đẹp, đường cong nơi xương quai hàm được khắc họa cẩn thận tỉ mỉ. Cậu nghiêng hẳn mặt sang một bên, vành tai có cài rất nhiều bông hồng, chúng lung lay giống như sắp rớt xuống. Mọi thứ đều rất đẹp, chỉ là nơi khuôn mặt lại không có ngũ quan.

Lục Úc từng thử vẽ, nhưng lại luôn cảm thấy những gì mình phác họa nên khác quá xa với Bùi Hướng Tước chân thực.

Nhưng chuyện này không bội, nếu muốn vẽ thành một món quà để tặng, vẫn còn rất nhiều thời gian.

Sáng hôm sau, Lục Úc rời giường rất sớm, ôm Bùi Hướng Tước từ trên giường xuống đất. Ý thức của Bùi Hướng Tước vẫn chưa được tỉnh táo, lầm bầm hỏi: "Lục, Lục thúc thúc, có chuyện gì vậy?"

Lục Úc nhét cậu vào nhà vệ sinh, bóp kem đánh răng cho cậu: "Đã nói hôm nay phải đến chỗ bác sĩ tâm lý tái khám, em còn nhớ không vậy?"

Bùi Hướng Tước thanh tỉnh, vội vàng đánh răng.

Xe đã đỗ trước cổng, lúc này ánh nắng sáng sớm vẫn đang giấu nửa mình sau rằng mây nửa hồng phấn nửa vàng chanh.

Hai người đi từ rất sớm, đa phần các khoa trong bệnh viên vẫn chưa đến giờ làm việc, vị bác sĩ lần trước bởi vì đã được nhắn lại, nên đã có mặt ở phòng bệnh.

Bùi Hướng Tước vẫn còn nhớ rõ ông, cười cười chào hỏi.

Mà ấn tượng của bác sĩ với Bùi Hướng Tước cũng rất sâu sắc, không chỉ bởi vì Lục Úc ra giá quá cao mà còn vì tình trạng bệnh của chính cậu. Chướng ngại về mặt ngôn ngữ và tình cảm của cậu là do bóng ma từ thời thơ ấu đem lại, nói chung hoàn toàn có thể đi kèm với chứng trầm cảm hoặc tâm lý có vấn đề khác, nhưng Bùi Hướng Tước không có. Từ lần trao đổi trước, cho mắc bệnh, không thể trao đổi với người khác, nhưng cậu lại vô cùng vui vẻ cởi mở.

Bác sĩ lấy bệnh án ra, thấy hai người thân thiết đi vào, ngồi trước mặt mới hỏi: "Phương pháp giao lưu lần trước tôi đưa ra, hai người đã thử chưa?"

Bùi Hướng Tước vẫn tỉnh tỉnh mê mê chẳng hiểu gì, nghiêng đầu vô cùng tín nhiệm nhìn Lục Úc.

Lục Úc phát âm rõ từng chữ, chậm rãi hỏi: "A Bùi, sáng nay ăn gì?"

Bùi Hướng Tước nghĩ: "Ăn bánh bao kim sa, canh đỗ xanh, thịt hun khói và bánh rán."

Lục Úc lại hỏi: "Vậy hôm nay tới đây làm gì?"

Đối thoại không nhanh không chậm. Mặc dù đôi lúc Lục Úc cũng phải nói lại mấy lần, Bùi Hướng Tước, nhưng đã có thể đại đến phạm vi trao đổi của người bình thường.

Bác sĩ tâm lý đẩy gọng kính, có chút kinh ngạc. Mặc dù biện pháp này là do ông đưa ra, nhưng cũng chỉ là thử nghiệm, không ngờ lại đạt được hiệu quả tốt như vậy.

Ông không nhịn được hỏi: "Cậu bé, cậu có thể hiểu được lời tôi nói không?"

Bùi Hướng Tước nghiêng đầu nhìn ông, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Mãi đến khi bác sĩ nói lại hơn mười lần, cậu mới hiểu được đại khái.

Cậu từ không cảm nhận được thanh âm của bất cứ ai đổi thành chỉ nghe được thanh âm của mình Lục Úc. Bất kể thế nào, cũng đã là tiến bộ rất lớn.

