Hình bộ thượng thư Nguyễn Sĩ Khiêm là viên quan nhất phẩm trong triều. Ông ta là một vị quan thanh liêm, chính trực, hết lòng vì dân chúng, vì giang sơn xã tắc. Từ thời tiên đế, Nguyễn Sĩ Khiêm đã rất được trọng dụng. Ông là vị quan tận trung với triều đình, tận nghĩa với dân chúng nên rất được lòng mọi người. Hiện tại, ông là một trong những thần tử được hoàng đế tin tưởng.
Gia tộc của Nguyễn Sĩ Khiêm đời đời đều cống hiến tài năng, sức lực cho giang sơn xã tắc, công trạng có thể nói là cao vô cùng. Nhưng có lẽ vì quá bận đến công việc nên ông lại không hề chú ý đến người con trai duy nhất của mình. Sinh con chưa được bao lâu thì thê tử của Nguyễn Sĩ Khiêm qua đời trong cơn bạo bệnh, ông không cưới thêm vợ mới, lại quá bận công việc trên triều. Vì thế, chuyện nuôi nấng, chăm sóc con ông đều giao cho người hầu trong nhà.
Khi con khôn lớn, ông nghe đồn đại rất nhiều lời không tốt về con mình. Mỗi lần như thế, ông đều bắt con giam vào từ đường, chịu phạt theo gia quy để con có thể biết cái sai, biết hối lỗi sửa chữa. Nguyễn Sĩ Khiêm tin rằng những lời khuyên bảo, dạy dỗ của mình sẽ khiến con để vào đầu mà thay đổi con người.
Nhưng hiện tại, ông đã thấy mình quá sai rồi. Ông chỉ biết khuyên bảo con mà lại không biết rằng những lời đó con vốn không để vào đầu, những lời hứa sẽ sửa chữa kia chẳng qua chỉ để đối phó. Nếu ngay từ đầu, ông nên dành chút thời gian quan tâm đến con, dạy dỗ nó thật nghiêm khắc từ nhỏ thì chuyện như thế này đã không xảy ra.
**
Vút! Vút! Vút!
Mặc kệ Nguyễn Sĩ Khiêm bên cạnh quỳ lạy, cầu xin, roi vàng trong tay Tạ Giao Nguyệt vẫn không ngừng quất vào người Nguyễn Tất Hải khiến hắn quằn quại đau đớn trên nền đất.
Mọi người chứng kiến cảnh này đều không chịu được mà ngoảnh mặt sang chỗ khác. Xem ra lần này Nguyễn Tất Hải thật sự không thoát khỏi cái chết.
"Biểu ca! Huynh đã nói vài lời với công chúa đi." - Uyển Lam quận chúa bên cạnh không chịu được liền năn nỉ.
"Chuyện của Triều Dương cung trẫm không thể can dự."
Lý Khải Hoàng tuy cũng muốn nhưng như y đã nói, chuyện Triều Dương cung thuộc về Chiêu Dương công chúa, chỉ có nàng ta mới toàn quyền quyết định. Đây chính là quyền lực mà năm xưa tiên đế đã ban ra, không ai dám kháng chỉ.
Đã là roi thứ mấy, mọi người đã không biết và không dám xem tiếp, họ chỉ biết Nguyễn Sĩ Khiêm đã không chịu được mà lao ra thay con che chắn nhưng Chiêu Dương công chúa vẫn không dừng lại mà ngày càng mạnh tay hơn.
"Công chúa, là thần có tội, xin người hãy tha cho phụ thân." - Tuy Nguyễn Tất Hải thường xuyên gây sự bên ngoài, bị phụ thân la mắng rất nhiều nhưng hắn vẫn tôn kính và thương yêu người phụ thân này. Không chịu được cảnh phụ thân già cả mà vì mình chịu cực hình này, Nguyễn Tất Hải van xin.
"Bây giờ ngươi mới nghĩ đến phụ thân mình sao?"
Tạ Giao Nguyệt cuối cùng cũng chịu dừng tay.
