Nói sơ qua một chút về dân Châu Á ở nơi này, nổi bật nhất là ba cô gái người Thái luôn luôn cố gắng thu hút sự chú ý của những anh chàng Mỹ. Có lẽ đối với người Thái, việc có được một tấm thẻ xanh ở lại đất nước này giống như là một giấc mơ, cho nên bốn cô tích cực mồi chài những anh chàng dễ dãi. Pum, người tình của anh chàng phụ bếp Ryan, có dáng người dong dỏng cao, mái tóc dài mượt chảy xuống lưng như làn suối, gương mặt trái xoan hài hòa, chỉ trừ làn da đầy những mụn bọc được che dưới những lớp phấn dày. Mỗi lần tôi nhìn vào gương mặt cô ấy, tôi bỗng thấy có cái gì đó gợn gợn. Nói tóm lại một câu thì tôi không thích cô ấy, và nhất là từ sau khi tôi được nghe kể về thủ đoạn Pum đã dùng để chiếm được trái tim Ryan. Tôi cũng không có ấn tượng đặc biệt gì về cô ta, chỉ thỉnh thoảng Ryan hỏi tôi:

- Pum đẹp đúng không Tâm? Cô ấy thật đáng yêu không tưởng tượng được.

- À vâng. Một nét đẹp Châu Á. - Tôi thấy mình trả lời một cách hờ hững.

Tôi chẳng thể nói rằng “Ồ, thật ra, cô ấy bình thường thôi. Có gì đẹp đâu”. Tôi cảm giác với người Mỹ, hình như câu đầu tiên người ta nói là “Cô đẹp quá”

Người thứ hai tên là Sip, không có gì đặc biệt, trừ cái hàm răng niềng và đôi mắt kẻ đậm trông rất ghê mỗi lần cô ta cười. Và người cuối cùng, Papim, người mà tôi cho rằng có ảnh hưởng nhiều nhất trong ba cô. Papim có thân hình bé nhỏ, gương mặt khá đáng yêu với mái tóc ngắn úp vào, bao gọn lấy gương mặt. Cô ta, có thể nói là xinh đẹp nhất trong số những người châu Á làm việc ở đây. Tôi không thích cô ta cho lắm, có lẽ bởi vì đôi mắt cô ta quá long lanh và lúc nào cũng dường như ngân ngấn nước. Tôi luôn có cảm giác rằng cô ta là một người khá thủ đoạn. Và một người như cô ta thì chắc chắn sẽ không thể sống cô đơn ở đây được. Sau một thời gian ngắn chọn lựa, cô ta chấp nhận cặp bồ với Mathew, một anh chàng bếp phụ khá cao với gương mặt nam tính. Có thể nhận thấy một điều là Mathew rất chiều chuộng cô ta. Cô ta cũng chính là người bày ra những buổi tiệc thâu đêm suốt sáng ở trong phòng, với rượu và bia. Tôi thường nghe tiếng nhạc xập xình, tiếng la hét ầm ỉ phát ra từ căn phòng cô. Không hiểu tại sao, nhưng đối với những cô gái Thái, tôi có phần khinh bỉ. Tôi khinh bỉ lối sống phóng túng và cái cách mồi chài đàn ông của họ. Nhưng dù sao, họ là họ, tôi và tôi, chúng tôi không liên quan đến nhau, cũng không gây hấn gì nhau. Tôi vốn không phải là người hay gây chuyện với thiên hạ, tôi chỉ biết tôi sống bình yên là đủ rồi. Những chuyện về họ, tôi chỉ được nghe kể thông qua Ellen. Ellen không thích họ cho lắm, bởi vì cô ta nghĩ rằng họ đang chú ý đến John. Mà quả là vậy thật, có thể nói ngoài Nelson ra, John dường như là tâm điểm của sự chú ý. Vì Nelson thường làm việc vào buổi tối, và dành thời gian ban ngày để ngủ nên các ô gái Thái ít có cơ hội tiếp cận, tuy rằng mỗi lần nhìn thấy anh thì các cô quấn quýt không rời. Ngược lại, thời gian làm việc của John khá linh động, lại làm việc ở trong bếp, nơi các cô có thể lui tới thường xuyên. Các cô gái, cho dù là người Mỹ hay là Châu Á, dường như đều nhận thấy John rất thu hút. Tôi tự hỏi anh ta thu hút vì lẽ gì nhỉ? Có lẽ bởi vì ngoài vẻ đẹp ra, anh ta có phần lạnh lùng. Các cô gái thường thích những anh chàng lạnh lùng mà. Chính điều đó làm Ellen cảm thấy rất hãnh diện, bởi vì John chỉ thân thiện với rất ít người, đặc biệt là cô ấy. Ellen thường đem tất cả mọi chuyện kể cho tôi nghe. Điều đó làm tôi cảm thấy như tôi được tin tưởng, và vì lẽ đó, tôi quý Ellen hơn những người khác. 