Bác sĩ tâm lý nhìn Lục Úc: "Lục tiên sinh, mời anh vào phòng trong, tôi muốn một mình nói chuyện với cậu ấy."

Thời gian nói chuyện lần này không lâu như lần trước, Lục Úc cũng không chỉ đơn thuần đợi người, anh còn phải xử lý thư kiện gửi đến. Không lâu sau, Bùi Hướng Tước chạy ào ra mở cửa, đứng bên cạnh Lục Úc.

Bác sĩ vẫn chiếu theo thường lê, trước khi đi liền nói lại tình trạng bênh nhân cho anh, tựa như rất hài lòng với vị phụ huynh Lục Úc này: "Lục tiên sinh quả nhiên rất dụng tâm với đứa trẻ này, đã có thể trao đổi trôi chảy như vậy quả thực không dễ dàng. Hơn nữa những khúc mắc thời thơ ấu dường như đã được tháo gỡ, cũng đã nói với anh chuyện này, Nhưng đối với thanh âm của người ngoài vẫn không thể cảm nhận được... Chuyện này có lẽ cũng không có cách nào."

Lục Úc bình tĩnh gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy, chứng chướng ngại tình cảm thì sao? Tình trạng hiện tại thế nào?"

Thầy thuốc ngẩn người, suy xét một lúc mới trịnh trọng mở lời: "Bệnh tình của cậu ấy có chút đặc biệt, đồng thời mắc cả chướng ngại ngôn ngữ lần tình cảm. Cá nhân tôi cho rằng có lẽ cậu ấy mặc chứng chướng ngại ngôn ngữ từ khi còn quá nhỏ, có thể hiểu được những từ ngữ đơn giản, nhưng những từ ngữ biểu đạt cảm xúc, lại không thể tự thân cảm nhận được. Hơn nữa quá trình trưởng thành của cậu ấy khiếm khuyết những tình cảm chính diện như thích hay yêu. Nói chung, cần người chỉ dẫn giảng giải cùng yêu thương đúng cách, tôi cảm cảm thấy khả năng khỏi bệnh là rất lớn."

Đời trước chuẩn đoán của bác sĩ không quá giống thế này. Nhưng Lục Úc vẫn cảm thấy vị bác sĩ này nói đúng hơn, bởi vì trước kia Bùi Hướng Tước mang tâm lý bài xích bác sĩ, ngay cả những việc liên quan đến mẹ kế cũng không nói, dưới trạng thái trị liệu một cách thả lòng và tin tưởng, hẳn là bệnh tình của cậu sẽ được chẩn đoán chính xác hơn.

Nghĩ đến đây Lục Úc lễ độ cười: "Vậy về sau phải làm phiền ông rồi."

Bác sĩ nhìn vị Lục tiên sinh đi phía sau cẩn thân trông chừng Bùi Hướng Tước, ánh mắt không có một phút rời khời liền thổn thức đôi chút, lại ngáp một cái, đột nhiên nhớ ra chuyện gì.

"Chết!"

Lúc nãy trao đổi với Bùi Hướng Tước quá mức kịc động nên cũng quên dặn dò Lục Úc.

Ông đến cạnh cửa sổ, nhìn hai người lên xe, không quay lại tìm mình, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên xe. Tài xế thấy hai người ngồi xuống, liền giẫm chân ga.

Lục Úc ngồi bên cạnh Bùi Hướng Tước cho dù bận bịu cũng bỏ sang một bên: "A Bùi muốn về nhà hay đến công ty với tôi?"

Bùi Hướng Tước sau khi hiểu được cũng không cần nghĩ ngợi: "Đi, đi cùng Lục thúc thúc!"

Cậu suy nghĩ lát, lại hỏi: "Mới nãy ở, ở bệnh viện, bác sĩ nói chuyện với tôi, có bảo "cậu của cậu rất tốt" nhưng tôi không hiểu lắm, chẳng phải tôi chỉ có Lục thúc thúc thôi sao?"

Đôi mắt của Bùi Hướng Tước tròn xoe, đồng tử đen tỏa sáng.

