Chiêu Dương công chúa trách tội. Tội trạng lại quá rõ ràng. Lý Khải Hoàng ra lệnh cho thị vệ đem Hồng Liên ra ngoài đánh năm mươi trượng, sau đó, y còn phải chịu thiệt xin ả ta bỏ qua mọi chuyện cho Uyển Lam để biểu muội không mất danh dự. Chuyện này đã khiến tâm tình của y vô cùng khó chịu.
"Biểu ca, là muội sai." - Uyển Lam vừa vào ngự thư phòng đã quỳ xuống nhận lỗi. - "Muội không nên gây chuyện với công chúa khiến biểu ca chịu thiệt thòi."
"Biểu muội, muội làm sai chuyện gì đâu." - Đỡ Uyển Lam đứng dậy, Lý Khải Hoàng căn dặn. - "Nhưng tính tình của ả ta muội còn chưa rõ bằng trẫm, lần sau, tránh được thì cứ tránh."
"Hoàng huynh, chúng ta phải chịu đựng đến bao giờ?" - Lý Khải Mộc tức giận. - "Nếu ả ta còn ở trong cung thì hoàng huynh và biểu tỷ không thể bên nhau.
"Biểu đệ, đệ đang nói chuyện gì vậy?" - Uyển Lam quận chúa xấu hổ.
"Thì không phải sao? Trước lúc phụ hoàng mất, người đã đưa ra di chiếu đó, đệ nghĩ mãi vẫn không hiểu sao phụ hoàng lại lo lắng cho ả ta như vậy? Lúc chết vẫn lo nghĩ cho cuộc đời của ả, không chừng lúc đó tâm trí phụ hoàng không được minh mẫn."
"Khải Mộc, đệ biết mình đang nói gì không hả?" - Lý Khải Hoàng lớn tiếng trách mắng.
"Biểu ca, huynh đừng giận đệ ấy, đệ ấy chỉ vì quá lo nghĩ nên mới ăn nói thiếu suy nghĩ." - Uyển Lam quận chúa khuyên can. - "Huynh đừng vì chuyện của Chiêu Dương công chúa mà khiển trách Khải Mộc."
"Chiêu Dương công chúa… Chiêu Dương công chúa. Trẫm còn phải chịu đựng ngươi đến bao giờ." - Bốn chữ "Chiêu Dương công chúa" là bốn chữ khiến Lý Khải Hoàng bất lực khi không thể làm được gì. Y là hoàng đế tối cao nhưng lại không thể trừng trị hành động gian ác của một người. Giống như Khải Mộc từng nói qua, y cũng không hiểu vì sao phụ hoàng lại ban tặng nhiều quyền hạn to lớn như vậy cho Chiêu Dương công chúa? Tại sao phụ hoàng, vị hoàng đế nổi tiếng là minh quân trong thiên hạ lại chiều chuộng khiến công chúa ngày một ngang tàn, ác độc hơn?
**
Quay lại với Tạ Yến Lan, từ sau khi đứng đầu cuộc thi tuyển chọn tú y, cô được đưa đến Tú Y Phòng, trở thành một trong tú y chuyên thêu may trang phục cho hoàng thượng. Mọi chuyện đều nằm trong tính toán khiến cô ta vô cùng hài lòng.
Nào ngờ, mấy ngày sau tổng quản Tú Y Phòng đem về một cung nữ, gia nhập vào thành viên Tú Y Phòng. Hơn thế, tổng quản còn vô cùng khen ngợi tài năng của cô ta. Tạ Yến Lan thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy tú y mới đó. Không ai khác chính là Trần Vân Y mà cô đã cho người diệt trừ dạo trước. Cứ nghĩ cô ta đến trễ, không thể nhập cung thể hiện tài năng, kết quả thì thế nào, cô ta vẫn ngang nhiên xuất hiện trước mặt, rồi còn ngáng đường trong kế hoạch hoàn hảo của cô.