"Sinh trong gia tộc quan thần, lại là đích tôn, thay vì phải tận tâm báo hiếu gia đình, tận trung với giang sơn thì ngươi đã làm gì, suốt ngày chỉ biết đi khắp nơi gây chuyện khiến cho phụ thân ngươi đau lòng, giờ ngươi lại đột nhiên có lòng trắc ẩn mà chăm lo cho phụ thân, ngươi không thấy quá muộn ư?"
Nhìn sang Nguyễn Sĩ Khiêm, cô la mắng.
"Ngươi thân là phụ thân thương con là chuyện tất nhiên, nhưng cách thương con của ngươi chính là hại con, bổn cung hôm nay nếu không giết chết hắn thì sau này sẽ có người sẽ chết vì hắn."
"Công chúa..." - Nguyễn Sĩ Khiêm van xin. - "Trăm sai ngàn sai đều do thần, thần cầu xin công chúa vì gia tộc thần nhiều đời tận trung mà cho thần nhận tội thay con."
"Từ trước đến giờ, bổn cung giết ai thì sẽ giết người đó, không muốn giết ai thì sẽ không giết người đó, nhưng hôm nay vì tình phụ tử của ngươi, bổn cung sẽ cho một cơ hội. Nếu ở đây có người nào chịu thay ngươi cầu xin cho Nguyễn Tất Hải thì bổn cung có thể nhắm mắt bỏ qua."
Nhưng, người Chiêu Dương công chúa muốn giết thì ai dám cầu xin. Người dám mở miệng thì từ nay sẽ trở thành kẻ thù của công chúa. Mọi người có mặt đều không có gan này.
Cùng một suy nghĩ, ánh mắt của Hiền Vương, Lý Khải Mộc cùng Lê Sĩ Hoàng đều hướng về phía Lý Khải Hoàng. Theo tình hình hiện tại thì chỉ có hoàng thượng lên tiếng thì tính mạng phụ tử của Nguyễn Sĩ Khiêm mới được bảo toàn. Nhưng hoàng thượng và công chúa luôn đối chọi nhau, hoàng thượng ghét nhất là phải nhún nhường trước mặt công chúa. Liệu lần này, hoàng thượng có chịu bỏ qua mọi suy nghĩ riêng mà cứu mạng thần tử tài giỏi này không?
Ánh mắt của đám người Hiền Vương làm sao Lý Khải Hoàng không nhận ra được. Nguyễn Sĩ Khiêm là thần tử tận trung với triều đình, lại được lòng dân chúng, y cũng không muốn mất đi thần tử quan trọng này. Lý Khải Hoàng quyết định nhún nhường một lần nữa. Y biết sau chuyện này thì quyền uy của Chiêu Dương công chúa lại sẽ tăng cao, nàng ta sẽ càng không coi ai ra gì và sẽ tàn ác hơn. Nhưng Lý Khải Hoàng còn chưa kịp mở lời thì đã có người lên tiếng trước.
"Công chúa, thần nữ xin công chúa tha mạng cho Nguyễn Tất Hải." - Lâm Hải Triều đi đến, quỳ xuống trước mặt Chiêu Dương công chúa khẩn cầu.
Trước sự kinh ngạc của mọi người, Lâm Hải Triều lên tiếng.
"Nguyễn Tất Hải tuy phạm tội nhưng chưa nặng đến nỗi phải mất mạng, thần nữ cầu xin công chúa tha mạng. Công chúa, Nguyễn Sĩ Khiêm đại nhân chỉ có một người con trai này, nếu mất đi thì ngài ấy cũng không thể sống tiếp. Nguyễn Sĩ Khiêm đại nhân là vị quan luôn hết mình vì dân chúng, ngài ấy không thể mất mạng oan uổng như vậy."
Tạ Giao Nguyệt cười.
"Đây là lần đầu có người cầu xin mạng sống cho người bổn cung muốn giết, ngươi không sợ trở thành kẻ thù của bổn cung hay sao?"
