Đoàn Sâm không biết liệu Diệp Bạch Tư có tức giận bởi vì mình giả làm đầu bếp tư nhân để tiếp cận anh hay không.

Hắn không tự thú là do hắn không chắc mình có thể lấy lại sự yêu thích của Diệp Bạch Tư trong giai đoạn 'thử việc' này, lỡ mà một tháng sau Diệp Bạch Tư không tiếp nhận hắn thì ít nhất hắn vẫn còn cái thân phận đầu bếp tư nhân kia để giữ liên lạc.

"Vậy... để anh về thay đồ đã."

"Hôm qua anh không mang theo quần áo sao?"

Đoàn Sâm vỗ đầu một cái: "Xong rồi, anh chợt nhớ ra mình còn có việc gấp, tối hôm qua Tạ Ninh mới gửi, anh phải về xử lý mới được... Em ngủ thêm một lát đi nhé, anh sẽ xong việc nhanh thôi."

"Vậy..." Diệp Bạch Tư hỏi: "Anh có qua ăn cơm với em không?"

"Có chứ. Nhân dịp đầu bếp tư nhân gửi đồ ăn đến thì để anh nếm thử tay nghề của anh ta luôn."

"Được rồi, anh đi đi."

Diệp Bạch Tư ngoan ngoãn nằm xuống giường lần nữa.

Trước kia tính tình của Diệp Bạch Tư cũng tốt như vậy, cho dù đối phương có làm gì đi nữa thì anh cũng không nói hai lời. Trong lòng Đoàn Sâm trở nên mềm mại, hắn lại dụi dụi đôi mắt đau nhức, sau đó thay đồ trở về nhà.

Về phần Diệp Bạch Tư, Đoàn Sâm vừa rời đi thì anh cũng nhận được trả lời: "Chờ một chút."

Anh kiên nhẫn ngủ thêm một hồi, cân nhắc sắp đến giờ thì đứng lên thu dọn, tiếp đó chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra, Đoàn Sâm và nhân viên giao đồ ăn đang đứng ở bên ngoài, hắn nói: "Tình cờ gặp mặt, anh nói anh ở chung với em mà cậu ta không tin."

Đối phương tỏ vẻ 'hóa ra là sự thật': "Lúc nãy anh ấy bảo để anh ấy mang cà mên vào giúp tôi, tôi không biết anh ấy là người nhà của anh, thật là mạo phạm quá."

Đoàn Sâm bình tĩnh nhận lấy cà mên, vỗ vai đối phương nói: "Bây giờ cậu biết rồi, lần sau cứ việc đưa cho tôi là được."

Diệp Bạch Tư đã nhìn ra.

Đoàn Sâm đang định bỏ qua bước nhờ nhân viên giao đồ ăn cho anh, hắn sẽ là người đích thân mang đến đây, dù sao thì vị 'đầu bếp tư nhân' kia bây giờ cũng chỉ ở cách anh vài chục bước.

Về phần giải thích với anh, có thể sẽ là 'lúc nãy vô tình nhìn thấy đầu bếp tư nhân mang đồ ăn đến cho em, vì vậy anh tiện thể nhận luôn giúp em này'. Diễn xuất cũng khá là hoàn chỉnh đấy chứ, dù sao nếu hôm nay Đoàn Sâm tự mang cà mên đến thì Diệp Bạch Tư nhất định sẽ hỏi: "Làm sao mà nhân viên giao đồ ăn của nhà bếp tư nhân biết anh là người nhà của em được?"

Hiện giờ Đoàn Sâm và người giao đồ ăn đã biết tiền đề, về sau hắn có thể sử dụng lý do này một cách chính trực trong tương lai.

Diệp Bạch Tư không nhiều lời nữa, anh đưa Đoàn Sâm và cà mên vào nhà, bọn họ cùng nhau ngồi xuống bàn ăn.

Anh húp một ngụm cháo, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Đoàn Sâm chủ động bảo: "Món cháo này ngon thật."

Với lời khen ngợi thật trân như thế, nếu Diệp Bạch Tư không biết trước rằng Đoàn Sâm chính là đầu bếp tư nhân, anh gần như sẽ hoài nghi hắn chỉ mới ăn nó lần đầu.

Diệp Bạch Tư tiếp lời: "Rất giống với tay nghề của anh."

"Thật hả?" Nói xong, Đoàn Sâm nhẹ nhàng khuấy lên một miếng gừng thái nhỏ trong cháo mặn, hắn nghiêm túc nói: "Anh không bao giờ cho gừng vào cháo hết."

Diệp Bạch Tư ngạc nhiên, "Lạ nhỉ, trước kia đầu bếp tư nhân chưa từng cho gừng thái nhỏ vào, anh ấy biết em không thích ăn mà."

