"Người này chắc chắn ở trong bữa tiệc này. Chẳng qua là tôi yêu cầu kiểm tra di động thì có vẻ hơi bất lịch sự?" Tần Vũ Phi cụp mắt thản nhiên nói.

Tôn Diệc Tuyết nắm chặt tay để trên đầu gối, móng tay đâm cả vào lòng bàn tay. Cô ta vừa mới nghĩ, nếu Tần Vũ Phi kiên quyết yêu cầu kiểm tra điện thoại của cô ta, cô ta sẽ chỉ trích hành động của Tần Vũ Phi vô lý, không nể mặt ai. Thế nhưng bây giờ lý do này đã bị Tần Vũ Phi phá hết.

Quả nhiên, một người bạn của Cố Anh Kiệt "bộp" một tiếng ném cái điện thoại xuống bàn, lớn tiếng nói: "Có gì mà không lễ độ, mẹ nó, kiểm tra đi! Bắt đầu kiểm tra từ bàn này, sau đó kiểm tra tiếp các bàn khác. Chứng minh mình trong sạch trước, sau đó một người một bàn, hành động phải nhanh, không để người đó xóa ảnh đi mất."

Có vài người phụ họa anh ta, mang điện thoại di động ra. "Phải, phải kiểm tra. Tra không được, chúng ta chẳng phải là quá oan sao? Mấy chuyện hạ lưu như vậy, mang theo cái nghi ngờ này trên lưng, sau này làm sao dám gặp ai được nữa?"

Tôn Diệc Tuyết không nói nên lời, cô ta rất hối hận vì đã không tìm ra một lý do mà rời đi. Nhưng trong lòng cô ta cũng biết, Tần Vũ Phi sẽ không để cho cô ta đi, Tần Vũ Phi nghi ngờ cô ta, bây giờ lại nhìn chằm chằm như vậy khiến cô ta cực kỳ sợ hãi. Cô nhếch môi cười làm Tôn Diệc Tuyết cảm thấy chói mắt vô cùng.

Mấy người bạn thực sự bắt đầu kiểm tra điện thoại di động của nhau, Tần Vũ Phi cũng không ngăn cản. Cô vẫn chỉ nhìn chằm chằm Tôn Diệc Tuyết, Tôn Diệc Tuyết căng thẳng đến tái xanh mặt mũi, tim đập nhanh đến chết được.

Cố Anh Kiệt đã nhận thấy có điều không đúng, Tôn Diệc An cũng vậy. Tần Vũ Phi bày tỏ thái độ quá rõ ràng, ánh mắt quá sắc bén. Mà phản ứng của Tôn Diệc Tuyết cũng làm cho người ta phải nghi ngờ. Từ Ngôn Sướng cũng chú ý đến bầu không khí kì lạ này, anh ta kéo cậu bạn bên cạnh còn đang kiểm tra điện thoại di động của người khác, sau đó những người khác cũng chú ý, tất cả đều dừng lại.

Sau đó tất cả mọi người đều nhìn theo ánh mắt của Tần Vũ Phi rơi vào người Tôn Diệc Tuyết.

Giật mình, không thể tin được.

Nhưng phản ứng căng thẳng với chột dạ quá mức của Tôn Diệc Tuyết thì giải thích thế nào đây?

Tôn Diệc Tuyết cứng đờ người, sống hai mươi mấy năm trên đời đây là lúc khó khăn nhất, mất mặt nhất. Cô ta rất muốn la hét rồi nhảy vào đánh Tần Vũ Phi một trận. Thật lợi hại, chỉ cần vài câu đã dễ dàng đưa cô ta vào tròng. Không cư xử ngang ngược, không la hét chửi rủa, không cho cô ta lấy một cơ hội phản bác, lại có thể dùng lời nói nhẹ nhàng kích động mọi người, mà cô ta không có cách nào đối phó. Cô ta thậm chí còn không có cơ hội giả vờ đáng thương bởi vì không ai chửi mắng cô ta, không ai đánh cô ta, ngay cả chỉ trích cũng không.

Tần Vũ Phi chỉ ngồi một chỗ, dùng ánh mắt sắc bén đó đưa cô ta xuống địa ngục.

Sau này cô ta làm sao có mặt mũi gặp ai? Mọi người nghĩ về cô ta thế nào? Hạ lưu, đê tiện, thâm độc là những điều họ vừa dùng để đánh giá kẻ gửi tin nhắn ảnh đó. Khi đó họ không biết là cô ta làm, bây giờ biết rồi, khiếp sợ hay không thể tin được cũng chỉ làm đánh giá kia càng xấu đi mà thôi. Đầu óc Tôn Diệc Tuyết trống rỗng, cô ta muốn giải thích, nhưng cô ta cũng không biết làm thế nào để giải thích.

