Chiêu Oán

Chương 14: Phá bỏ phong ấn

Lúc Đổng chưởng môn nghe tin chạy đến thì thấy Vệ Tước đang đứng cùng một lũ đệ tử. Ánh mắt thờ ơ nhìn qua đầy vô tội. Còn tiêu sái cười với lão một cái ra chiều: 

“Sư phụ, con vừa đi ngang, cái gì cũng không biết”

Lão oán hận sao không sớm nhìn ra  con nha đầu này cũng lưu manh không kém mấy thằng khốn kiếp kia nhỉ?

Xua đám đệ tử đi ăn cơm, xong kéo Vệ Tước chạy vào trong, đổi tấm mộc phù trở về phòng của nàng.

“Này, cái cánh cửa kia không phải con làm đổ đấy chứ?”

Vệ tiểu muội xấu hổ nhìn mũi giày dưới đất:

“Con cũng không phải cố ý đâu. Chỉ là thử một chút xem xem phương pháp luyện thể này tốt đến đâu thôi”

“Nha đầu con vừa mới đọc, lấy đâu ra thời gian tu luyện mà thử hở?”

Vệ Tước ngẩng đầu lên, mới trả lời:

“Ách…Cái này con thấy “Cuồng nhân cường thể” tu luyện từ Luyện cốt, Huỷ nhục, Cân cơ, Khắc vân, Trảo thể, Tẩy hồn và Dung nhập tất cả bảy cấp. Mà khi sư phụ tái thi hoàn hồn cho con, Luyện thể, Huỷ nhục và Tẩy hồn đều có làm qua rồi. Con chỉ theo sách nói, chú ý dẫn động sức mạnh rồi đánh ra một quyền”

Đổng Trác thực sự thấy đúng là kinh khủng. Nói thế nghĩa là, tên võ sĩ kia, lại lấy phương pháp tái thi hoàn hồn để luyện thể. Nghe thôi đã thấy đủ biến thái. Mấy cấp đầu như vậy, không biết tu luyện về sau sẽ như thế nào nữa? 

Lão rùng mình nhìn sang Vệ Tước mặt đang ánh lên niềm sung sướng vô hạn. 

Con bà nó, tại sao khó khăn lắm mới thu được một cái nha đầu vừa mắt, nó lại chọn đi theo con đường bạo lực này. 

Lão vẫn không từ bỏ ý đồ đưa Vệ tiểu muội quay trở lại chính đạo:

“Này nha đầu, chẳng phải con có thể liên hệ với phong nguyên tố sao. Chắc chắn sẽ có cách tu luyện mà”

“Ách sư phụ, con quên chưa nói với người…con không cảm nhận được phong nhận nữa”

Chưởng môn lập tức đứng bật dậy oai oái kêu to:

“Cái gì?”

Mẹ kiếp, đến trời cũng mù mắt sao?

“Sư phụ, con thấy phương pháp luyện thể rất phù hợp với con” 

Nàng hồi tưởng lại khoảnh khắc sức mạnh bùng nổ trong cơ thể, nhẹ nhàng buông ra một câu:

“Thực sảng khoái”

Nhìn cái vẻ mặt say đắm của tiểu đồ đệ, Đổng sơn nhân mặt ngắn tũn, hờn dỗi:

“Ta bảo một cái tiểu cô nương là phải để mọi người hảo hảo che chở. Mạnh mẽ quá…khó lấy chồng”

“Sư phụ…người cũng biết, con đến đây không phải để mọi người che chở”

Nàng không có thiên phú, không có linh lực nên chỉ còn cách điên cuồng tu luyện sức mạnh.

Cửu châu này, chính là nơi tồn tại của kẻ mạnh. Tất cả đều tạo cho nàng áp lực phải nhanh chóng mạnh mẽ. 

Hai thầy trò lẳng lặng không ai nói gì. Không khí đang trầm mặc thì bên ngoài thình lình vang lên tiếng đập cửa dữ dội:

“Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ”

Cái giọng nói này sao mà quen quá!

