Năm năm một lần triều đình sẽ tổ chức cuộc thi lựa chọn những tú y xuất sắc nhất đưa vào hậu cung phục vụ, người đứng đầu sẽ được khâm điểm phục vụ y phục cho hoàng thượng vì thế nên những vị cô nương có tay nghề cao từ khắp mọi miền đất nước đều đến tham dự, và người được chú ý nhất chính là con gái đệ nhất phường thêu Hà Bắc tên Tạ Yến Lan. Nghe nói Tạ Yến Lan từ năm bốn tuổi đã biết thêu, năm mười tuổi thì  tạo lập danh tiếng riêng, năm mười bốn tuổi thì đã vang danh khắp nơi chính vì vậy, mọi người đều tin chắc rằng người đứng đầu bảng sẽ chính là vị Tạ tiểu thư này. 

Ngồi trên xe ngựa đến địa điểm thi tuyển, Tạ Yến Lan vẫn miệt mài thêu chiếc khăn tay. Rồi đột nhiên, xe ngựa dừng lại. Bên ngoài có tiếng người vọng vào.

"Tiểu thư, đã cho người đi tìm. Tiểu thư xin hãy yên tâm."

"Không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu không kế hoạch của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng."

Tạ Yến Lan nhẹ nhàng trả lời. Bên ngoài không có tiếng trả lời, xe ngựa bắt đầu di chuyển trở lại.

Cũng trong lúc này tại Vọng Nguyệt Đình bên ngoài kinh thành, một thiếu niên một thân bạch y đang chăm chú vẽ tranh. Thiếu niên này mắt phượng, mày ngài, làn da trắng như ngọc, môi đỏ như son, ngũ quan cân đối khiến chỉ cần nhìn thôi đã si mê. Nói thật, nếu là nữ nhân thì diện mạo này sẽ là khuynh sắc, khuynh thành, khiến người người ngưỡng mộ. Nhưng nam nhân mà có dung mạo thế này thì các thiếu nữ khi nhìn thấy chỉ có thể chết vì hổ thẹn và ganh tỵ mà thôi.

Không gian đang tĩnh lặng thế bỗng nhiên vang lên tiếng la thất thanh của một cô gái.

"Có ai không? Cứu tôi với."

Nét vẽ của thiếu niên kia vì mất tập trung mà phạm một lỗi nhỏ khiến toàn bộ bức tranh phải bỏ, lúc này, y mới ngẩng đầu lên. Nhìn đằng xa, giữa vườn hoa, một cô gái đang cố gắng chạy khỏi vài tên nam nhân, trên tay chúng đều là kiếm. Giữa một khung cảnh đẹp thế này, cô gái kia lại chỉ khoảng mười lăm tuổi, nếu chết ở đây thì không đáng. Chính vì thế, cây quạt trong tay y ném ra, trúng vào tay của những tên đó khiến kiếm trong tay đều rơi ra. Cô gái kia thấy vậy vội vã chạy đến gần vị ân nhân cứu mạng của mình.

Giữa đường xuất hiện một kẻ lạ mặt, mấy tên kia không muốn bại lộ nên vội rời đi ngay.

"Đa tạ. Đa tạ công tử."

"Dù ta không ra tay thì đoản đao trong tay cô nương cũng sẽ xuất thủ." - Thiếu niên mỉm cười trả lời rồi bắt đầu vẽ một bức tranh khác. Khi nãy, dù ở một khoảng cách nhưng vẫn thấy rõ cô gái bên cạnh định rút đoản đao bên trong tay áo ra. Nhưng sau đó lập tức thu hồi hành động vì phát hiện ra y. Thiếu niên không biết vì sao cô gái này lại muốn nhờ đến sự hỗ trợ của mình, nhưng y đâu thể để người khác cầu cứu mà không ta tay cứu giúp được.

**

Trần Vân Y không ngờ thiếu niên tuấn tú này lại quan sát kĩ như vậy.