"Tôi..." Cô ta không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận. Nhưng mà nếu Tần Vũ Phi yêu cầu kiểm tra điện thoại di động, chuyện ầm ĩ vừa rồi đã không có lý do để ngăn cản cô ta nữa. Truy ra là cô, chẳng phải càng bẽ mặt sao?

"Tôi..." Cô ta cắn cắn môi, mọi người đều nhìn cô ta chằm chằm, cô ta không thể giả vờ nói dối. Tôn Diệc Tuyết hoàn toàn không dám nhìn Tần Vũ Phi, cô ta biết mình bị dồn đến đường cùng rồi, cô ta phải bày tỏ thái độ. Mà Tần Vũ Phi vẫn ung dung ngồi chờ xem trò cười của cô ta.

Tôn Diệc Tuyết rơi nước mắt, bỗng nhiên cô ta rất hối hận, vì sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy? Tần Vũ Phi hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cô ta, sao lại ngu ngốc nghĩ rằng mình có thể một chiêu liền thắng, dễ dàng tiêu diệt tình địch.

Tôn Diệc Tuyết quay đầu tìm kiếm bóng dáng cô bạn thân, theo bản năng muốn tìm người giúp đỡ, nhưng mà cô bạn thân sớm đã phát hiện chuyện bên này không ổn, cũng không dám đi tới. Lúc này thấy cô ta nhìn đến, chỉ lắc đầu với cô ta.

Tôn Diệc Tuyết không hiểu cái lắc đầu này có ý gì. Có phải muốn nhắc cô ta đừng nói hay là thể hiện lực bất tòng tâm không. Cô bạn thân không giúp được cô ta thì thôi, nhưng cô ta không thể không nói lời nào.

"Tôi, tôi, chỉ là..." Tôn Diệc Tuyết muốn kéo dài thời gian, nhưng càng kéo dài, tình thế càng bất lợi. Bởi vì khí thế của Tần Vũ Phi quá mạnh mẽ, mà lúc này mọi người đều theo hành động của cô. Mà hành động của cô chính là nhìn chằm chằm vào cô ta, chăm chú quan sát khiến cô ta không có chỗ nào che giấu, không có đường để đi.

Tôn Diệc Tuyết lau nước mắt, dùng giọng nói vô cùng đáng thương nói: "Tôi chỉ muốn đùa giỡn thôi."

Lặng ngắt như tờ.

Tôn Diệc Tuyết cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn mọi người. Đau lòng đến chết, khó chịu đến cực điểm.

"Rất đáng cười." Tần Vũ Phi mở miệng nói. Giọng nói rất ngắn gọn nhưng ý tứ thì tràn đầy.

Cái gì đáng cười? Là trò đùa như vậy, hay buồn cười với Tôn Diệc Tuyết?

Tôn Diệc Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, vô thức lại cúi đầu thấp nhất có thể, nước mặt lại lần nữa rơi.

"Xin lỗi". Người nói là Tô Diệc An, anh ta phản ứng kịp, dù thế nào, cũng phải nhanh chóng giúp em gái xin lỗi. "Em gái tôi không hiểu chuyện."

"Cô ấy không hiểu chuyện". Tần Vũ Phi lại nói: "Tôi cũng không biết nên nói thế nào cho phải."

Lại lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều xấu hổ. Cố Anh Kiệt muốn giúp bạn bè mình cũng không biết nói gì cho phải. Làm chuyện thiếu đạo đức lại buồn nôn như vậy chính là cô em gái dịu dàng, thông minh, ngây thơ trong sáng làm ra. Thực sự là đáng sợ!

Cái gì biết mặt không biết lòng, cái gì mà độc nhất là lòng dạ đàn bà? Tất cả mọi người nhớ lại ai là người tổ chức bữa tiệc này, ai là người nói với bọn họ Tần Vũ Phi không cho Cố Anh Kiệt tới, lại nhớ lại xem ai là người làm nóng bầu không khí để bọn họ bàn bạc cách trừng trị Cố Anh Kiệt. Chuyện tìm vũ nữ gây sự cũng có người phản đối, nói đây là bữa tiệc của Tôn Diệc Tuyết, chơi đùa như thế không tốt lắm, nhưng Tôn Diệc Tuyết cười nói không việc gì, như vậy càng tốt... Từng chuyện từng chuyện đều suy nghĩ cẩn thận, còn mua sẵn sim mới, hình ảnh còn không xóa... Chẳng lẽ muốn nói là sau này còn có thể dùng?