Tại quê Hà Bắc, Tạ Yến Lan vô cùng nổi tiếng với tay nghề thêu thùa của mình. Cô vẫn luôn tự hào không có ai có thể vượt qua mình. Rồi Trần Vân Y xuất hiện, cô ta xuất thân tầm thường, nghèo khó, lại không xuất thân từ phường thêu hay có sư phụ giỏi chỉ bảo, vậy mà những chiếc khăn tay cô bán trên phố lại thu hút rất nhiều người. Họ bắt đầu so sánh giữa Tạ Yến Lan và Trần Vân Y. Họ nói cách thêu của Tạ Yến Lan không tinh tế bằng Trần Vân Y. Tạ Yến Lan vốn không chấp nhất hạng người đó. Nhưng không ngờ cô lại nghe được tin Trần Vân Y kia cũng muốn trở thành tú y. Chuyện này cô nhất định không thể chấp nhận. Cô tốn bao công sức mới có cơ hội may y phục cho hoàng thượng, cô không để người khác dành mất cơ hội tốt này.
Lần diệt trừ ngoài cung đã thất bại, Trần Vân Y lại một lần nữa xuất hiện. Lần này, Tạ Yến Lan đã chuẩn bị mọi chuyện chu toàn, cô không tin Trần Vân Y có thể thoát được.
**
Nửa đêm, mọi người trong Triều Dương cung đã chìm trong giấc ngủ thì Tạ Giao Nguyệt rời khỏi phòng, cô đi đến chỗ nghỉ của tú y kia. Cũng may cô đã thuộc hết các đường đi trong hoàng cung này nên chỉ một thời gian ngắn, cô đã đứng trước cửa Tú Y Phòng. Nói thật, đây là lần đầu tiên cô đánh người, lại còn đánh mạnh bằng roi vàng nữa. Dù lúc đánh người cô đã cố gắng không dùng nhiều lực nhưng cô vẫn rất lo lắng cho tú y kia, cô sợ cô ta thật sự bị hành động của mình mà xảy ra chuyện.
**
Trần Vân Y đang tự bôi thuốc cho mình thì thấy Tạ Giao Nguyệt đẩy cửa đi vào, cô vội quỳ xuống hành lễ.
"Công tử, à không, phải gọi người là công chúa, nô tỳ tham kiến công chúa."
Thật ra, tú y bị đánh trọng thương tại ngự hoa viên chính là Trần Vân Y , còn Chiêu Dương công chúa không ai khác chính là vị công tử khôi ngô ngồi trong đình vẽ tranh đã cứu mạng cô. Lúc đó, vừa gặp, Trần Vân Y đã nhận ra ngay Tạ Giao Nguyệt là nữ cải nam trang, hơn nữa, công chúa còn giúp cô đi đến chỗ thi, nhưng không may là họ đã trễ giờ thi. Sau đó, hai người dành chút thời gian nói chuyện, kết làm bạn bè. Không ngờ ngày gặp lại lại ở trong hoàn cảnh thế này.
"Ngươi bị thương thì hành lễ cái gì. Mau, lại đây ta xem vết thương. Ta đem tới rất nhiều thuốc tốt cho ngươi."
"Công chúa, nô tỳ sao dám để người bận tâm."
"Xin lỗi! Lúc đó nếu ta không đánh ngươi thì mọi chuyện sẽ không kết thúc. Nhưng chẳng phải ngươi đã về quê rồi sao? Tại sao lại ở nơi này?"
Trần Vân Y kể lại mọi chuyện xảy ra từ khi chia tay Tạ Giao Nguyệt.
«Cô vốn chuẩn bị hành lý trở về quê, chờ cơ hội lần sau. Nhưng trên đường, cô nghe nói hoàng cung đang tuyển cung nữ. Trần Vân Y suy nghĩ đơn giản chỉ cần làm cung nữ thì có thể có cơ hội trở thành tú y, có thể mang tài năng thêu thùa chân truyền từ mẫu thân thể hiện. Cô không ngần ngại đăng ký. Lúc đầu, cô được phân làm cung nữ chăm sóc hoa trong ngự hoa viên. Sau đó, cô vô tình bộc lộ tài năng thêu thùa của mình, được vị tổng quản phụ trách y phục trong hoàng cung nhìn thấy rồi phá lệ cho làm tú y. Hôm nay cô phụng lệnh đem y phục mới đến Triều Dương cung thì xảy ra chuyện.»
Ngồi bôi thuốc cho Trần Vân Y, Tạ Giao Nguyệt hỏi.
"Sao khi nãy ngươi không cho a hoàn kia một bài học, ngươi là cung nữ, ả chỉ là a hoàn thôi mà."
"Hoàng cung không giống bên ngoài, chỉ cần sai sót một chút cũng có thể mất mạng." - Trần Vân Y giải thích. - "Một cung nữ mang trong mình võ nghệ cao không chừng bị coi là nghịch tặc mưu đồ bất chính."