Đổng sơn nhân hừ một cái, làm mặt lạnh, miệng còn lầu bầu:

“Thằng nhãi hư hỏng”

Vệ Tước không biết “thằng nhãi hư hỏng” trong miệng lão là ai, chỉ đành đi qua mở cửa. Một bóng ráng rực lửa nhảy bổ vào người nàng. Xoay nàng một cái rồi mới đặt xuống hỏi:

“Đệ không sao chứ? Nghe bảo hai cái cánh cửa tàng thư các đổ xuống người đệ. Khốn kiếp, có lão tử ở đó, lão đánh cho cái tàng thư các này sập con mẹ nó luôn rồi”

Bạch Thanh, sở dĩ chỉ có nam tu sĩ, cũng bởi cái yêu cầu thu đệ tử đã cao còn biến thái. Đa phần các nữ tu sĩ đều không chịu được mà xin rút lui. Đây chính là cái kim khiến biết bao đệ tử Bạch Thanh nhức nhối. Một cuộc sống tu luyện hoàn mỹ, ấy chính là vừa tu luyện, vừa dùng sức mạnh ấy hảo tâm bảo vệ các sư tỷ, sư muội yếu đuối. Còn bọn họ thì sao? Sức lực có thừa, chỉ thiếu chỗ phát tác. Coi như ngồi ăn cơm cũng thấy không khác nhai rơm là mấy, mất hết mùi vị. 

Nay cái sư đệ hắn quyết định hảo hảo che chở như tiểu sư muội, cư nhiên lại bị thương tổn. Nghe xong hắn lập tức phi đến đây, hận không thể đem sư đệ bỏ vào túi mà nâng niu. 

Vệ Tước choáng váng, sau một hồi mới nhận ra vị tứ sư huynh này ghé thăm. Mặt mũi như thiên thần mà mở miệng ra không khác thằng lưu manh. Đây là sợ người ta không biết hắn là đồ đệ của Đổng Trác sơn nhân sao?

Nhưng sao chuyện nàng làm sập hai cái cánh cửa trong miệng tứ sư huynh lại thành hai cái cánh cửa đổ vào người nàng nhỉ?

Vị này còn không kiêng dè xoay tới xoay lui xem nàng có bị thương không? Không phải hắn thực sự coi nàng thành tiểu muội mà đối đãi đấy chứ?

“A ha ha ta không có bị làm sao. Đa tạ tứ sư huynh quan tâm đệ”

Vỹ Khôi nghe thế mới thở phào một hơi, nhoẻn miệng lộ ra nụ cười cực kỳ tuấn mỹ:

“Ta…”

“Bụp”

Hắn chưa nói hết câu, đã ăn cả một cái giày rách của Đổng sư phụ vào mặt. Lão rống lên:

“Thằng ranh, có giỏi đi đánh sập tàng thư các cho lão tử coi. Bà ngoại nó chứ bằng cái tu luyện chó má của ngươi mà cũng dám to mồm. Sớm ngày chỉ biết lêu lổng, thật làm nhục thanh danh của ta mà”

Vỹ Khôi mặt uỷ khuất, nhỏ giọng phản bác:

“Đồ nhi là do ai dạy mà ra chứ?”

“Bụp”

Lại ăn nguyên cái giày nữa vào mặt:

“Còn dám cãi à? Đừng có mà lây thói hư tật xấu cho sư đệ ngươi”

Lần này Vỹ Khôi mím chặt môi mà khinh bỉ lão sư phụ. Lại nhìn qua Vệ Tước, lấy ra một bình đan dược, đưa vào tay nàng rồi dặn dò:

“Cái này là Tịnh tâm đan dùng để trấn định tinh thần. Đệ dùng đi nhé. Ta còn có việc nên đi trước”

Nói xong co cẳng chạy mất, tránh ở lại bị Đổng sư phụ hành hạ thêm nữa.

“Đa tạ sư huynh” 

Vệ Tước đành gọi với theo.  

Nàng mở nắp bình đan dược trong tay, một cỗ mùi hương bay ra thấm vào không khí, làm người ta cảm thấy khoan khoái trong người.

Đổng sơn nhân cũng ngó đầu nhìn qua. 

“Tịnh tâm đan cực phẩm cơ à? Không ngờ thằng nhãi này cũng có tâm gớm. Nha đầu, con cứ giữ đi, thằng đó nó còn nhiều, cho con có một bình đã thấm tháp gì”

“Sư phụ, đan dược này đối với người luyện thể có tác dụng không?” 

Nhìn bình ngọc trong tay, Vệ Tước thắc mắc.

“Cũng có. Nhưng dù sao trong cơ thể không có linh lực, dùng nhiều không tốt”

Ra là thế. 