Đây mới thật là đáng sợ!

"Xin lỗi" Tôn Diệc An lại nói một lần nữa. "Tôi sẽ về dạy bảo lại em ấy thật tốt."

"Có thể ở trước mặt tôi xóa bức ảnh đó đi được không? Như vậy tôi mới an tâm." Tần Vũ Phi nói, "Không thì tôi lại có bệnh sợ bị người khác hại, dù sao tôi cũng sợ sau này cô ta phát tán bức ảnh đi nơi khác, ví dụ như đăng lên mạng hay gì đó. Không nói đến chuyện tôi mất mặt, mà là điều này khiến Cố Anh Kiệt sống như thế nào?"

"Tôi sẽ không làm thế." Tôn Diệc Tuyết biện bạch, Tôn Diệc An nhìn chằm chằm rồi bắt em gái đưa điện thoại ra. Tay cô ta đã run rẩy. Không ai mắng cô ta, không ai đánh cô ta, nhưng cô ta thực sự mất mặt đến cực điểm. Tần Vũ Phi dùng phương pháp có lễ độ, có chứng cứ như vậy, toàn bộ chuyện xấu có căn cứ chính xác đều bị bại lộ trước mặt mọi người.

Tôn Diệc An cũng thấy mất mặt đến cực điểm. Anh ta giật lấy điện thoại, nghiêm mặt tìm hình ảnh, còn phát hiện mấy tấm hình khác tương tự. Ở ngay trước mặt mọi người, anh ta nhanh chóng xóa toàn bộ. Tần Vũ Phi lại nói: "Kiểm tra luôn xem còn video không, có lẽ là hình cắt từ video."

Tôn Diệc An không thể phản bác, thật sự lại tìm thấy video. Anh ta tức giận nói không nên lời, không cần biết điện thoại Tôn Diệc Tuyết có cái gì, đều xóa sạch nội dung trong đó. "Sẽ không có gì nữa, tôi bảo đảm". Anh ta nói.

"Cảm ơn." Tần Vũ Phi cười, khách khí cảm ơn Tôn Diệc An. Sau đó lại nhìn Tôn Diệc Tuyết hỏi: "Bạn bè của cô ở đây có chụp ảnh không vậy?"

Tôn Diệc Tuyết tức giận đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Tuyệt đối không có!"

"Tốt." Tần Vũ Phi nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Diệc Tuyết, khiến cô ta phải quay mặt sang một bên.

"Tôi yên tâm rồi." Tần Vũ Phi nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong đầu Tôn Diệc Tuyết chỉ có hình ảnh Tần Vũ Phi không hề cười mà ánh mắt lạnh lùng vô tình.

"Được rồi, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng. Tất cả mọi người đừng để trong lòng." Tần Vũ Phi mỉm cười, biểu hiện cực kỳ rộng lượng bỏ qua. Tất cả mọi người đều thở dài một cái, tuy rằng đều nghĩ Tôn Diệc Tuyết làm vậy quá khó coi, quá ghê gớm nhưng nếu mà hai người phụ nữ trước mặt mọi người xông vào đánh nhau, việc này cũng khó xử lý. Bây giờ mọi chuyện kết thúc trong hòa bình, coi như chuyện tốt.

Cố Anh Kiệt nắm lấy tay Tần Vũ Phi, cho cô một ánh mắt khen thưởng. Đối với việc này anh thật sự vô cùng có lỗi, không nghĩ tới chọc phải phiền phức khiến cô không thoải mái. Anh cũng rất cảm ơn Tần Vũ Phi trước mặt bạn bè anh đã giữ mặt mũi cho anh, anh thấy xử lý như vậy rất tốt. Anh sẽ nói chuyện rõ ràng với Tôn Diệc An, đối với hành vi của em gái cậu ta, anh thật sự không thể tha thứ. Chỉ là bây giờ làm vậy trước mặt mọi người, anh cũng không muốn Tôn Diệc An mất mặt thêm. Cho nên Tần Vũ Phi dừng lại đúng lúc, anh thấy cô vừa độ lượng lại vừa thông minh.