Hôm nay là phiên làm việc của tôi và Ellen. Khi chúng tôi đã dọn dẹp xong thì đồng hồ điểm đến con số 12. Cùng về với chúng tôi là ba cô gái người Thái. Ngang qua phòng ăn của nhân viên, tôi thấy John đang dùng máy tính để kiểm tra thư. Gương mặt Ellen thoáng ửng đỏ, bối rối. Vờ như không thấy John, cô đi thẳng về phía trước con đường, chân nọ đá chân kia, làm tôi suýt bật cười, cảm thấy rằng tâm trạng của người con gái khi yêu chẳng thể giấu được ai. Bất chợt tôi nghĩ đến Nelson. Cảm giác khi nghĩ về anh thật kì lạ, cứ lâng lâng như đang trôi giữa không trung. Trong lúc tâm trí tôi đang mơ màng, John bỗng nhiên đứng dậy, chạy theo và bế xốc Ellen lên, đi băng băng về phía trước. Tôi có thể nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của Ellen mặc dù cô luôn miệng la lên “Bỏ tôi xuống, John.” 

Ba cô gái người Thái nhìn theo, gương mặt không giấu nổi sự ganh tị.

Sip, cô nàng có cái hàm răng niềng kêu lên:

- John, bế tôi nữa. Tôi cũng muốn được anh bế lên.

Nhưng John không trả lời cô ta. Sip cảm thấy khá tức giận, gương mặt cô bừng bừng nóng như một chảo lửa. Tôi đi nhanh để kịp Ellen và John, tránh phải nghe những tiếng rủa thầm của ba cô gái này.

- Hai người rất đẹp đôi đấy. - Tôi nháy mắt cười một cách tinh nghịch với Ellen. 

- Ồ không - John nói - Chúng tôi chỉ là bạn thôi, đúng không Ellen? - John nhìn sâu vào mắt tôi.

- Uh đúng vậy – Tôi để ý thấy gương mặt Ellen thoáng buồn. Có lẽ cô ấy mong chờ một câu trả lời khác.

- À tôi còn một ít rượu, các cô có muốn uống không? - John hỏi.

Không kịp để tôi trả lời, ba cô gái người Thái đã chạy đến, nháo nhào trong khi gương mặt Ellen gần như méo xệch:

- Chúng tôi cũng muốn uống. Hãy cho chúng tôi xem phòng của anh nào. Chắc gọn gàng lắm nhỉ.

Bây giờ thì tôi thực sự thấy khó chịu với các cô ấy. Người khác chứng kiến sẽ nghĩ rằng con gái châu Á cũng chỉ toàn loại phụ nữ đong đưa, lả lơi. Nhưng dù sao, tôi cũng biết tự kiềm chế cơn bực bội của mình, hay đúng hơn, tôi không thích cãi nhau với người khác. 

Chúng tôi vào phòng John, một căn phòng khá sạch sẽ và gọn gàng. Ở trên bàn có một vài cuốn sách dạy nấu ăn và âm nhạc. Kế bên giường là một cây đàn guitar trông khá bắt mắt.

- Anh biết chơi đàn ư – Sip, cô gái răng niềng hỏi.

- Tôi đang học. Chỉ biết chơi một chút xíu. - John trả lời, không ngẩng mặt lên nhìn trong khi đang mở chai rượu

- Anh chơi cho chúng tôi nghe một bản đi - Cả ba cô nháo nhào lên.

- Để khi khác. - John trả lời - Hôm nay tôi không có hứng lắm.

Tôi cầm lấy cây đàn, săm soi. Kiến thức về đàn của tôi không có nhiều, nhưng chỉ lướt qua tôi cũng có thể biết được đây là một cây đàn tốt, hiệu Smallman của Úc. Tôi chợt nhớ đến bản Romance mà Quân đã từng dạy tôi. Và một cách vô thức, tôi bấm các phím đàn, thả hồn rong ruổi. Romance là bài mà hầu hết những người bắt đầu tập đàn sẽ đánh đầu tiên.

- Cậu cũng biết chơi à - John hỏi

- Không. Tôi chỉ biết đánh mỗi một bài. - Tôi trả lời thành thật

- Rất có tâm trạng - John cười - Bài tủ của cậu đúng không?

- Có lẽ vậy. - Tôi cười, trả lời không giấu giếm.

Chúng tôi tiếp tục uống rượu và nghe nhạc. Ba cô gái thỉnh thoảng chêm vào một thứ tiếng Thái âm thanh nghe rất giống tiếng Việt. Ellen và John nói những câu chuyện không đầu không cuối bởi vì tiếng Anh của Ellen thật ra không tốt lắm. Tôi không chú ý lắm đến những câu chuyện rời rạc đó, chỉ thả hồn theo tiếng nhạc. Bỗng nhiên tôi thấy mình lạc lõng, cô độc. 