"Công chúa, từ nhỏ thần nữ đã được phụ thân dạy làm người phải chính trực, thấy sai phải cản, thấy đúng phải khen."
"Làm người phải chính trực, thấy sai phải cản, thấy đúng phải khen." - Tạ Giao Nguyệt nhìn một lượt những người có mặt nói. - "Bổn cung nghĩ tất cả những người ở đây đều đã được dạy như vậy nhưng chỉ có ngươi là làm được. Nguyễn Sĩ Khiêm, Nguyễn Tất Hải, bổn cung đã nói thì sẽ làm được. Chuyện lần này bổn cung coi như chưa từng xảy ra."
"Thần đội ơn công chúa." - Nguyễn Sĩ Khiêm, Nguyễn Tất Hải người đầy vết thương không ngừng dập đầu tạ ơn.
Chiêu Dương công chúa từ trước đến giờ chỉ biết hành hạ, giết người chứ chưa từng tha mạng cho bất cứ kẻ nào, đặc biệt là những kẻ đắc tội với nàng ta. Nhưng hành động bây giờ của công chúa khiến mọi người đều thấy nghi hoặc trong lòng. Không một ai có thể lý giải vì sao hôm nay Chiêu Dương công chúa lại nhân từ như vậy? Chỉ vì một lời van xin của Lâm Hải Triều mà người có thể bỏ qua một trọng tội như thế.
Đám người Lý Khải Mộc và Lý Khải Hoàng cũng bất ngờ trước thái độ này.
Nhưng, chuyện diễn ra tiếp theo khiến tất cả mọi người có mặt đều ước gì mình chưa từng tham dự buổi tiệc đêm nay.
Một ánh sáng màu hồng xuất hiện giữa màn đêm, Lý Khải Hoàng, Lý Khải Mộc, Lê Sĩ Hoàng, Nguyễn Kim Bằng hốt hoảng khi thấy tín hiệu đó. Đây là tín hiệu báo nguy trong hoàng cung khi có thích khách đột nhập, nhưng, hướng phát ra nó càng làm mọi người hoảng sợ. Đó là hướng của Triều Dương cung.
"Hoàng thượng, có thích khách đột nhập vào Triều Dương cung." - Một quân lính chạy vào quỳ xuống hành lễ rồi thông báo tin khẩn.
Tiếng xôn xao vang lên khắp nơi.
Lê Sĩ Hoàng lập tức rời đi. Sau đó, hắn trở về, theo sau là Vân Y, ba tên thái giám đang bị trói chặt và một người còn đang hôn mê bất tỉnh.
Nhận ra người hôn mê đang được quân lính đưa vào chính là đứa con trai Lâm Hải Sơn của mình, Bình Dương tướng quân không khỏi kinh ngạc và lo lắng.
"Hải Sơn!" - Bình Dương tướng quân lo lắng. Khi nãy con trai nói đi ra ngoài một lát nào ngờ khi quay trở lại thì đã hôn mê bất tỉnh. - "Sao con lại thành thế này?"
"Bình Dương tướng quân, ngài đứng sang một bên. Chuyện này một lát ngài sẽ biết." - Lê Sĩ Hoàng ngăn cản không để Bình Dương tướng quân đến gần.
"Vân Y, chuyện là thế nào?" - Tạ Giao Nguyệt nhìn sang Vân Y hỏi.
Vân Y hành lễ, quỳ xuống trả lời.
"Hồi bẩm công chúa, khi nãy nô tỳ và một số cung nữ thái giám đi ngang qua hoa viên thì nghe âm thanh rất lạ nên đến gần xem. Kết quả, nô tỳ nhìn thấy ba tên thái giám này đang kéo một nam nhân bất tỉnh đặt bên hồ, sau đó một tên còn lấy dao găm ra định giết hắn. Nô tỳ hoảng hốt cùng mọi người đến ngăn cản. Vì lo lắng bọn họ còn có đồng bọn nên nô tỳ đã phát tín hiệu báo nguy."
Xoảng!
Lý Khải Hoàng tức giận ném ly rượu trong tay xuống đất.