Tần Vũ Phi cười với Cố Anh Kiệt, cũng véo tay anh một chút. Sau đó cô quay ra nói: "Tôn tiểu thư, phấn trang điểm của cô có phải hơi nhạt rồi, cô có cần vào toilet chỉnh lại chút không?" Những người khác nghe được đều coi như đây là cho Tôn Diệc Tuyết một đường lui, đẩy cô ta đi. Nhưng Tôn Diệc Tuyết nghe lại thấy vô cùng khó chịu, giống như là trêu đùa xong thì nói với cô ta: "Cô cút đi, không còn chuyện của cô nữa." Nhưng cô ta lại phải nhận ý tốt này, bởi vì cô ta thật sự phải rời đi, cô ta không còn mặt mũi mà ở đây nữa.

Tôn Diệc Tuyết cứng ngắc đứng lên, nhìn Tần Vũ Phi một cái. Tần Vũ Phi nhìn cô ta cười cười, chỉ là trong mắt không hề có ý cười. Tôn Diệc Tuyết nghĩ người này thật quá đáng sợ, vì sao không ai nhìn ra bộ mặt thật của cô. Cô để cô ta đi trang điểm lại căn bẳn không phải là có lòng tốt, thật ra là cô chê cô ta xấu, mà cô ta lại phải tiếp thu!

Cảm giác này giống như phải nuốt một con ruồi dơ bẩn vậy.

Tôn Diệc Tuyết không dám nhìn vẻ mặt mọi người, cũng không dám nhìn biểu tình của Cố Anh Kiệt. Cô ta cúi đầu, yên lặng chậm chạp bước đi.

Phía sau Tần Vũ Phi vui vẻ nói: "Được rồi, giải quyết một chuyện xong, chúng ta giải quyết chuyện thứ hai . Mọi người cùng A Kiệt làm anh em nhiều năm như vậy, tại sao có thể vì một cô gái mà cãi nhau. Cuối tuần tôi và A Kiệt mở một bữa tiệc mời mọi người đến chơi, chuyện ngày hôm nay đều không để ở trong lòng đi, thế nào?"

Tôn Diệc Tuyết đi rất chậm, cô ta muốn nghe xem Tần Vũ Phi này muốn nói gì, kết quả dĩ nhiên là điều này. Thật sự là giả tạo, thật sự là ghê tởm. Nước mắt Tôn Diệc Tuyết lại rơi xuống. Cô ta nghe thấy mọi người có người phụ họa Tần Vũ Phi, có người giải thích nói không cáu kỉnh, mọi người vốn hay đùa nhau như vậy, cũng muốn Tần Vũ Phi không cần để trong lòng chuyện lúc nãy nữa.

Nước mắt Tôn Diệc Tuyết không ngừng rơi xuống, cô ta tức giận. Như có thể làm gì được đây, vì sao chỉ trong chớp mắt mọi người đã đều đứng về phía Tần Vũ Phi. Tại bữa tiệc của Tôn Diệc Tuyết, Tần Vũ Phi mời mọi người đi tiệc của mình, lại cố ý chọn lúc cô ta đi khỏi. Tôn Diệc Tuyết khóc đến nỗi trước mắt không nhìn rõ được nữa, sau đó một người chạy tới cầm tay cô ta, là cô bạn thân của cô ta. Cô bạn thân kéo cô ta đến toilet, Tôn Diệc Tuyết nhịn không được nữa, òa khóc thật lớn. Vừa khóc vừa kể đầu đuôi mọi chuyện . Nói Tần Vũ Phi đến sau rồi nói như thế nào, đã thiết kế ván cờ bức bách cô ta ra sao, rồi còn giở thủ đoạn giảo hoạt, càng nói càng thấy oan ức.

"Vậy cậu chửi cô ta, vạch trần cô ta đi, sao phải chịu đựng làm gì?"

"Làm sao có thể." Tôn Diệc Tuyết thở hổn hển, tình hình lúc đó, cô ta không thể nói được câu nào, hơn nữa khi đó cô ta sợ tới mức đầu óc tê liệt, không giống bây giờ.

Cô bạn thân cũng không biết nên nói gì. Cô ta đi lấy túi trang điểm vào cho Tôn Diệc Tuyết, "Cậu rửa mặt đi, rồi trang điểm lại, mình đi xem xem."

Tôn Diệc Tuyết khịt khịt mũi, khóc một lát cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cô bạn thân đi ra ngoài, một lúc sau quay trở lại: "Bọn họ muốn về rồi. Cố Anh Kiệt đi toilet, anh cậu và Từ Ngôn Sướng đang nói chuyện. Tần Vũ Phi một mình đi ra bãi đỗ xe lấy xe, đi, chúng ta đi dạy dỗ cô ta một chút."

"Cái gì?" Tôn Diệc Tuyết có chút không dám tin.