Cô vốn xuất thân từ một gia đình nghèo khó vùng Hà Bắc. Phụ thân vốn là một cao thủ trên giang hồ nhưng chẳng may gặp nạn được mẹ cô cứu giúp. Sau đó, phụ thân rửa tay gác kiếm, không màng thế sự giang hồ, cùng mẫu thân sống qua những ngày đạm bạc nhưng hạnh phúc. Tuy cô kế thừa khả năng thêu thùa của mẹ, nhưng cô cũng được phụ thân truyền dạy tuyệt học của ông với lời hứa nếu không phải cận kề cái chết thì không được dùng đến. Vì thế, từ trước đến nay, không ai biết cô một thân võ nghệ. Sau khi phụ mẫu qua đời, vì lời hứa trở thành một tú y, cô đã tập trung toàn bộ thời gian vào thêu thùa, nếu không phải gặp chuyện như hôm nay, cô cũng sắp quên mất mình là người học võ.

"Công tử, nếu đã giúp tiểu nữ một lần, không biết công tử có thể giúp tiểu nữ thêm lần thứ hai được không?" - Trần Vân Y hỏi.

Thiếu niên nhìn cô nương trước mặt rồi thở dài khi thấy ánh mắt cô ấy đang hướng về con ngựa của mình đang cột bên đình.

**

Trần Vân Y biết mình nếu chạy bộ thì chạy nhanh thế nào cũng không thể đến kịp chỗ thi. Lúc cô nhìn thấy con ngựa của ân nhân đang mải mê ăn cỏ, trong đầu cô vội vàng nghĩ ra một chủ ý nên bạo gan nhờ giúp.

Quả nhiên cô đã gặp người tốt.

Một lát sau, cô đã yên tâm ngồi sau lưng ngựa để thiếu niên kia đưa mình đến địa điểm. Nhưng mà, người này cưỡi ngựa nhanh quá đi, cô sắp chóng mặt không chịu được nữa rồi.

___________________________________

Hoàng đế lên ngôi hai năm và trong hai năm này việc tuyển tú nữ đều được bãi bỏ khiến đại thần trong triều lo lắng, hoàng đế thì lấy cớ lên ngôi chưa lâu nên muốn chuyên tâm vào chuyện xử lý quốc sự khiến họ không còn dám nói thêm lời nào tại đại điện. Nhưng phủ đệ Hiền vương thì không như vậy, bọn họ lúc nào cũng đến đó nhờ vả hắn nói giúp vài câu để thánh thượng tuyển chọn vài phi tần khiến Hiền vương có phủ đệ cũng không dám về mà túc trực luôn trong cung. Việc này không thể kéo dài, hắn viện cớ đưa hoàng huynh ra ngoài nói là thị sát dân tình nhưng thật ra là ngấm ngầm đưa y đi tham dự Mẫu Đơn yến, hy vọng có thể hoàng huynh hắn để ý vài người đẹp.

"Hoàng huynh, huynh nhìn xem, những vị tiểu thư này đúng là xinh đẹp động lòng người." - Nhìn những cô nương đang đang phô diễn tài nghệ bên dưới vũ đài, Lý Khải Mộc không ngừng khen ngợi. -" Nhưng so với biểu tỷ thì còn thua xa. Hoàng huynh mau xem, biểu tỷ trổ tài rồi kìa."

"Đúng là mỹ nhân như quận chúa khiến tất cả nam nhân đều ái mộ."

"Vậy thì chưa chắc."

Theo lời nói của Lê Sĩ Hoàng, mọi người nhìn thấy một thiếu niên ngũ quan như ngọc ngồi gần đó đang ngủ gục. Ai nấy cũng hiếu kỳ, tên này có vấn đề về đầu óc hay sao mà điệu múa đẹp như vậy lại không thưởng thức, chỉ biết ngủ, không lẽ hắn chê Uyển Lam quận chúa múa quá tệ. Không thể nào, trừ trước đến giờ quận chúa nói đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.

