Chim Hoàng Yến Bị Chiều Hư

Chương 12: 12 Tôi Muốn Cái Ghế Lão Đại Của Anh

Mà thành viên trong băng của Trịnh Tạ Thiên chính là nhịn rồi nhịn, nếu nhịn không được thì chính là trong tối ngoài sáng mà đánh hội đồng hoặc giết người trong âm thầm để không làm kinh động đến Trịnh Tạ Thiên, tuy Trịnh Tạ Thiên không nói nhưng anh biết những gì bọn họ làm, chỉ là mắt nhắm mắt mở mà cho qua, nên lời anh nói chính là dù anh có ép bọn chúng ở trong căn cứ, nhưng một khi lòng tự ái của bọn chúng bị chạm vào thì chính là ngay cả anh cũng cản không được.

Mà ngay cả Trịnh Tạ Thiên cũng muốn mượn cơ hội này để tìm hạt giống tốt cho nhóm của anh, vì trong nhóm của anh ngoài Tố Quy Phục đứng ra chỉ dẫn hướng đi cho căn cứ ít khi đánh nhau, thì hết bốn người kia đã đi làm nhiệm vụ anh giao, hiện tại anh chẳng còn ai để đưa đi dự tiệc của băng Diều Hâu để tỉ thí, mà mấy tháng trước tình trạng thành viên bên anh bị đánh ngày càng nhiều, cũng làm mặt mũi của anh giảm xuống không phanh.

Vì thế Trịnh Tạ Thiên nghĩ phải chăng mầm giống tốt không nên tìm gần, cho nên anh đã nhẫn tâm đá Tố Quy Phục người đàn em hết lòng vì căn cứ vào ăn cơm tù chỉ để tìm một đàn em tốt rồi mang người ra ngoài để dạy dỗ, sau đó cùng anh đi dự tiệc lấy lại danh dự những ngày qua cho băng đảng.

Chỉ là hạt giống thì đã tìm ra rồi, nhưng khi mang về lại phát hiện nó khuyết điểm - chính là quá ương bướng và kiêu ngạo.

Oanh Liên Liên cũng nhận ra được vẻ khó xử của lão đại, liền đưa ra đề xuất cho anh.

"Lão đại, nếu người nọ đã cứng không ăn, chẳng bằng anh dùng chiêu lạc mềm buộc chặt đi, dù sao thằng nhóc này cũng đang ở độ tuổi ngông cuồng tò mò, nếu anh cứ gò bó nó mãi thì ngoài vô ích ra cũng chỉ tổ mệt thân".

Trịnh Tạ Thiên ngẩng đầu lên, chăm chú suy nghĩ lời nói của Oanh Liên Liên có bao nhiêu là thành công, mãi một lúc sau mới cảm thấy ý tưởng này không tồi, vì thế quyết định theo lời cô nói.

Chỉ là Trịnh Tạ Thiên và Oanh Liên Liên không ngờ rằng ý tưởng này vậy mà lại làm cho mọi chuyện càng như ngựa đứt cương một đi không trở lại, chính vì sự dung túng của lão đại nên Cố Mộng Điệp được chiều mà muốn leo thẳng lên vị trí lão đại của Trịnh Tạ Thiên.

Tuy nhiên đó chỉ là sau này, còn hiện giờ cả hai người đều không biết cái ý tưởng của Oanh Liên Liên sẽ gây ra sóng to gió lớn thế nào, vì thế cả hai thầm lên kế hoạch nuôi dưỡng một đứa trẻ theo sự nuông chiều mà một người lớn nên dành cho trẻ nhỏ.

.

Cố Mộng Điệp tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, lúc mở mắt ra đã thấy có người đang ngồi bên cạnh giường vì thế mà không khỏi nâng cao cảnh giác, chỉ là vừa động liền đụng phải vết thương khiến cậu phải cau mày.

Một bàn tay to lớn có những vết chai do cầm vũ khí lạnh và nóng đưa ra, cản lại Cố Mộng Điệp đang muốn ngồi dậy, giọng nói trầm trầm đầy vẻ bất lực cùng chiều chuộng.

"Đừng cử động mạnh, đụng đến vết thương thì không hay?".

Cố Mộng Điệp.

"?".

Cái giọng này chính là của thằng chó Trịnh Tạ Thiên mà, sao lúc này nghe vào lại nổi da gà thế này?

Cậu quay đầu lại nghi hoặc nhìn Trịnh Tạ Thiên, đã không nhìn thì thôi nhìn rồi càng khiến cậu im lặng hơn, chữ nói bên môi cũng chẳng biết mở ra thế nào, cái người đang ngồi kế bên cạnh giường cậu đây đang để một khuôn mặt dịu dàng, ấm áp đầy gió xuân mà nhìn cậu là thằng khốn nào vậy?

Cố Mộng Điệp bật thốt.

"Ban nãy tôi đánh mạnh quá nên giờ chú bị điên rồi phải không?".

Trịnh Tạ Thiên đang giả vờ dịu dàng.

"...".

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Tạ Thiên mày là một người không thể bị những lời này làm cho nổi điên được, trấn an tâm hồn đang điên cuồng muốn đánh người xong, anh liền mỉm cười, nhẹ nói.

"Hiện tại cậu có muốn gì không?".

Chính là hỏi có đói hay khát gì không để tôi còn biết mà bỏ thuốc sổ cho cậu uống!

Cố Mộng Điệp rùng mình vì sự giả tạo này của Trịnh Tạ Thiên, một bộ mặt đầy vẻ khinh bỉ kì thị, giọng cũng đầy cảnh giác.

"Muốn gì cũng được?".

Trịnh Tạ Thiên bị kì thị bình tĩnh không nổi điên, tiếp tục nói.

"Ừ, muốn gì cũng được, tôi lấy cho cậu".

Cố Mộng Điệp chính là được một tấc lại muốn tiến một thước, nói.

"Tôi muốn cái ghế lão đại của chú, chú cho tôi đi? Thế nào?".

Cố Mộng Điệp cười khinh nhìn tên khốn giả nhân giả nghĩa kia, để cậu xem cái thứ vừa mới nhúng đầu cậu xuống nước mười hai lần rồi đánh gãy xương cậu, có thực sự thay đổi trở thành người tốt cho cậu cái chức vị lão đại này hay không?

Trịnh Tạ Thiên.

"...".

.

Mấy phút sau Cố Mộng Điệp ngồi tên một cái ghế xoay màu đen, nhìn có vẻ rất bình thường nhưng giá trị của nó có thể lên đến mấy số không, cậu ngồi trên cái ghế đầu bật ra một dấu chấm hỏi.

"?".

Đưa cậu ngồi lên ghế này làm gì, muốn chơi đẩy ghế hả? Vậy thì không cần đâu.

Trịnh Tạ Thiên đứng dựa cạnh bàn khoanh tay nhìn Cố Mộng Điệp đang ngồi trên cái ghế mà mình hay ngồi khi làm việc của căn cứ, bảo.

"Ghế của lão đại, tôi đã lấy cho cậu ngồi rồi đó, thấy không?".

Cố Mộng Điệp.

"...".

Cái cậu muốn đâu phải cái này!!! Ai mà thèm cái ghế đầy mùi của tên khốn nhà ngươi chứ!.