Anh lấy điện thoại ra bảo: "Để em hỏi anh ấy."

Đoàn Sâm không kịp đề phòng, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Lúc nãy hắn trả lời tin nhắn của Diệp Bạch Tư xong thì vội đi nấu ăn nên quên chuyển tài khoản.

Diệp Bạch Tư nghi ngờ liếc nhìn đối phương, Đoàn Sâm cầm điện thoại lên bật chế độ im lặng rồi nói: "Ồ, mẹ tìm anh."

"Mới sáng sớm mà mẹ anh tìm anh làm gì?"

"Cũng không có gì đâu, mẹ chỉ hỏi có phải em đồng ý ở bên cạnh anh hay không thôi." Đoàn Sâm bắn một mũi tên trúng hai đích, hắn vừa nói chuyện với Diệp Bạch Tư vừa dùng tài khoản đầu bếp tư nhân để nhắn tin với anh.

Trong khi cố gắng thêm điểm cộng cho mình thì cũng không thể hoàn toàn bôi đen 'đầu bếp tư nhân' được.

Diệp Bạch Tư hỏi hắn: Sao hôm nay lại có gừng thái nhỏ trong cháo vậy?

Đầu bếp tư nhân đáp: Bình thường cũng cho vào, có điều tôi biết anh không thích ăn nên sẽ lựa ra, chắc là hôm nay không lựa được sạch sẽ rồi, ngại quá.

Lý do này tạm thời không có gì để bắt bẻ, Diệp Bạch Tư hỏi Đoàn Sâm: "Anh chưa từng cho vào hay là cho vào rồi ngồi lựa ra thế?"

"Chưa bao giờ cho vào." Đoàn Sâm khẳng định hắn phải biểu hiện khác với đầu bếp tư nhân, thái độ vô cùng thành khẩn: "Em biết là anh cũng không thích ăn thứ đó mà."

Diệp Bạch Tư không truy cứu thêm nữa.

Hôm nay là cuối tuần, sau khi ăn sáng xong, Đoàn Sâm lấy quần áo trong máy giặt ra phơi ngoài ban công phòng khách, sau đó nép mình ngồi trên ghế sô pha với anh.

Diệp Bạch Tư lật giở những quyển sách chuyên ngành, thấy hắn đến gần thì thuận miệng hỏi: "Anh phát âm từ này thế nào vậy?"

Đoàn Sâm biết rất nhiều thứ, hắn còn thành thạo nhiều ngôn ngữ, thậm chí là những ngôn ngữ thiểu số. Nhưng dù vậy, mỗi lần ra ngoài hắn vẫn mang theo một phiên dịch viên để không phải mang phiền phức đến cho mình.

Cuốn sách mà Diệp Bạch Tư đang đọc cũng là một loại ngôn ngữ không phổ biến. Đoàn Sâm thuận miệng trả lời, sau đó hắn hỏi: "Sao em học được cái này?"

"Nhiều nghề không tày gang*." Diệp Bạch Tư lật sách qua, anh thản nhiên nói: "Đây là những gì em học được từ anh đấy, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, học thêm nhiều thứ vẫn luôn có ích đó thôi."

* [技多不压身]: Ý bảo nếu có nhiều kỹ năng thì lúc nào cũng có thể giúp ích.

"Diệp Diệp..." Giọng của Đoàn Sâm lại trở nên hoảng hốt.

Diệp Bạch Tư bảo: "Em nói thật mà, nếu không có anh thì làm sao em học được nhiều thứ như vậy được? Bỏ tình cảm cá nhân đi, em mới là người được lợi trong hai chúng ta đó."

"Anh biết sai rồi.". Truyện Đông Phương

"Thật ra em chưa bao giờ nghĩ anh phạm lỗi gì lớn cả." Diệp Bạch Tư chân thành đối diện với hắn, "Em chỉ cảm thấy anh không thể làm người được thôi."

"..."

Vẻ mặt của Đoàn Sâm đau khổ, Diệp Bạch Tư lập tức cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Anh nghiêng người qua, để chóp mũi mình chạm vào hắn.

Diệp Bạch Tư đột nhiên chủ động đến gần hắn như vậy, hô hấp của Đoàn Sâm bất chợt trở nên cứng đờ.

Hàng mi đen nhánh như cánh quạ khẽ cử động, Diệp Bạch Tư nhẹ nhàng nói: "Hôm qua anh ngủ không được ngon đó, muốn ngủ tiếp một lúc không?"

"... Anh không sao."