**

Tạ Giao Nguyệt (từ nay chúng ta sẽ dùng tên này thay cho Nguyễn Ngọc Giao) ở trong cung hoài cũng chán. Cũng may dạo trước cô tìm được cách ra ngoài, dù sao cũng không ai dám tìm gặp Chiêu Dương công chúa nên cô yên tâm cải trang nam nhân ra ngoài dạo chơi. Coi phim, đọc truyện rất nhiều, bây giờ cô đã hiểu vì sao các công chúa, hoàng tử trong cung thường tìm cách ra ngoài vui chơi rồi. Ở cái nơi chán ngắt không có gì làm ngoài đi dạo và đi dạo đó thì có gì mà vui vẻ. Bên ngoài này rộng lớn, có rất nhiều nơi vui vẻ ăn uống, vui chơi thì sao không tìm cách ra ngoài được kia chứ.

Tạ Giao Nguyệt đang ăn thử mấy món bánh ngon trên đường phố thì nghe nói ở Mẫu Đơn Đình đang tổ chức yến hội gì đó. Họ còn nói là phải đến nhanh mới còn chỗ ngồi. Nghĩ đến mấy tình tiết đặc sắc thường xảy ra tại yến hội trong phim, trong truyện, cô chẳng thèm đến bánh trái gì nữa. Cô vội vàng chạy đến đó để giành cho mình một chỗ tốt trước. Nói thật nha, làm công chúa sướng nhất ở thời điểm hiện tại chính là không cần lo tiền tiêu vặt. Khi còn ở nhà, mỗi lần muốn xin tiền thì cô phải làm nũng đủ kiểu thì ba cô mới gật đầu cho. Còn bây giờ, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nghĩ đến đây, cô phát hiện mình và Chiêu Dương công chúa lại có một điểm giống nhau ngoài vẽ tranh. Theo cô biết mẫu thân của công chúa mất sau khi sinh cô ấy. Còn cô, sau hai tháng sinh cô thì mẹ cô cũng mất. Cô cũng giống như công chúa, là do ba một mình nuôi lớn. Nghĩ đến đây, cô lại nhớ đến ba mình. Nhà chỉ có hai ba con, nếu không còn cô thì chắc ông sẽ đau lòng và cô đơn lắm.

**

Nhờ vào tấm chi phiếu ngàn lượng của mình, cô đã tìm được một trí đẹp trên lầu. Ngồi ở đây, cô có thể xem hết những màn biểu diễn xảy ra bên dưới.

Nhưng rồi, Tạ Giao Nguyệt cảm thấy mình đã tiêu tiền vào chuyện vô bổ. Cái gì mà yến hội, cái gì mà nơi các tài nữ thể hiện. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, nếu cô không nghe thấy mấy bản đàn tranh buồn ngủ đến không mở mắt được thì lại xem mấy cô gái không biết đang làm cái quái gì nữa, cứ giống như di chuyển chậm qua qua, lại lại trên nền gạch vậy đó. Nó thật khác xa với những gì cô coi phim. Mấy điệu múa lay động lòng người, quyến rũ mê hồn, những bản nhạc lay động con tim, khiến người nghe xao xuyến mà cô tưởng tượng đâu hết rồi?

"Ui da!" - Tạ Giao Nguyệt đập đầu lên bàn một cái khiến cô đau nhức tỉnh dậy khỏi cơn mê ngủ.

Cứ nghĩ việc bỏ một đống tiền vào chuyện vô bổ này đã là xui lắm rồi. Nhưng Tạ Giao Nguyệt phát hiện điều đó chẳng là gì so với việc cô nghe thấy giọng nói quen tai vang lên.

"Ngươi có phải là nam nhân không vậy?"

Cô sặc cả nước. Cô không biết từ bao giờ mà mấy tên Lý Khải Hoàng, Lý Khải Mộc, Nguyễn Kim Bằng và Lê Sĩ Hoàng đã ngồi ngay bàn bên cạnh mình. Lúc đầu cô đến nơi đó không có người mà. Có lẽ trong lúc cô ngủ quên thì bọn họ đã đến nên mới không biết. Không ngờ nơi này mà cô cũng đụng phải đám người này. Cái này là duyên gì vậy?

"Nếu ngươi là nam nhân thì sao một mỹ nhân với điệu múa như tiên trước mắt mà cũng có thể ngủ được." - Lý Khải Mộc tò mò.