"Còn thế nào nữa, cũng phải nói với cô ta rõ ràng cậu cũng không sợ cô ta, không thể để cho cô ta đắc ý như vậy."

Tôn Diệc Tuyết thật sự rất muốn làm thế.

"Nhanh lên, đi đến bãi đỗ xe chặn cô ta lại. Nhanh lên nếu không sẽ không kịp!" Cô bạn thân lại nói. Tôn Diệc Tuyết không kịp nghĩ, vì thế vội đi theo.

Bãi đỗ xe ở đây xây tại phía sau nhà hàng, hiện tại bữa tiệc còn chưa tàn, cho nên bãi đỗ xe không có người nào. Tôn Diệc Tuyết cùng cô bạn thân vội vã đuổi tới, nhìn thấy Tần Vũ Phi đang tựa vào cửa xe chờ người. Cô nhìn thấy hai người bọn họ, nhướng mày, cười lạnh: "Thật sự là định chọn lúc tôi một mình để dạy dỗ tôi sao?"

Tôn Diệc Tuyết sửng sốt, cô bạn thân đã quát: "Tần Vũ Phi, cô đừng quá kiêu ngạo."

"Tôi vốn kiêu ngạo như vậy đấy! Sao nào?" Tần Vũ Phi đứng thẳng, lại cười với bọn họ: "Tôi không kiêu ngạo, chẳng lẽ lại để cho cô kiêu ngạo? Cô có đáng không?"

"Cô!" Cô bạn thân bị chọc tức.

Tôn Diệc Tuyết cũng nổi giận, cảm giác không thích hợp cũng ném ra sau đầu, khiển trách Tần Vũ Phi: "Không giả bộ nữa sao? Vừa rồi ở bên trong không phải cô tỏ ra hiền thục hào phóng lắm sao?"

"Nhờ phúc của cô, tôi chỉ thể hiện bản lĩnh một chút, mới bày ra dáng vẻ ấy. Không giống cô vất vả như vậy, muốn từ bà cô xấu xa hoá trang thành tiểu công chúa thuần khiết, chậc chậc, thật là là khổ cực."

"Tần Vũ Phi!" Tôn Diệc Tuyết nhất thời cũng không biết nên chửi như thế nào, ngoại trừ một câu: "Cô thật sự là quá đáng ghét."

"Tôi còn không mắng cô ghê tởm thì thôi, trong lòng cô cũng phải biết rõ nhất." Tần Vũ Phi cười, hất cằm chỉ chỉ cô bạn thân của Tôn Diệc Tuyết, "Tôi nhìn thấy cô ta lén lút quan sát chúng ta, chỉ biết cô ta nhất định là bạn của cô, cho nên tôi nói Cố Anh Kiệt để tôi tự đi lấy xe, tôi nghĩ nếu tôi đi thì các người sẽ không tới gây phiền toái cho tôi đâu, vậy chuyện hôm nay coi như kết thúc, về sau như thế nào thì chờ tâm trạng tôi không tốt sẽ nhắc lại. Kết quả hai người lại thật sự ngu ngốc, vậy hôm nay, tôi sẽ dạy dỗ cô một chút."

"Dạy dỗ! Cô cho rằng cô là ai?" Cô bạn thân lớn tiếng kêu, bước lên một bước muốn đẩy Tần Vũ Phi một cái. Nhưng mà cô ta không bao giờ nghĩ đến, lúc này Tần Vũ Phi đột nhiên thét chói tai, âm thanh này quả thực là vang tận mây xanh. Tôn Diệc Tuyết cùng cô bạn thân sửng sốt, còn chưa phản ứng kịp, đã thấy hoa mắt, Tần Vũ Phi cũng không biết cầm thứ gì phun lên mặt các cô, các cô chỉ thấy mắt cực kỳ đau, hét to một tiếng, lui về phía sau ngồi xổm xuống.

Lần này biến thành hai tiếng thét chói tai vang tận mây xanh .

Bảo vệ nghe được Tần Vũ Phi thét chói tai nhanh chóng chạy tới bên này, còn chưa tới nơi đã lại nghe thấy hai tiếng thét chói tai nữa. Chạy đến nơi thì thấy một người con gái trẻ tuổi cầm trên tay bình xịt hơi cay, hai người kia hiển nhiên là bị xịt lên, bụm mặt ngồi xổm trên mặt đất liều mạng hét.

Lúc này Cố Anh Kiệt cũng chạy tới, nhìn cảnh tượng này thì chấn động. Tần Vũ Phi nói với Cố Anh Kiệt: "Gọi điện thoại cho anh trai cô ta bảo anh ta đến đây vác họ đi đi."