Thánh nhan giận dữ, những người có mặt ngoại trừ Tạ Giao Nguyệt đều vội vàng quỳ xuống.
Mọi người không hiểu hôm nay là ngày gì mà lại xui xẻo thế này. Bách Hoa yến chẳng phải là một bữa tiệc vui vẻ sao lại biến thành một công đường thế này? Một vụ án vừa kết thúc thì một vụ án khác lại xuất hiện. Nếu vụ án trước là món khai vị thì bây giờ món chính đã được dâng lên.
Lúc này, Lâm Hải Sơn hôn mê cuối cùng đã tỉnh lại. Bình Dương tướng quân lo lắng, mặc kệ sự ngăn cản của Lê Sĩ Hoàng, cùng Lâm Hải Triều chạy đến bên cạnh.
"Hải Sơn, chuyện là thế nào? Sao con lại ở trong Triều Dương Cung?"
Lâm Hải Sơn không hiểu câu hỏi của phụ thân cũng không biết vì sao mình lại ở đây.
Nghe phụ thân cùng muội muội nói vắn tắt câu chuyện, Lâm Hải Sơn vội vàng quỳ, hành lễ mà giải thích mọi chuyện.
"Khởi bẩm hoàng thượng, tối nay thần phát hiện muội muội không có mặt lo lắng muội ấy đi lạc ở nơi nào đó nên vội đi tìm. Sau đó, thần thấy một vị công công chạy đến bảo muội muội đi nhầm vào Triều Dương cung, đắc tội với công chúa bảo thần chạy đến ngăn cản, kéo dài thời gian để hắn đi báo với hoàng thượng. Nhưng đi được một lúc thì thần bị đánh lén phía sau, khi tỉnh dậy thì thần đã có mặt ở đây."
Ha ha ha ha...
Tạ Giao Nguyệt cười lớn khiến những người có mặt đều lạnh run vì lo sợ. Đối với họ, nụ cười này là nụ cười của ác quỷ, là nụ cười báo trước của thảm họa đáng sợ.
Trước sự chứng kiến của mọi người, cô đi chậm chậm rồi dừng bước trước ba tên thái giám đang bị trói chặt kia, nhìn chúng, cô nở một nụ cười.
"Bổn cung thật sự muốn biết các ngươi làm biết bao chuyện như vậy là muốn gán tội danh gì cho cho bổn cung?"
"Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng." - Đám thái giám không ngừng van xin.
Mặc kệ hành động của chúng, Tạ Giao Nguyệt nói.
"Để bổn cung nghĩ xem, các ngươi định gán tội giết người cho bổn cung. Bổn cung giết không ít người thì chuyện này chẳng là gì, chẳng qua, Lâm Hải Sơn là con trai duy nhất của Bình Dương tướng quân, nếu bổn cung thật sự làm vậy sẽ khiến Bình Dương tướng quân tìm đến hoàng thượng xin một cái công đạo. Nhưng hoàng thượng không thể làm gì vì Lâm Hải Sơn đột nhập Triều Dương cung chính là tội chết. Bình Dương tướng quân thấy con chết oan uổng, không thiết tha gì với triều đình nhất định sẽ cáo lão hồi hương. Cộng thêm chuyện nếu Lâm Hải Triều xảy ra chuyện thì trong một đêm, hắn sẽ mất đi hai người con, quá đau khổ mà không thiết sống. Hoàng thượng và bổn cung vì chuyện này mà vốn bất hòa lại càng bất hòa sâu hơn."
"Công chúa tha mạng, đám nô tài có ăn gan hùm, mật gấu cũng không dám làm chuyện như vậy."
"Hay là tội này. Các ngươi sẽ gán bổn cung tội thất trinh thất tiết với Lâm Hải Sơn. Nói bổn cung dâm ô sa đọa, cùng Lâm Hải Sơn làm nên những điều luân lý không dung. Nhưng không may lại bị phát hiện nên bổn cung chỉ đành giết hắn để bịt miệng. Tội này không bằng chứng tất nhiên không định tội được bổn cung, nhưng các ngươi sẽ âm thầm tung tin khắp mọi ngõ ngách để người dân trong thiên hạ biết Chiêu Dương công chúa không chỉ tàn ác mà còn là loại dâm ô, ti tiện, nuôi một đống nam sủng trong tẩm cung của mình."