Nụ cười của Lục Úc cứng ngắc: "Chuyện này nói ra rất dài."

Quả thật rất dài.

Anh thầm thở dài, không ngờ bác sĩ tâm lý lại không đáng tin như thế, nói bại lộ liền bại lộ.

Nhưng lời nói dối này cũng không phải không thể nói, lục đó nói vậy là vì Bùi Hướng Tước vẫn còn cảnh giác với anh, hiện tại đã khác.

Lục Úc kéo Bùi Hướng Tước về phía mình: "Bởi vì đưa em đi khám, hồ sơ bệnh án là một thứ rất tư mật, tôi nói với bác sĩ tôi là cậu em, là người giám hộ, bác sĩ mới tin tưởng tôi, mới chưa bệnh cho em."

Anh lại thêm một câu: "Chim sẻ nhỏ có thể tha thứ cho tôi không?"

Bùi Hướng Tước mãi một lúc mới hiểu logic của cậu này, cậu thở dài khe khẽ, mềm giọng nói: "Nếu, Lục thúc thúc, thực sự là cậu tôi, tôi, thì tốt quá."

Nếu Lục Úc là cậu của cậu, hai người có thể gặp nhau lúc cậu còn nhỏ, cậu sẽ hát cho lục thúc thúc nghe, để khoảng thời gian từ chín tuổi đến hai tư tuổi của anh không còn phiền muộn vì bệnh mất ngủ nữa.

Đây là điều Lục Úc chẳng thể biết.

Anh nhíu mày, hào hứng trả lời: "Không thể trở thành cậu của em. Mặc dù tôi chẳng để tâm đến loạn luân nhưng tóm lại vẫn tuồn ra chút tin đồn, không muốn em nghe thấy."

Cậu nói này nói rất nhanh, chim sẻ nhỏ ngốc nghếch chẳng hiểu gì, nhưng tài xế ngồi trước cũng không bị chướng ngại ngôn ngữ, nghe được rõ ràng nhưng lại chẳng thể hiểu thấu.

Nhưng tài xế vẫn rất chuyên nghiệp, giả bộ mình chỉ là kẻ điếc, cái gì cũng không nghe thấy.

Lục Úc nhéo hai má mềm mại của Bùi Hướng Tước, xấu xa trọc ghẹo: "Nhưng nếu em muốn, có thể gọi tôi nghe một chút."

Bùi Hướng Tước nghiêng đầu, trực tiếp mở miệng: "Cậu Lục."

Tiếng gọi này lướt nhẹ qua trái tim Lục Úc, giống như một đóa hoa nở rộ.

Ạnh nghĩ, nếu như Bùi Hướng Tước là cháu mình cũng chẳng có gì không tốt, anh có thể nhìn thấy chú chim non nhỏ nhỏ mềm mềm, đem chim sẻ nhỏ bé con ôm vào lòng, nhìn cậu lớn lên, ai cũng không thể tổn thương cậu.

Như thế quá tốt.

Bởi vì thời gian khám bệnh khá sớm, Lục Úc sau khi đến công ty có thể lập tức tiến hành công việc, mở một buổi họp qua màn hình. Buổi trưa, trợ lý toàn năng Lí Trình Quang đã đến nhà hàng nổi tiếng cạnh công ty mua đồ ăn mang về, hai người giải quyết bữa trưa trong văn phòng, Bùi Hướng Tước còn ăn thêm một miếng bánh kem cherry.

Buổi tối, Lục Úc hiếm có một lần được tan làm đúng giờ, còn cho phép nhân viên không phải tăng ca, cả công ty liền hân hoan sung sướng. Còn Lục Úc lại mang Bùi Hướng Tước đến siêu thị mua đồ.

Đó là một siêu thị cách nhà họ không xa, Lục Úc bảo tài xế chạy xe về trước, còn mình và Bùi Hướng Tước thì đi bộ. Vào siêu thị rồi thì không tránh khỏi mua túi lớn túi nhỏ, Bùi Hướng Tước giành xách đồ, Lục Úc cũng hết cách, đành để cậu xách túi rau quả.