Nàng lại nhớ đến cảnh giới thứ ba trong “Cuồng nhân cường thể” – Cân cơ.

“Tám lạng hoàng hoa, ba lá ngô đình, sáu cân mã thảo, chín quả túc lăng. Tất cả cho vào một đỉnh đồng, đổ đầy nước. Củi lửa nung sôi, đến khi da thịt rữa nát chỉ còn lại gân mạch. Nước bốc hơi hết, dùng thiết khướu ngưng tụ nung đỏ từng sợi gân. Qua bảy bảy bốn chín ngày, lửa tắt, lấy hàn băng ngàn năm làm nguội. Da thịt bắt đầu tái sinh”

Chỉ cần nhớ lại những dòng chữ về phương pháp cân cơ, Vệ Tước lại rùng mình. Xương đã cứng, da thịt dẻo dai, giờ là đến gân mạch. 

Nàng thật không biết kẻ nào lại có thể nghĩ ra mấy cái phương thức tu luyện đáng sợ như vậy? 

Tầng thứ ba nghe quả thực rợn tóc gáy, nhưng so ra, dù gì chuyện nàng tái thi từ một đống xương nát cũng chẳng khá khẩm gì hơn. 

“Sư phụ, lúc nãy khi con dẫn động sức mạnh vào tay, không hiểu sao có cảm giác bị một cỗ lực lượng hút lấy hơn phân nửa”

Nàng chợt nhớ lại tình hướng khi nãy. Quả thực, khi ấy, theo chỉ dẫn trong ngọc giản, nàng mới biết cách tụ lực, không ngờ sức mạnh tạo ra cực kì cường đại, không thể khống chế nổi, nhưng ngay lập tức lại giảm đi chỉ còn ba phần. Thế nên bạo động xảy ra không lớn lắm. 

Đề tài đột nhiên thay đổi, làm Đổng chưởng môn cũng hơi không kịp nắm bắt tình hình.

“Bị hút mất?”

Lão nghi hoặc hỏi lại một câu. 

Cái này đúng là có vấn đề. Suy nghĩ kĩ lại mới thấy, lão cũng không hiểu vì sao Vệ Tước lại đột nhiên mất cảm giác với phong nhận. 

Quả thực kì lạ. 

Lão vứt miếng mộc phù, không gian lại thay đổi thành một căn phòng tối đen. Đổng sơn nhân vẫy tay, những ngọn nến lập tức bùng lên, ánh sáng mênh mang bao phủ. 

Căn phòng này không lớn, trong phòng không có bất cứ vật dụng nào, ngoài mấy ngọn nến lơ lửng trong không trung, toả ra ánh sánh vàng vọt. 

Đổng Trác kéo Vệ Tước đến giữa phòng, chỉ nàng ngồi xuống một đạo tràng hình tròn:

“ Đây là tầng thứ tư của Tàng Thư Các. Càn Khôn kính này khi xưa lão tổ phái Bạch Thanh ta dùng nguyên thần mà tạo nên. Hồn phách con không chỉnh tề, ta cũng không biết quá trình tái thi có cái vấn đề gì không? Lúc đó không để ý, bây giờ phải cẩn thận nhìn lại”

Vệ Tước theo chỉ dẫn, ngồi xếp bằng vào chí cực âm. Đối diện, sư phụ đang thủ ấn, hồi sinh Càn Khôn kính. 

Cả đạo tràng sáng lên, nóc nhà Tàng Kinh Các bỗng chốc biến mất, bức phù điêu khắc hình lão tổ Bạch Thanh cũng biến thành ngân hà trải dài vạn dặm. Tinh tú toả sáng, lấp lánh mà xinh đẹp. 

Khi còn nhỏ, cùng Phổ Hiền sư phụ đi qua ngũ quốc, nàng từng nghe thuyết thư, kể rằng đêm Hạ chí, vị Bắc Đẩu Tinh Quân trên Tiên giới sẽ thắp sáng chòm sao Thiên Tiễn, dẫn lối oan hồn qua tam viên và thập nhị bát tú, đến trước hoàng tuyền, đi vào cõi luân hồi chuyển kiếp. 

Đêm nay, Thiên Tiễn sáng. 

Đêm hạ chí…

Hạ chí… 

Nàng cũng sinh vào hừng đông ngay sau đêm hạ chí.

Càn Khôn Kính cũng sáng lên. 

