Có một câu nói cũ, "Bạn không cần phải nhanh hơn đạn, nhưng nhanh hơn người bắn viên đạn đó". Bởi vì một khi bạn biết đối phương đang nhắm vào đâu, việc tránh hoặc ứng phó trở nên tương đối đơn giản.

Điều tương tự cũng đúng như bây giờ.

Hệ thống phụ trợ nhắm chuẩn trợ giúp Tô Diệu khóa chặt quỹ đạo phát xạ laser của Lặc Tề, bùa hộ mệnh được ném chính xác vào quỹ đạo đó.

Chùm sáng màu vàng óng bắn ra, trực tiếp bắn trúng vào viên đá nho nhỏ như thủy tinh kia. Vô số tia sáng mảnh mai được phân tán rải rác ở mọi góc độ, cắt ra những vệt dọc và ngang trên mặt đất, Một vết nứt cháy xém đỏ rực đã bị lưu lại trên thân xe buýt.

Vốn dĩ là các hành khách đã cả gan cẩn thận từng li từng tí ghé vào bên cửa sổ để dò xét suýt nữa thì bị tia sáng ngộ thương, từng người trong số họ la hét vội vã lui vào trong buồng xe ngồi xổm ôm lấy đầu.

"Cái gì?" Lặc Tề bị giật nảy mình.

Hướng tán xạ ánh sáng là không thể kiểm soát, bạn không thể trông cậy vào việc dùng đến nó để phản sát thương, nhưng vẫn có thể phân tán năng lượng ngăn cản được một lần công kích.

Ban đầu trên xe buýt nhìn thấy Lặc Tề trong nháy mắt đã chế ngự được hai lính tuần tra, Tô Diệu thấy rằng gã ta đã bắn một tia laser bằng tay phải hạ gục một người, trong khi người kia bị lực đá văng ra khỏi kính chắn gió.

Vào thời điểm đó, Tô Diệu có một phỏng đoán trong lòng, có lẽ tên này chỉ có thể sử dụng dị năng laser của mình bằng một tay, nhưng không thể giải phóng nó bằng cả hai tay?

Tiếp theo, hắn quan sát thấy rằng mỗi lần Lặc Tề giải phóng chùm tia laser thông qua tay phải. Có lẽ gã ta chỉ có thể giải phóng nó bằng tay phải, hoặc đó cũng có thể chỉ là thói quen thuận tay phải thuần túy mà thôi. Nhưng tóm lại, kết quả quan sát là đối phương chỉ có thể sử dụng khả năng này bằng một tay. Hơn nữa cũng không thể bắn liên tục, có ít nhất hai đến ba giây giữa các lần phóng tia.

Hai đến ba giây có vẻ không dài, nhưng thế là đủ.

Điều này có nghĩa là chỉ cần Tô Diệu có thể tìm cách chặn cú bắn đầu tiên của đối thủ, hắn sẽ có nhiều thời gian để lao thẳng vào mặt đối thủ.

Trên thực tế, đây là kế hoạch dự phòng của hắn. Tô Diệu không biết có bao nhiêu viên đạn trong tay, nhưng dĩ nhiên hắn đã nghĩ đến khả năng băng đạn hết đạn ngay từ đầu, và hắn không bao giờ nghĩ sẽ dựa vào đạn mà hoàn toàn xử lý được cái tên Dị Năng Giả này.

Mà bây giờ, đây mới là sự giết chóc thực sự.

Lặc Tề đã bị sốc, lần này thực sự là bị sốc.

Trình độ mà đứa trẻ này thể hiện hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của gã. Ngay từ đầu, đã chú ý đến khẩu súng dắt trên người của lính tuần tra, phát động công kích từ phía đối diện của khoang xe, và ngay lập tức tấn công từ điểm mù trên nóc..

* * * Đúng, còn có tốc độ phản ứng vừa mới né tránh được phát bắn tia laser thông qua kính chiếu hậu, cuối cùng sử dụng một loại tinh thể nào đó để tán xạ ánh sáng như một tấm che để xông lên..