Đi được nửa đường, di động Lục Úc vang lên, Bùi Hướng Tước thò tay vào túi quần lấy hộ anh, màn hình lóe sáng, hiện ra một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Bùi Hướng Tước nhíu mày.

Lục Úc nhận điện thoại, người gọi đến là Hạ Nguyên, vô cùng hào hứng "Ha ha" một tiếng: "Cậu có biết gần đây đang có một cô gái theo đuổi cậu cuồng nhiệt không?"

Lục Úc thờ ơ trả lời.

Hạ Nguyên bị thái độ này của anh làm cho kinh ngạc: "Việc này cả Hoài Thành đều biết, bố cậu chỉ kém nước gọi thẳng một tiếng con dâu thôi, cậu định mặc kệ sao?"

Lục Úc khẽ cười: "Quản cái gì? Chu Trữ làm rất tốt, cậu không ở Hoài Thành mà cũng hay tin."

Hạ Nguyên sửng sốt, mắng bậy một cậu: "Chính cậu bày trò? Có ý đồ gì đấy?"

"Muốn Lục Thành Quốc sau này không có chuyện gì thì đừng đến Trữ Tân làm phiền tôi." Lục Úc vẫy vẫy tay với Bùi Hướng Tước còn đang ngơ ngác.

Hạ Nguyên lúc này mới hiểu ra cuống quít nói: "Ý kiến hay, tôi cũng tìm một người."

Lục Úc cũng chẳng tin tưởng vào tự chủ của Hạ Nguyên, khuyên: "Cậu cẩn thận chút, đừng diễn giả tình thật." Hạ Nguyên rất vô tâm vô phế, căn bản không theo đuổi cuộc sống tình cảm, chỉ theo đuổi các cô gái xinh đẹp. Đến lúc đó đừng nói là giả, có khi lên giường luôn cũng nên.

Nhưng chuyện của hắn không liên quan gì đến anh, anh cũng chẳng nói thêm gì, trong lòng hắn tự rõ.

"Đúng rồi, cậu cùng cậu bé kia thế nào rồi? Đã hôn chưa?"

Lục Úc không để ý hắn trêu trọc, bình tĩnh nói: "Hôn rồi, lúc em ấy đang ngủ, em ấy không biết."

Hạ Nguyên cười: "Đúng là, người anh em, cậu thật sự tạo nghiệt đời trước, đời này mới gặp phải một nhóc chưa thành niên."

Lục Úc cười: "Có lẽ vậy đi."

Hạ Nguyên nói thêm vài cậu, Lục Úc liền cúp máy, xách túi lớn túm nhỏ định đi, lại bị Bùi Hướng Tước kéo góc áo.

"Sao vậy?"

Bùi Hướng Tước do dự một lúc rụt rè hỏi: "Lục thúc thúc, màn hình, màn hình di động của anh, sao lại có ảnh của tôi?"

Lục Úc mở điện thoại lên, màn hình đều là ảnh chụp cậu lúc cạnh tảng đá ngầm bên bờ biển.

Anh chẳng phải người sẽ ngượng ngùng khi bí mật bị lộ, còn hào phóng mở ra cho Bùi Hướng Tước xem: "Bởi vì chim sẻ nhỏ của tôi rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng không đủ, đành đặt ảnh em làm hình nền điện thoại, còn rửa một tấm đặt trong ví nữa."

Bùi Hướng Tước nghe xong, khuôn mặt trắng trẻo đỏ hồng, còn hồng hơn ráng chiều trên trời.

Cậu nghĩ một lúc mới chậm rãi nói hai câu tiếc là âm thanh quá nhỏ, ngay cả Lục Úc bên cạnh cũng không nghe thấy.

Lục Úc kéo cậu đến trước mặt: "Lặp lại lần nữa cho tôi nghe?"

Thanh âm Bùi Hướng Tước vừa mỏng vừa nhẹ, mang đầy chờ mong cùng ngại ngùng: Vậy, tôi cũng muốn, chụp Lục thúc thúc. Cũng muốn, đặt làm hình nền điện thoại, mỗi ngày có thể nhìn. Còn muốn, còn muốn đặt trong hộp sắt."