Tôn Diệc Tuyết hét lên: "Tần Vũ Phi, cô là đồ tiện nhân!"

"Shirley!" Từ Ngôn Sướng vừa chạy tới liền quát cô ta.

Tôn Diệc Tuyết cứng đờ, mắt rất đau nên nhìn không rõ, nhưng nghe âm thanh giống như vài người bạn đang chạy tới. Lại một lần nữa cô ta mất hết mặt mũi, bộ dạng mụ bà chanh chua thảm hại bị người ta nhìn thấy rồi. Cô ta hoàn toàn không dám nghĩ sau này thanh danh của mình sẽ như thế nào nữa.

"Làm sao thế?" Một người hỏi.

"Quên đi, đừng hỏi." Tần Vũ Phi trả lời. Điều này làm cho Tôn Diệc Tuyết càng tức giận: "Mẹ nó, cô không dám nói thật sao?" Cô bạn thân cũng nhảy dựng lên kêu to: "Cô ta công kích chúng tôi!"

Trước mặt mọi người Tần Vũ Phi ném bình xịt hơi cay vào trong túi: "Tôi cho cô ta mặt mũi thì cô ta không cần, lại ép tôi nói thật. Sự thật chính là cô ta cùng bạn của cô ta thừa dịp tôi đi một mình tới tìm tôi gây sự, tôi vì tự vệ nên dùng bình xịt này."

Vài người đàn ông đều hết chỗ nói rồi, bảo vệ ở bên cạnh cũng nói nghe thấy cô gái này thét chói tai thì nhanh chóng chạy tới, xác nhận lời nói của Tần Vũ Phi. Một người bạn lại kéo Tôn Diệc Tuyết: "Quên đi, quên đi, Shirley, anh cô còn ở bên trong, tôi đưa cô đi vào tìm cậu ta."

Tôn Diệc Tuyết dựt tay khỏi tay của người kia, lớn tiếng nói: "Cô ta nói dối, tôi gọi bạn tôi đến giúp tôi giải thích, là cô ta cố ý công kích chúng tôi."

"Được rồi." Tần Vũ Phi thở dài, khoát tay, nói với mọi người: "Là tôi cố ý công kích hai cô. Phiền gửi lời xin lỗi đến anh trai cô hộ tôi."

Tần Vũ Phi lại có thể nói như vậy. Tôn Diệc Tuyết ngẩn ngơ. Sau đó cô ta mới ý thức được tình huống bây giờ, mọi người sẽ tin tưởng Tần Vũ Phi.

Từ Ngôn Sướng tức giận mắng Tôn Diệc Tuyết: "Em làm loạn đủ rồi đấy!"

Tôn Diệc Tuyết tức giận đến đau tim, tức giận đến đầu óc bế tắc, tức giận đến nỗi nước mắt không chảy ra được, tức giận đến khóc cũng không khóc được.

Tôn Diệc An vội vã chạy tới, Từ Ngôn Sướng nói với anh ta về tình huống vừa rồi. Tần Vũ Phi đi lên hai bước, nhỏ giọng nói nhanh với Tôn Diệc Tuyết: "Trong tình hình lúc nãy tôi cũng đã đánh giá được cô, hóa ra là kiểu người hạ lưu, luôn làm người khác thất vọng. Cô nên cảm ơn tôi dùng bình xịt, nếu tôi thật sự ra tay, thì sẽ là dứt tóc, tát mặt, cào má đến thấy máu mới thôi. Nhưng mà không cần cảm ơn, tôi không cần. Lần sau gặp được tôi nhớ rõ phải chạy xa một chút, tôi là người hay thù dai."

Cô nói xong liền lui ra phía sau vài bước. Tôn Diệc An đã nghe xong những lời giải thích của Từ Ngôn Sướng, trong cơn giận dữ, kéo Tôn Diệc Tuyết bước đi: "Em tới đây cho anh, về nhà!"

Tôn Diệc Tuyết lớn tiếng khóc: "Anh, cô ta bắt nạt em!"

"Câm miệng!" Đêm nay Tôn Diệc An đã mất hết mặt mũi, không còn nhường nhịn gì em gái nữa. Hai anh em vừa đi vừa cãi nhau, rất nhanh đã đi xa .

Tần Vũ Phi mỉm cười, xoay người nói với Cố Anh Kiệt: "Chúng ta về nhà đi." Cố Anh Kiệt cau mày, không vui vẻ cho lắm, “Xin lỗi em." Anh thật sự rất xin lỗi.