Nhìn ba tên thái giám mặt đã trắng như không còn giọt máu, cô nở nụ cười quay ra nhìn hết những người có mặt tại buổi tiệc, nói.
"Bổn cung từ nhỏ đã nhận mình là thông minh không ai bằng, tàn ác cũng không thua kém nhưng đêm nay bổn cung đã nhận ra mình sai. So với những việc bổn cung đã làm thì kẻ chủ mưu phía sau của những chuyện này còn đáng là bậc cao thủ hơn. Dùng một mạng Lâm Hải Sơn để bổn cung gánh hai tội lớn, khiến hoàng thất điên đảo, khiến dân chúng mất sự tin tưởng vào triều đình. Ngươi giỏi lắm." - Tạ Giao Nguyệt nhấn mạnh. - "Ngươi hãy lẩn trốn thật kĩ vào, đừng để hoàng thượng hay bất cứ ai bắt được. Bổn cung nhất định sẽ chơi đùa cùng ngươi. Bổn cung sẽ cho ngươi thấy Chiêu Dương công chúa được tiên đế yêu thương nhất có bản lĩnh gì."
Tạ Giao Nguyệt xoay người rời đi, nhìn phụ tử Nguyễn Sĩ Khiên cùng Bình Dương tướng quân, nói.
"Tối nay xem ra cả hai nhà các ngươi đều bị tính kế."
"Thần đa tạ công chúa chỉ bảo." - Nguyễn Sĩ Khiêm cùng Bình Dương tướng quân đồng thanh lên tiếng. Xem ra có người muốn gia tộc của họ diệt vong.
Khi đến gần Lâm Hải Triều, Tạ Giao Nguyệt nhớ ra một chuyện nên dừng lại.
"Bổn cung vẫn chưa đa tạ ngươi giúp Liên Mộng." - Lấy trong tay áo ra một lệnh bài đưa cho Lâm Hải Triều nói. - "Lệnh bài này tặng ngươi. Sau này nếu có chuyện cần giúp đỡ thì hãy mang theo nó vào Triều Dương cung gặp bổn cung."
Tiếng bàn tán vang lên.
"Thần nữ không dám." - Lâm Hải Triều vội vàng từ chối. Cô chỉ là con gái một tướng quân bình thường, công chúa lại là nhân vật tôn quý phía trên. Chuyện đêm nay chẳng qua là cô thấy chuyện bất bình nên mới ra tay giúp đỡ. Nếu chỉ vì vậy mà cô dám nhận món quà quá quý giá này thì nhất định sẽ hứng chịu nhiều ánh mắt soi mói. Tuy Lâm Hải Triều ít giao lưu với những gia tộc quyền thế tại kinh thành nhưng cô vẫn biết được sự lợi hại chốn quan trường cũng như quyền uy của Chiêu Dương công chúa.
"Sao bây giờ lại giữ lễ như vậy? Can đảm khi nãy đâu rồi?" - Tạ Giao Nguyệt nhìn Lâm Hải Triều, lên tiếng.
Lâm Hải Triều nhìn thấy ánh mắt công chúa. Cô nhận ra ánh mắt đó không hề có địch ý hay gian kế khi đưa lệnh bài cho mình. Cô nhận thấy ánh mắt của công chúa vô cùng đơn thuần khi nhìn cô. Lâm Hải Triều không hiểu sao lúc đó lại lên tiếng nhận lấy lệnh bài công chúa tặng.
"Thần nữ đa tạ công chúa."
Nhận lấy lệnh bài của công chúa ban tặng, Lâm Hải Triều nhìn theo bóng người đang rời xa mà cảm thấy có rất nhiều câu hỏi không thể đưa ra câu trả lời.