Đổng sơn nhân mở mắt, tay vẫn thủ ấn. Lão há hốc miệng nhìn một màn trước mắt. 

Cả người Vệ Tước bị Càn Khôn Kính soi sáng, từng đốt xương ánh lên như ngọc, vẫn là hai hồn sáu phách khuyết thiếu, nhưng để ý lại thấy phía đan điền, một luồng khí tụ sinh ra, bao trùm lên Thiên đan. 

Hoá ra là bởi luồng khí này nên khi Thiên thạch cảm ứng, không cảm nhận được thiên đan, thế mới nói thiên phú tu luyện cũng không có. 

Thiên đan chính là nơi tích luỹ linh lực trong cơ thể. 

Luyện khí kỳ là thời kỳ hấp thu linh khí trong thiên địa. Tất cả đều được tích trữ trong thiên đan. Khi thiên đan được lấp đầy mới tiến vào Khai quang, bắt đầu luyện tinh hoá khí, chắt lọc tinh hoa thuần khiết nhất. 

Tu sĩ bình thường, luyện khí kì không phải mười năm thì cũng phải hai mươi năm mới lấp đầy thiên đan. Nhiều kẻ, tiến vào Khai quang, cả đời cũng không thể phong bàn trúc cơ được. 

May thay, Vệ nha đầu vẫn là có thiên đan. Chỉ cần bài trừ hết tụ khí này, chắc chắn có thể tu luyện.

Đổng sơn nhân tay bắt quyết, một dòng khí như sợi tơ kim tuyến từ mi tâm tràn ra, lóng lánh trong suốt, từ từ chui vào mi tâm Vệ Tước rồi theo kinh mạch chảy xuống đan điền.

Nàng nhắm mắt, âm thầm cảm nhận sự mát lạnh mỗi chỗ linh khí đi qua.

Đến đan điền, Đổng Trác điều khiển dòng khí phân tách thành hàng ngàn sợi tơ nhỏ li ti, kết thành tấm lưới bao phủ toàn bộ tàn khí u ám trong người Vệ Tước. 

Trên Tứ Linh Giới, trong một tẩm điện xa hoa. 

Một nam nhân mặc tử y, hai con mắt loé lên ánh tím, hắn chậm rãi bước đến trước linh đường, phía trên có một bảng gỗ khắc ba chữ “Tử Linh Điện”

Hắn vừa cảm nhận bạo động từ trong linh đường. Cảm giác phong ấn đang yếu dần. 

“Hai ngươi lui xuống đi”

Nam tử mở miệng nói với hai tên đang gác cửa. 

Hai nam nhân kia nhìn nhau, ra chiều khó xử.

“Đại nhân, xin thất lễ nhưng chúng thuộc hạ được lệnh phải canh giữ tại linh đường”

Tử y nam nhân cũng không nói gì, phất tay áo đi vào trong rồi đóng cửa lại. Hắn nhanh chóng tạo ra một kết giới rồi mới đi đến giữa phòng nhìn một khối linh bài duy nhất làm từ thuỷ tinh.

Nếu nhìn kĩ có thể thấy phía trong linh vị có khắc hình một con Chu Tước rực lửa đang thu cánh ngủ say.

Khối thuỷ tinh càng lúc lại càng có nhiều đường nứt vỡ, ánh lửa đỏ từ giữa khối linh bài cũng theo khe nứt, tràn ra bên ngoài. 

Nam tử kích động nhìn một màn trước mắt. Chu Tước đang ngủ say cũng theo đó cựa mình, đầu tiên là hai cánh, rồi đến cái đầu kiêu hãnh nâng lên. 

Nó đưa mắt nhìn quanh rồi vươn cánh định bay, hai sợi xích nung đỏ hiện ra, đâm sâu vào hai bên vai cánh, kéo thân thể đỏ rực đập thẳng xuống đất. Tiểu Chu Tước đảo mắt, phất mạnh hai cánh một lần nữa, một luồng khí trắng tản ra ăn mòn hai sợi thiết hoả xích. 

Lục châu, Đại Vực.

Trong Tàng Kinh Các, Đổng Sơn nhân nhẹ nhàng bao bọc từng tia tàn khí rồi cắn nuốt chúng. Trán lão đã chảy đầy mồ hồi. 

Ngân hà trên cao, tinh tú cũng trốn đi hết, vầng thái dương đỏ rực nhô lên phía chân trời. 