"Không có gì." Tần Vũ Phi cười ngọt ngào, kéo cánh tay của anh, "Lần này không trách anh, em có thể ứng phó."

Có tình yêu của hoàng tử làm chỗ dựa, công chúa cũng có thể khoác áo giáp, tay cầm kiếm giết địch chứ.

Đêm nay Tần Vũ Phi ngủ rất ngon, ngủ được nửa giấc liền bị động tĩnh của Cố Anh Kiệt làm tỉnh.

"Làm sao vậy?" Cô mơ mơ màng màng.

"Không có gì, em ngủ đi. Anh chỉ muốn ôm em."

"À." Cô dựa vào trong lòng anh tiếp tục ngủ. Một lát sau, cảm giác có một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán cô, cô lại tỉnh.

"Làm sao vậy?"

"Chỉ là muốn hôn em một cái."

"À."

Một lát sau, chuẩn bị ngủ say, lại nghe anh nói: "Anh rất yêu em."

Cô lại tỉnh, lúc đang buồn ngủ mà bị đánh thức thì thường rất tức giận: “Rốt cuộc là anh có muốn ngủ hay không!"

Cố Anh Kiệt cười ha ha: "Ngủ, đương nhiên ngủ." Xong anh nghĩ lại, nhịn không được lại cười: "Bình thường con gái được thổ lộ như vậy không phải là cảm động muốn chết sao?"

Mệt muốn chết còn cảm động, người con gái kia nhất định không bình thường. Nhưng mà Tần Vũ Phi thật sự không có tinh thần thảo luận với anh, cô rất rất rất buồn ngủ.

Một lúc sau Cố Anh Kiệt lại lắc lắc cô: "Vũ Phi, chúng ta kết hôn đi!"

"Không cần!" Thật sự là bị anh làm cho tức chết rồi! Ghét nhất lúc ngủ mà bị quấy rối thế này!

Không cần sao? Vậy thì thật khiến cho người ta tràn ngập ý chí chiến đấu. Sau đó Cố Anh Kiệt ôm Tần Vũ Phi đang ngủ vào lòng.

Một ngày nọ, Cố Anh Kiệt cực kỳ hạnh phúc. Anh bà Tần Vũ Phi mở Party vô cùng thành công. Các bạn của anh đều mang theo quà lớn đến cho Tần Vũ Phi, tỏ vẻ xin lỗi trước đây đã không lễ độ với cô. Tần Vũ Phi vui vẻ nhận quà, chu đáo tiếp đón mọi người.

Bạn bè Tần Vũ Phi cũng tới rất đông. Doãn Đình còn cùng Cố Anh Kiệt nhảy một điệu nhảy, nói với anh: "Anh xem, em chính là bà mối, anh khiêu vũ với em mới biết được Vũ Phi đấy."

"Đúng vậy, em là thiên sứ." Cố Anh Kiệt khen cô.

"Thiên sứ không có bạn trai." Doãn Đình nhắc nhở anh.

Cố Anh Kiệt cười ha ha: "Hôm nay bạn thân của anh đều đến, em cứ thoải mái chọn đi, coi trọng tên nào thì nói cho anh biết, nếu đối phương còn chưa có bạn gái, anh sẽ giới thiệu ngay cho em."

Doãn Đình vô cùng vui sướng, xoay một vòng quan sát đám đàn ông, sau đó thấy Cừu Chính Khanh tới trễ. Cô chạy nhanh qua tiếp đón anh: "Anh tới vừa đúng lúc, giúp tôi chọn bạn trai đi."

Cừu Chính Khanh mặt đầy hắc tuyến,"Tôi chỉ có mắt xem cổ phiếu."

"Thế là đủ rồi."

"Gần đây thị trường chứng khoán ảm đạm, không phải thời cơ ra tay."

"..." Doãn Đình phất phất tay: "Quên đi, hay là anh đi nghiên cứu cổ phiếu đi. Gặp lại sau."

Ở một chỗ khác, Từ Ngôn Sướng đang nói chuyện về Tôn Diệc An, hôm nay cậu ta chưa tới, nhưng nhờ Từ Ngôn Sướng chuyển quà tặng. Cậu ta đưa em gái ra nước ngoài. Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày ở nhà Tôn Diệc Tuyết đều rất ầm ĩ, ông Tôn vô cùng tức giận, sau sự kiện lần đó lời đồn đãi nổi lên bốn phía, thanh danh Tôn gia bị tổn hại rất nhiều, Tôn Diệc Tuyết còn ầm ĩ không dứt, cả ngày khóc lóc kêu than. Cuối cùng ông Tôn quyết định đưa cô đi nước ngoài cho bình tĩnh một thời gian, đỡ phải mất mặt xấu hổ.