Có tiếng bước chân của nhiều người, Trần Vân Y và Tạ Giao Nguyệt không hiểu chuyện gì nhưng biết là chuyện không hay, Tạ Giao Nguyệt lập tức nhảy qua cửa sổ, trốn bên ngoài.
"Ma ma."
Trần Vân Y vội quỳ xuống hành lễ khi thấy vị tổng quản phụ trách Tú Y Phòng xuất hiện, theo sau là các tú y và một số thái giám.
"Có trộm lẻn vào phòng ta trộm mất đôi vòng tay phỉ thúy, tất cả các phòng đều đã lục hết, chỉ còn mỗi mình phòng ngươi. Tuy ta tin ngươi nhưng phải công bằng."
"Nô tỳ xin đứng sang một bên chờ đợi."
Trần Vân Y xuất thân thấp kém, lại không thuộc phường thêu nào, nhưng lại có được sự tin tưởng và trọng dụng của tổng quản khiến các tú y khác vô cùng bất mãn.
"Đã tìm thấy. Tổng quản, người xem."
Một thái giám phụng lệnh lục xét phát hiện đôi vòng tay phỉ thúy dưới gối kê đầu của Trần Vân Y vội chạy lại bẩm báo.
Mọi người đều kinh ngạc. Đặc biệt là Lâm tổng quản cùng Trần Vân Y. Cô rõ ràng không lấy nhưng tại sao lại xuất hiện dưới gối của cô, hơn nữa, khi nãy cô mới sắp xếp lại giường, làm gì thấy vật bào như vậy.
Lâm tổng quản ngạc nhiên vì bà luôn tin Trần Vân Y là người trung thực, khiêm tốn lại có tài năng. Nhưng xem chuyện đã xảy ra, không chừng bà đã già, mắt nhìn người không được nữa rồi.
"Ma ma, chuyện này nô tỳ bị oan, xin người suy xét."
"Vật cũng đã tìm thấy mà còn nói không làm."
"Còn không mau nhận lỗi."
"Tổng quản, người xem đây là gì."
Một thái giám lấy trong tủ quần áo của Trần Vân Y ra một lọ thuốc, nghi ngờ nên đưa cho Lâm tổng quản coi.
"Bích Xuân tán."
Lâm tổng quản lộ rõ sự tức giận khi nhận ra lọ dược này.
"Mấy ngày trước, Yến Lan tỷ tỷ đột nhiên ngất xỉu, thái y bắt mạch phát hiện trúng phải Bích Xuân tán, thì ra do ngươi hạ dược." - Một tú ý lớn tiếng hỏi tội.
"Thật bỉ ổi! Yến Lan tỷ tỷ vốn được khâm điểm chuẩn bị y phục cho hoàng thượng nhưng vì trúng loại dược này khiến tay bị tê, không thể cầm kim thêu. Ngươi vì muốn được thay thế vị trí này mà ra tay tàn ác như vậy."
"Không!" - Trần Vân Y vội giải thích. - "Mọi chuyện không như các người nghĩ, ma ma, xin người hãy cho người điều tra, nô tỳ thật sự bị oan."
"Câm miệng!"
Lâm tổng quản tức giận, tay đập mạnh trên bàn, đứng dậy.
"Đến nước này mà ngươi còn chối cãi. Ta thật hồ đồ khi thời gian qua tin tưởng trọng dụng ngươi."
"Ma ma, nô tỳ thật sự bị oan."
"Người đâu, đem tiện nhân này ra ngoài, đánh năm mươi trượng vào tay cho ta."
Một tú y quan trọng nhất chính là đôi bàn tay nên mọi việc đều phải cẩn thận, Lâm tổng quản trừng phạt như vậy chẳng khác nào phế đi đôi tay của Trần Vân Y.
Nhưng, một lúc sau, khi mọi người đang tụ tập tại phòng của Tạ Yến Lan thì các thái giám chạy vào bẩm có người che mặt đã cứu Trần Vân Y rời đi.
Nhanh chóng, tin này được truyền đến tai các thị vệ tuần tra, họ vội vã truy xét khắp nơi.
"Có người nhìn thấy hai bóng đen lao qua tường, lẻn vào Triều Dương cung." - Lý Khải Hoàng đang phê duyệt tấu chương thì nghe Lê Sĩ Hoàng bẩm báo.