Chóp mũi của Diệp Bạch Tư lướt qua hai má hắn, Đoàn Sâm cảm thấy bả vai mình trĩu xuống, là do anh đặt đầu mình lên. Hắn kiềm chế hô hấp, cảm giác cái đầu của người nọ chuyển động vài cái trên vai, rốt cuộc cũng tìm được vị trí thích hợp, "Giọng của anh khàn quá, hôm qua anh thì thầm bao nhiêu lần thế hả?"

"Không nhiều lắm đâu."

Đoàn Sâm ngập ngừng đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của người nọ, siết chặt một chút rồi ôm vào trong lòng: "Chiều nay em có bận gì không?"

"Ừm... Hình như em có lớp học làm đồ gốm."

"Anh đi với em nhé?"

"Em còn đang suy nghĩ có nên đi hay không đây này." Có lẽ là phơi nắng đến mức hơi buồn ngủ, Diệp Bạch Tư vùi mặt vào ngực hắn, lười biếng nói: "Nghỉ một hai buổi cũng không sao, cuộc sống từng bước như thế này đúng là mệt mỏi thật."

Đoàn Sâm nhẹ nhàng vươn tay sờ sờ mái tóc dài của anh, hắn bảo: "Không sao hết, em muốn nghỉ ngơi thì cứ việc nghỉ ngơi đi."

...

Ngày thử việc thứ ba của Đoàn Sâm, trước cửa nhà Diệp đột nhiên xuất hiện một tên ló đầu nhìn vào. Diệp Bạch Tư nhìn quả đầu dưa hấu quá mức 'xinh đẹp' của người nọ, anh nhất thời không thể nhận ra đối phương là ai.

Đối phương vừa nhìn thấy anh thì lập tức vẫy tay mạnh mẽ: "Chị d... Anh Diệp! Là em nè!"

Nghe giọng nói của người nọ, Diệp Bạch Tư liền nhớ ra: "Triệu Tân Chi."

Anh mở cửa cho cậu đi vào, thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Không, không có chuyện gì ạ, chỉ là bác gái nhờ em mang chút đồ bổ cho anh trai thôi, dù sao ảnh cũng già khú rồi... cho nên bác ấy mới quan tâm nhiều hơn một chút."

Diệp Bạch Tư cười nói: "Vào đi."

"Ôi." Triệu Tân Chi bước vào, cậu nghe thấy động tĩnh trong nhà bếp thì vô thức tiến hai bước lên, đôi mắt sáng rỡ: "Anh!"

Đoàn Sâm nghe giọng của cậu là phát phiền, hắn lạnh lùng nói: "Làm sao?"

Đáng tiếc là tạp dề hình hoa hướng dương trên người lại khiến hắn yếu đi vài phần khí thế.

"Đúng lúc anh đang nấu cơm, bác gái bảo em mang canh bổ đến để hai người có thêm đồ ăn nè."

"Bỏ đó đi." Đoàn Sâm không thèm để ý.

Triệu Tân Chi đi tới đi lui bên ngoài, vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng lưng hiền lành của anh họ, sau đó cậu lại liếc nhìn Diệp Bạch Tư đang ngồi trên sô pha. Ai dám nghĩ đến chuyện này vào năm năm trước đâu chứ?

Rốt cuộc vẫn là em họ của Đoàn Sâm, cậu đến đúng lúc chuẩn bị dùng bữa, vì vậy Diệp Bạch Tư tiện thể giữ cậu lại ăn tối. Trong nhà này, Diệp Bạch Tư có thể nhàn rỗi, còn Triệu Tân Chi thì đừng mong được như anh, cậu nhanh chóng bị Đoàn Sâm sai làm hết thứ này đến thứ khác, còn bị bắt bưng đồ ăn lên nữa.

Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Triệu Tân Chi lại nhớ tới món canh của mình, cậu vội vàng bưng lên nói: "Thêm đồ ăn thêm đồ ăn này, em cũng đâu có đến đây ăn chực đâu."

Diệp Bạch Tư liếc nhìn cà mên một cái khó hiểu, Đoàn Sâm lấy bát đựng canh lên: "Canh gì vậy?"

"Canh bổ đó anh." Triệu Tân Chi mở nắp ra đổ canh vào bát, cậu nói: "Canh thịt cừu đông trùng hạ thảo, bác gái em nói ăn não bổ não, ăn dương bổ dương, bây giờ anh không giống như trước nữa nên phải húp nhiều một chút."

Ánh mắt của Diệp Bạch Tư lóe lên, anh trầm tư nhìn vào nơi nào đó trên thân thể người nọ.

Đoàn Sâm: "..."

Phải nói là tính tình mấy năm nay của Đoàn Sâm đã tiết chế hơn rất nhiều, nếu đổi lại trước kia thì Triệu Tân Chi đã sớm bị xách gáy đá ra khỏi cửa, thế nhưng hôm nay cậu lại có thể bình yên vô sự ở trong nhà dùng xong cơm tối.