Hừng đông…

Cuối cùng cũng xong, Đổng sơn nhân thu lại linh lực, mệt mỏi lấy ra một bình đan dược nuốt xuống. Linh khí lại bắt đầu tràn vào cơ thể, lấp đầy thiên đan.

Trong Tử Linh điện, khối linh bài bằng thuỷ tinh vỡ nát, bóng dáng Chu Tước được giải phóng, bay thẳng lên định phá nóc mà ra. 

Nam tử kia thầm kêu không ổn, hắn hoá trong tay ra một sợi trường tiên mang theo lôi ba chạy điên cuồng, quấn vào chân, lôi nó lại. Một tay kia lập tức thủ thế, lầm rầm đọc chú. Sau một khắc, trong linh đường chìm vào yên tĩnh. Giữa phòng, khối thuỷ tinh vốn vỡ nát đã được khôi phục giống hệt khi tử y nam tử bước vào. Giữa linh vị, một bóng dáng Chu Tước vẫn rũ cánh ngủ say, nhưng màu sắc đã nhạt nhoà đi mấy phần.

Hắn thở hắt ra một hơi:

“Ta cũng chỉ giúp ngươi được như vậy thôi” 

Nam tử thu lại kết giới rồi không đành lòng rời đi.

Ánh mắt trời dần nhô lên cao, qua mái hiên cong cong chiếu lên người Vệ Tước một vệt dài.

Đúng thời khắc này, nàng cảm thấy trong cơ thể, một mạch nước từ vai trái lan ra chảy khắp tứ chi. Linh hồn thoát khỏi kìm kẹp, muốn phá tan thân xác mà kêu lên sung sướng. Nàng hoảng hốt, lấy bình Tịnh Tâm đan vẫn mang theo từ khi Vỹ Khôi đưa, nuốt xuống một viên. 

Tinh thần dần dần ổn định, một cỗ sảng khoái không thể diễn tả nổi. Sức lực tiềm phát trong cơ thể nhiều đến đáng sợ. Vệ Tước cảm thấy, nàng phải tìm cách đẩy bớt luồng tinh thuần lực này ra, nếu không cơ thể nàng hỏng mất. 

Nhân lúc sư phụ còn đang điều tức, Vệ Tước đi qua nhặt miếng mộc phù, gắn lên tường, Tàng thư các biến thành khung cảnh hùng vĩ phía sau mật thất, nhìn ra băng nguyên rộng lớn.

Vệ Tước nhớ lại cách vận lực hôm trước, nhẹ nhàng vẽ ra một quyền, tận lực đánh xuống mặt băng. 

“Ầm”

Một tiếng nổ dữ dội vang lên.

Mặt băng ngàn năm vốn cứng rắn giờ nứt ra một đường rồi vô số khe nhỏ toả tròn lan ra xung quanh. 

Tiếng nổ vang lên khiến đệ tử đang bế quan trong hầm băng cũng giật bắn mình. Vài vụn băng bị vỡ trên đỉnh đung đưa rồi rơi xuống.

Đây là Bạch Thanh có kẻ đánh lén sao?  Sức mạnh có thể đánh vỡ hàn băng ngàn năm, kẻ này không rõ lai lịch ra sao?

Đổng chưởng môn vừa mới mở mắt ra đã bị tiểu đồ đệ doạ sợ. Đập vào mặt lão là bóng dáng mặc đạo bào màu tro của Bạch Thanh, một quyền hung hăng nện xuống. 

Điều kinh ngạc là thứ sức mạnh thoát ra kia, tinh thuần đến đáng sợ, mang theo loại uy áp khiến người khác quỳ rạp xuống thần phục. 

Lão đã gặp không ít kẻ luyện thể, nhưng lực đánh ra không bao giờ huỷ thiên diệt địa đến thế.

Bên kia, Vệ Tước sảng khoái thu tay về, lắc lắc hai cái rũ đi mấy vụn băng trên mu bàn tay,  quay qua nhoẻn miệng cười sung sướng:

“Sư phụ, tốt lắm”

Đổng chưởng môn trong lòng kêu gào: 

Tốt lắm…

Tốt lắm…

Tốt cái con nha đầu nhà ngươi! 

Có thấy trái tim nhỏ bé của sư phụ sắp ngừng đập rồi không?

Loạn…

Loạn thật rồi!