"Triều Dương cung là nơi cư ngụ của Chiêu Dương công chúa, ngoài hoàng thượng thì không có ai được vào nên thần khẩn xin hoàng thượng di giá đến Triều Dương cung."
Lý Khải Hoàng là người công tư phân minh, tuy y và Tạ Giao Nguyệt như nước với lửa, không thể dung hợp nhưng sự an toàn của Chiêu Dương công chúa vô cùng quan trọng, nếu ả ta thật xảy ra chuyện thì đúng là không hay chút nào. Dù sao, ả ta cũng là nghĩa nữ mà tiên đế yêu quý nhất.
Nửa đêm canh ba, hoàng thượng di giá đến Triều Dương cung, tin này chẳng mấy chốc lan truyền khắp mọi nơi. Người không biết chuyện đang đoán non, đoán già chuyện nghiêm trọng gì lại khiến hoàng thượng có hành động như vậy.
"Chiêu Dương công chúa, trẫm nhận được tin…"
Lý Khải Hoàng tiến vào nơi nghỉ ngơi của Tạ Giao Nguyệt, còn chưa thấy cô đâu mà đã lớn tiếng nói chuyện. Nhưng lời còn chưa nói hết thì đã bị ai đó đâm vào.
"Hoàng thượng."
"Công chúa."
Nhìn chủ tử tự đâm vào nhau rồi cùng nhau té ra nền, các cung nữ, thái giám vội vàng chạy lại đỡ họ dậy.
"Công chúa, trán của người sưng lên rồi, để nô tỳ tìm ngự y." - Một cung nữ hốt hoảng nói.
"Không cần." - Tạ Giao Nguyệt lấy lại bình tĩnh, nhìn Lý Khải Hoàng đang đứng đối diện hỏi. - "Không biết canh ba nửa đêm hoàng thượng có chuyện gì mà lại đến đây?"
"Thị vệ bẩm báo phát người có kẻ đột nhập Triều Dương cung nên trẫm liền đến đây xem thế nào?"
"Không ngờ hoàng thượng lại quan tâm bổn cung như vậy." - Cô nói. - "Nhưng hoàng thượng yên tâm, dân gian thường nói kẻ ác sống lâu, bổn cung nghĩ mình không phải người nhân từ nên chắc sống rất thọ."
Lý Khải Hoàng nếu còn ở lại nơi này thì chắc sẽ gây chuyện nên không nói lời nào mà liền rời đi.
Triều Dương cung trở lại yên tĩnh. Tạ Giao Nguyệt trở lại phòng.
"Công chúa, nô tỳ đâu đáng để người phải làm như vậy?"
Nằm trên giường của Tạ Giao Nguyệt, Trần Vân Y với đôi tay băng kín, nói.
"Nô tỳ đang là người mang tội, nếu lộ chuyện đang ở đây thì nhất định liên lụy đến người."
"Triều Dương cung của ta đến hoàng thượng vào còn phải cẩn trọng, người khác đừng mơ tưởng bước vào cánh cổng một bước. Hơn nữa, Chiêu Dương công chúa ta là người thế nào, bọn họ biết thì làm gì được ta?"
Tạ Giao Nguyệt nở nụ cười.
"Ta với ngươi coi như có duyên. Lúc trước, ta cứu ngươi, người khác không nhận ra nhưng ngươi lại biết ta là nữ cải nam trang. Sau đó, ta còn đưa ngươi đến trường thi, tuy ngươi trễ giờ không được chọn nhưng hai ta đã cùng nhau uống trà, kết làm bạn hữu."
Tạ Giao Nguyệt vừa nói vừa nhớ lại những chuyện xảy ra bên ngoài cung với Trần Vân Y.
"Chúng ta từ biệt nhưng lại tương ngộ trong cung, ta nghĩ mối duyên này xem ra không phải đã dừng mà chỉ mới bắt đầu. Nếu đã vậy, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn ngươi bị người khác vu oan."
"Công chúa, người tin tưởng nô tỳ."
"Ta không những tin mà còn biết vì sao ngươi bị hãm hại, ở trong cung này, ngươi không thể đơn thuần tin tưởng bất kì ai, tin họ thì không biết ngày nào đó, họ lại đâm phía sau ngươi."
"Công chúa, có phải vì lý do này nên người mới giả vờ ác độc để người khác sợ hãi, không dám đến gần."
Tạ Giao Nguyệt không trả lời, chỉ mỉm cười.