"Chẳng lẽ ta phải cố gắng xem một tiết mục không có ấn tượng rồi vỗ tay khen ngợi thì mới là nam nhân." - Phát hiện đám người đó không một ai nhận ra mình, Tạ Giao Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

"Đệ nhất tài nữ cũng không được huynh đệ để vào mắt, không biết huynh đệ cho rằng ai mới xứng đáng để huynh đệ khen ngợi." - Lý Khải Hoàng nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng. Đây là lần đầu y gặp một nam nhân kì lạ đến thế này.

"Đệ nhất tài nữ." - Tạ Giao Nguyệt thắc mắc. - "Đệ nhất tài nữ của Đại Nam Quốc không phải là Chiêu Dương công chúa sao?"

Bốn người kế bên nghe xong đều quay người sang nhìn người nhắc đến bốn chữ “Chiêu Dương công chúa” như không thể tin vào tai mình được.

**

"Hoàng huynh, sao khi nãy lại cản đệ?" - Lý Khải Mộc tức giận. - "Tên đó dám chê bai biểu tỷ rồi ca ngợi ả ta."

"Vị công tử đó nói không hề sai." - Lý Khải Hoàng nói.

"Hoàng huynh, huynh làm sao vậy? Sao lại khen ngợi ả ta?"

"Vương gia, hoàng thượng nói không sai." -  Nguyễn Kim Bằng giải thích. - "Khi Chiêu Dương công chúa mười hai tuổi đã trở thành đệ nhất tài nữ của Đại Nam chúng ta, đó là điều bất kì ai cũng biết."

"Thần cũng từng nghe nói qua về tài trí của công chúa khi một mình đánh thắng bốn đại cao thủ cầm kì thi họa của Bắc Triều. Thiên hạ đúng là khó ai sánh bằng."

"Dù gì thì chuyện đó cũng xảy ra rất lâu rồi. Ai biết bây giờ ả ta còn được như xưa không?"

"Chuyện gì vậy?" - Chỉ là một tửu lâu nhỏ bình thường, nhưng không biết chuyện gì xảy ra mà trời tối thế này mà còn nhiều người tụ tập như vậy, đám người Lý Khải Hoàng tò mò chen vào.

Dù có rất nhiều người nhưng lại không có một tiếng động, họ đều đang nhìn ngắm bức tranh treo chính giữa đại sảnh tửu lâu.

Rõ ràng xung quanh không hề có ánh đèn, rõ ràng trời đã tối nhưng đình mẫu đơn trong bức tranh lại đang phát sáng, nói đúng hơn thì mặt trời trong tranh đang tỏa sáng.

"Chủ quán, là tranh của ngươi vẽ sao?"

"Dạ không!" - Chủ quán vui vẻ trả lời. - "Dạo trước có một công tử vào đây dùng trà nhưng quên mang tiền nên đã dùng tranh này trả nợ, lão không nhận nhưng vị công tử đó nhất quyết tặng. Lão không muốn một mình giấu báu vật nên treo lên để mọi người cùng thưởng thức."

"Chủ quán, ông quả thật là người có tâm." - Lý Khải Hoàng nhận xét.

"Chủ quán, ta nghe nói bức tranh này tên thiếu nữ đình mẫu đơn." - Lý Khải Mộc tò mò. - "Trong tranh đâu có thiếu nữ nào tại sao lại gọi như vậy?"

"Cái này lão cũng không rõ. Lão cũng từng hỏi như vậy, vị công tử kia trả lời đình mẫu đơn có một thiếu nữ xinh đẹp nhưng không phải ai cũng có thể thấy, chỉ có thể là người hữu duyên mới nhìn ra."

Sức ảnh hưởng của bức tranh đem lại không hề nhỏ, từ ngày bức tranh được treo lên, người đến tửu lâu thưởng thức chỉ có thể xếp hàng dài chờ đợi, không chỉ vậy, họa sư khắp mọi nơi trên cả nước cũng lần lượt kéo về kinh đô nghiên cứu, tìm hiểu, không chỉ vậy, ngay đến thượng triều, các quan lại cũng thay nhau bàn tán.