Trời cũng đã về khuya. Tôi đoán có lẽ cũng hơn một giờ sáng. 

Mắt tôi bắt đầu ríu lại, không biết có phải là do ảnh hưởng của rượu hay không. Tuy vậy, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận biết rằng Sip đang cố tình chuốc say John. Tôi nhếch mép cười một cách vô thức. Có lẽ cô ta lại định giở chiêu hay dùng để ngủ với John. Nhận thấy John có vẻ cũng ngà ngà, tôi bỏ cốc rượu xuống và đứng dậy:

- Đi thôi. Chúng ta nên để cho John ngủ.

- Cô cứ đi trước đi - Sịp nói - Chúng tôi sẽ đi sau.

Gương mặt Ellen tím tái. Có lẽ cô ấy cũng biết thủ đoạn mà Sịp sắp giở ra. Tôi thực tình chỉ muốn đi khỏi đây, mặc kệ cho đám người đó muốn làm gì thì làm. Nhưng dường như Ellen không muốn rời khỏi, cứ níu lấy tay tôi, và vì vậy tôi đành ở lại với cô ấy. Sịp thấy chúng tôi vẫn đang nấn ná thì có vẻ bực bội.

- Thôi được rồi - John nói - Có lẽ các cô cũng cần về phòng ngủ. Trời khuya lắm rồi.

Đến đây thì Sịp chẳng còn lí do nào để ở lại. Cuối cùng cô ta cùng đám bạn rời khỏi phòng trước. Trước khi tôi ra khỏi phòng, John nói thầm vào tai tôi:

- Tôi vẫn chưa say đâu Tâm. Uống ngần ấy vẫn chưa thấm vào đâu với tôi cả. Tôi rất tỉnh táo.

Tôi bật cười. Anh ta cũng khôn ngoan đấy chứ.

- Chúc ngủ ngon. - Tôi nói và ra khỏi phòng trước, bởi vì có lẽ Ellen cần tâm sự với John thêm một chút.

Trên đường về, tôi nghĩ đến những mối quan hệ giữa người và người, và cuộc sống nơi này dường như ngày càng phức tạp. Hình như tất cả không đơn giản như tôi nghĩ. Nơi nào có con người, nghĩa là nơi ấy không còn bình yên. Đến bao giờ thì con người mới vứt đi hết được những tham, sân, si, mà có lẽ nếu vứt hết đi được thì đã không còn con người, mà tất cả mọi người đều là thần phật thánh thần.

Tôi vừa đi vừa nghĩ ngợi, không để ý có một người đi bên cạnh. Hơi thở của người ấy làm các giác quan của tôi dường như đông cứng lại.

- Mới ở chỗ John về à? – Nelson nhìn sâu vào mắt tôi, khiến tôi thoáng bối rối.

- Uh. Uống một chút rượu thôi. – Tôi cố gắng sắp xếp lại các ý nghĩ rời rạc và mông lung trong đầu. – Anh không làm việc à?

- Có. Tôi đang đi kiểm tra một vòng thì nhìn thấy cô.

Tôi gật gật đầu, cũng chẳng hiểu tại sao lại gật đầu. 

- Cô thấy John thế nào? – Nelson đột nhiên hỏi tôi.

- Khá đáng yêu. – Tôi trả lời như một cái máy trước khi kịp suy nghĩ điều gì. 

- Thế à? 

Nelson chẳng nói gì thêm nữa. Và tôi bỗng nhiên cũng chẳng thể tìm được một đề tài nào để nói. Chúng tôi cứ im lặng đi như thế. Trời lạnh đến se lòng nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy ấm áp. Nelson đưa tôi về đến trước cửa phòng, đột nhiên cúi xuống hôn vào trán tôi:

- Chúc ngủ ngon.

Tôi cảm thấy như thời gian đang đông cứng lại. Vốn dĩ đối với người Phương Tây, một nụ hôn vào trán chỉ là nụ hôn của tình bạn, nhưng đối với một người như tôi thì nụ hôn đó dường như còn chứa đựng một điều gì đó. Trong lúc tôi còn đang thẫn thờ thì Nelson đã đi từ lúc nào. Tôi lấy tay xoa xoa nhẹ lên trán, có cảm giác làn môi ấm của anh vẫn còn đâu đây. 

Nelson thích tôi ư? 

Tôi vội xua ngay ý nghĩ đó bởi vì tôi không muốn bị thất vọng. Một người luôn thua cuộc trong tình yêu như tôi thì không nên hy vọng vào những thứ tình cảm hão huyền. 

Tôi vội mở cửa bước vào nhà, treo áo khoác lên, và với tay bật nhạc. Một thói quen không thể bỏ được mỗi khi về nhà.

Một khúc nhạc hòa tấu êm dịu có lẽ là tốt nhất cho một đêm thanh bình, yên ắng.

Đêm trên núi thật yên tĩnh.

Nhưng lòng tôi đang xáo trộn không ngừng.