Lục Úc ngẩn người, anh vẫn luôn biết Bùi Hướng Tước có một hộp sắt, bên trong đựng những thứ cậu quý trọng nhất, ngay cả chìa khóa cũng luôn đeo trước ngực, không dễ dàng mở ra.

Mà hiện tại, chim sẻ nhỏ của anh lại muốn bỏ ảnh của anh vào hộp sắt đó.

Lục Úc nói: "Được. Tôi chụp em, em cũng chụp tôi, đều đặt làm màn hình điện thoại, được không?"

Bùi Hướng Tước gật đầu.

Bên đường có một hồ nước, hai người đi xuống bậc thang, xung quanh hồ chỉ giăng một hàng rào, bãi cỏ xanh tốt, xa xa hoa sen mọc từng cụm, nụ hoa chưa nở, buông mình xuống lá sen. Lục Úc tùy ý đứng cạnh hồm khí chất anh tuấn, dung mạo hẹp dài, đồng tử màu hổ phách tựa như ngọc quý, khóe môi mang ý cười dịu dàng, bóng anh phản chiếu trên mặt nước, mơ hồ lại không ngừng đung đưa theo từng sóng nước lăn tăn.

Tấm ảnh chụp Bùi Hướng Tước vào lúc hừng đông, còn Lục Úc lại vào lúc hoàng hôn.

Bùi Hướng Tước cầm di động, nhìn Lục thúc thúc trên camera, nghĩ Lục thúc thúc giờ khắc này sẽ được lưu giữ trong điện thoại và hộp sắt của mình, tim liền đập nhanh, gần như không thở nổi, tay có chút run rẩy.

Cậu ấn núp chụp, sau đó bước nhanh về phía Lục Úc, đặt ảnh anh làm hình nền, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

Lục Úc lấy điện thoại ra, hai hình nền hiện ra, bọn họ từ thân đến tâm thậm chí là điện thoại cũng chỉ có đối phương.

Anh nói: "Chim sẻ nhỏ của tôi, tặng em một món quà nữa."

Bùi Hướng Tước mờ mịt không rõ.

Qua hai ngày, cậu nhận được một bức tranh. Đó là bức phác họa của Lục Úc, chỉ có hai sườn mặt, của cậu và Lục Úc.

Hai người nhìn nhau cười, trong mắt chỉ có đối phương.

Lục Úc đổi avatar thành sườn mặt mỉm cười của Bùi Hướng Tước, cậu hiểu được ý tứ của anh, cũng lúng túng đổi theo, biến tất cả avatar tài khoản cá nhân thành hình anh.

Bức ảnh chụp Lục Úc lúc hoàng hôn, Bùi Hướng Tước đã in ra làm ba tấm, một để trong hộp sắt quý giá, một để dưới gối, một mang theo bên người. Giống như chìa khóa hộp sắt, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ đem lại dũng cảm và năng lượng cho cậu.

Trong lòng Bùi Hướng Tước không nhịn được nghĩ, trên thế giới này sao lại có một người như Lục thúc thúc, anh tốt như thế, lại dịu dàng hơn bất cứ ai. Mình phải may mắn cỡ nào, mới có thể gặp được anh.

Chỉ cần xui xẻo một chút, cậu đã không thể gặp được Lục thúc thúc của mình.

Bùi Hướng Tước nhìn ảnh ava của Lục thúc thúc, lại nhìn hình mình vẽ trong nhật ký, chính là không thành thạo như anh, chỉ có những nét vẽ đại khái, nhưng cậu vẫn không xóa đi, đống nhật ký lại, dần chìm vào giấc ngủ.

Extra

Tiểu Tước: Éc, cậu Lục đấy à? Cháu là Tiểu Tước, cháu vẽ một bức tranh muốn tặng cậu, bao giờ cậu đến lấy!

Đại Bùi: Van cầu cậu! Câu tên là Tiểu Tước, chứ IQ vẫn phải hơn chim sẻ chứ!

Tiểu Tước: Chiếp chiếp!

Đại Bùi: Ngày này làm sao sống nổi.