Cố Anh Kiệt nghe xong cảm thấy rất không dễ chịu, nhưng Tôn Diệc Tuyết đối xử với Tần Vũ Phi như vậy, dù có thế nào anh cũng sẽ không tha thứ.

Cố Anh Kiệt muốn kết hôn, anh bắt đầu nghĩ các loại biện pháp. Đầu tiên là nói ý tưởng kết hôn cho mọi người trong nhà, bây giờ bà Cố đã có chuẩn bị tâm lý, tỏ vẻ sẽ không phản đối mà chờ kết quả Cố Anh Kiệt.

Sau đó Cố Anh Kiệt lại đi thuyết phục được Tần Văn Dịch. Việc này có một chút khó khăn, nhưng Cố Anh Kiệt cảm thấy làm việc phải nắm chắc. Anh làm việc nghiêm túc cố gắng, thường chạy tới Vĩnh Khải, tích cực biểu hiện thật tốt trước mặt Tần Văn Dịch, thật không biết xấu hổ chủ động tham dự công việc của Vĩnh Khải. Sau này Tần Văn Dịch chủ động tìm anh nói chuyện, thăm dò xem anh có hứng thú đối với Vĩnh Khải không. Cố Anh Kiệt đáp: "Chỉ cần là sản nghiệp của nhà con, con đều có hứng thú. Nếu con kết hôn với Vũ Phi, Vĩnh Khải dĩ nhiên cũng là việc làm ăn của nhà con rồi."

Ám chỉ này có chút quá rõ rệt. Tần Văn Dịch nhất thời cũng bị Cố Anh Kiệt mặt dày đánh bại. Chỉ đành phải nói: "Để xem ý của Vũ Phi đã."

Cố Anh Kiệt cũng hết lòng cố gắng đối với Tần Vũ Phi, vừa cố gắng cày cấy, vừa tích cực cầu hôn. Tần Vũ Phi không đồng ý kết hôn, nhưng vào một buổi sáng nọ, lúc rời giường cô đột nhiên té xỉu, tuy rằng tỉnh lại rất nhanh, nhưng Cố Anh Kiệt vẫn bị dọa gần chết, nhanh chóng đưa cô đi bệnh viện.

Sau khi kiểm tra một loạt, bác sĩ tuyên bố Tần Vũ Phi mang thai.

A a a a, Cố Anh Kiệt mừng như điên, kêu to cảm ơn bác sĩ. Tần Vũ Phi thật muốn đấm anh hai cái, thật sự là mất mặt muốn chết. Vì đề phòng thân thể Tần Vũ Phi có tình huống gì bất ngờ, Cố Anh Kiệt bắt Tần Vũ Phi nằm viện kiểm tra thân thể cẩn thận. Nằm trên giường bệnh ,Tần Vũ Phi chậm rãi phục hồi tinh thần, cô đột nhiên nhớ tới, đã rất lâu rồi bụng của cô không bị đau khi đến ngày đèn đỏ nữa. Hiện tại có em bé, cô cũng không kích động lắm. Từ từ đã, sao cô lại có em bé được? Rõ ràng mỗi lần đều có biện pháp phòng tránh mà...

"Cố Anh Kiệt, anh vào đây cho em."

Ở bên ngoài gọi điện thoại báo tin vui, Cố Anh Kiệt mặt mày hớn hở đi vào:"Bà xã, em gọi anh?"

“Bà xã.” Thật ra đổi cách xưng hô cũng tốt.

Tần Vũ Phi nghĩ lại nghĩ, nghĩ lại nghĩ, sau đó cảm thấy rất mệt, "Chờ em tỉnh ngủ sẽ nói chuyện với anh."

Chờ đến lúc cô tỉnh ngủ thì trên ngón tay áp út đã đeo một chiếc nhẫn.

Cô sờ sờ chiếc nhẫn, nhịn không được cười, cái tên lăng nhăng này, làm việc rất nhanh. Cô lại sờ sờ cái bụng còn phẳng lỳ của mình, hỏi: "Cục cưng, con nói xem, có muốn mẹ gả đi hay không?"

Trong bụng dĩ nhiên không ai đáp lời. Nhưng Tần Vũ Phi cảm thấy bản thân đã nghe được âm thanh hạnh phúc.

Cô cảm thấy thật sự hạnh phúc.

HẾT