Sau khi ăn xong, Triệu Tân Chi lau miệng rồi nói với Đoàn Sâm: "Thật ra em vốn đề nghị bác gái hầm canh ba ba cho anh đó, cơ mà bác gái bảo anh bị dị ứng hải sản, hàm lượng trong thịt ba ba lại phức tạp nên không dám chắc anh có ăn được hay không, bác ấy nói bữa nào anh đến bệnh viện kiểm tra chất gây dị ứng thử đi, nếu ăn được thì..."

Rốt cuộc cậu cũng nhận ra Đoàn Sâm đang nhìn mình bằng ánh mắt ẩn chứa sát khí, nhưng có lẽ hắn sợ dọa đến 'cô vợ yêu nhỏ' mới tìm về được nên sát khí đã kiềm chế hơn rất nhiều so với những năm trước kia.

Triệu Tân Chi trực tiếp ngậm mồm, cậu không nán lại thêm một giây nào nữa, từ biệt hai người rồi lập tức cuốn xéo.

Đoàn Sâm khóa cửa lại, hắn bình tĩnh quay trở về, nhìn thấy Diệp Bạch Tư đang cau mày quan sát bát canh thịt cừu kia, sau đó lại không xác định nhìn về phía hắn.

Đoàn Sâm: "... Em đừng nghe nó nói bậy."

Diệp Bạch Tư im lặng một lúc.

Anh thật sự không giỏi nói những điều vô nghĩa về vấn đề này. Thế nhưng, nếu Đoàn Sâm thật sự không được, vậy thì anh phải cẩn thận nghĩ xem mình có còn muốn ở bên cạnh đối phương sau thời gian thử việc hay không.

Anh đứng lên giúp hắn thu dọn bát đũa.

Đoàn Sâm đi theo anh, thỉnh thoảng quan sát sắc mặt của đối phương một chút. Hắn cảm thấy mình đã nghĩ sai rồi, Diệp Bạch Tư trông thuần khiết tao nhã như vậy thì anh sẽ không thể phớt lờ hắn chỉ vì hắn không được chứ... Huống hồ có phải hắn thật sự không được đâu! Hoàn toàn chỉ là do bố mẹ ở bên kia quan tâm vớ vẩn thôi mà.

"Diệp Diệp..."

"Ừm?"

"Canh bổ đó... Anh không cần thật."

"Ồ."

Ồ là ý gì mới được.

Đoàn Sâm cúi đầu mở máy rửa chén ra, trong lòng phiền muộn muốn chết nghẹn. Diệp Bạch Tư phủi tay rồi quay ra khỏi nhà bếp.

... Sao đột nhiên lại lạnh lùng như thế này?

Đoàn Sâm không muốn suy nghĩ lung tung cũng khó.

Hắn xoa mũi, dọn dẹp nhà bếp xong xuôi thì đi đến phòng của Diệp Bạch Tư, ngập ngừng gõ cửa gọi: "Diệp Diệp?"

"Hả?"

Chữ 'hả' này cũng lạnh lùng phết. Đoàn Sâm cúi đầu đứng ở bên ngoài, rầu rĩ hỏi: "Anh vào được không?"

"Ừm."

Thật sự là lạnh lùng quá...

Đoàn Sâm đẩy cửa đi vào, hắn thấy Diệp Bạch Tư đang thay chăn bông mới thì giúp anh trải ra, sau đó cọ vào người Diệp Bạch Tư bảo: "Những gì Triệu Tân Chi nói không đáng tin đâu."

"Ồ."

"... Em nhớ lại xem, hai ngày trước anh còn chảy máu mũi mà, vô cùng dồi dào sinh lực."

Diệp Bạch Tư dường như không đành lòng quét sạch mặt mũi của hắn, anh nhẹ giọng bảo: "Vậy cũng có thể là do anh tức giận."

"..." Đoàn Sâm suýt chút nữa đã chửi thề, hắn nói: "Em không thể tin lời của người khác được, em phải tin anh."

"Nhưng mà anh ở đây... danh dự vẫn không được tốt cho lắm."

Hiện tại anh không đoái hoài đến tiền của Đoàn Sâm, chỉ đơn thuần muốn người này, nếu phần cứng của đối phương đã biến chất thì cho dù có cải tạo tốt đến đâu... vấn đề vẫn nằm trong gốc rễ...

Diệp Bạch Tư khẽ thở dài.

Trước kia, tuy hắn không ra gì nhưng ít nhất mọi khía cạnh của phần cứng đều có thể theo kịp, đủ cao đủ giàu đủ đẹp trai đủ xuất sắc.

Bây giờ nhìn Đoàn Sâm, anh đột nhiên cảm thấy hắn không đẹp trai giống như trước nữa.