Gã ta không phải kinh ngạc về thân thủ của đứa bé này. Trên thực tế, nếu suy nghĩ về nó một cách cẩn thận, đứa trẻ này trông giống như một Dị Năng Giả cấp thấp bình thường, nhiều hành động của hắn cũng có vẻ nghiệp dư. Nhưng độ ngắm chuẩn chính xác của nó và suy nghĩ rõ ràng của nó trong trận chiến thực sự đáng kinh ngạc.

Hiện tại Lặc Tề thậm chí còn không có thời gian để tìm xem là đối phương làm cách nào mà lại có thể ném chuẩn cái bùa hộ thân này một cách kinh ngạc như thế.

Tất nhiên là gã ta cũng không thể biết được thời gian nguội lạnh dị năng của bản thân mình. Khoảnh khắc Tô Diệu xông lên ngay lập tức, gã ta đã sẵn sàng chuẩn bị cho một cuộc chiến tay đôi.

Không có gì phải sợ, chỉ là cái tên oắt con miệng còn hôi sữa mà thôi.

Mặc dù Lặc Tề là một dị năng tầm xa và không giỏi về kỹ năng cận chiến, nhưng không thành vấn đề gì khi đối phó với đứa trẻ này.

Sự thật là sự thật, nhưng khi gã ta nhìn thấy chàng trai trẻ đến gần, hình ảnh trong mắt gã nhanh chóng được phóng to, gã ta đã không thể không cảm thấy.. sợ hãi.

Nói đến có chút buồn cười, gã là một chiến sĩ cấp E Dị Năng Giả, tiếp thụ qua huấn luyện trải qua thực chiến, lúc này đối mặt với thiếu niên này thế mà lại toát ra ảo giác "Chết chắc".

Khoảng cách song phương ba mét.

Tô Diệu vung nắm đấm, linh kiện của bộ giáp, những hoa văn màu đỏ sẫm đã xuất hiện để gắn với cánh tay và lòng bàn tay.

Phản ứng đầu tiên của Lặc Tề là giơ tay trái lên để chặn đòn phản công, nhưng gã ta nhận ra rằng tay trái của gã đã không thể giúp đỡ được gì khi cơn đau xuất phát từ vai mình.

Gã ta vừa hoàn thành hành động bắn tia laser bằng tay phải, đã quá muộn để nghĩ đến một cuộc phản công. Gã ta chỉ có thể đưa tay ra để chặn đòn, sẵn sàng chặn cú đấm của đối phương bằng cẳng tay, sau đó nhân cơ hội này để tấn công vào cổ họng của đối phương.

Khoảng cách song phương còn một mét.

Trong một khoảnh khắc ngắn đến mức có thể bỏ qua, vô số bộ phận đã được lắp ráp lại, bọc lấy nắm tay phải và cẳng tay phải của Tô Diệu với độ chính xác đáng kinh ngạc.

Tiếp theo, đã đến lúc xác minh về độ tin cậy hệ thống nội thị của trang bị được sản xuất bởi Tô Diệu.

Các bộ phận của bộ giáp va chạm vào nhau, kim loại cọ xát và sức mạnh được giải phóng, đẩy chiếc găng tay làm bằng hợp kim không rõ lai lịch để đánh vào cánh tay của Lặc Tề đang tạo thành hình vòng cung bảo vệ bên cạnh dọc theo hai gò má với tốc độ và sức mạnh đáng kinh ngạc.

Không màu mè sặc sỡ, không có bất kỳ cái bố cục hoặc kỹ xảo gì, chỉ vẻn vẹn là một đấm bộc phát ra hết sức sức mạnh cuối cùng mà thôi.

Như thể một vòng tròn không khí vô hình nổ ra từ vị trí mà nắm tay và cánh tay chạm vào, luồng không khí dồn dập khiến bụi gần chân hai người nổi lên.

Cả hai bên nghe rõ tiếng xương gãy giòn giã từ cánh tay Lặc Tề. Lặc Tề ngửa đầu ra sau, động tác rất chật vật lui lại, như thể toàn thân đã cạn kiệt sức lực đang ép buộc mình phải đứng yên.

Xương cốt của gã ta đã nứt ra, cơn đau rát nghiêm trọng khiến gã khó cảm nhận được cánh tay của mình.

Phần tử khủng bố trợn to hai con mắt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào trang bị khung vỏ ngoài giống y như khoa học viễn tưởng đột nhiên xuất hiện từ tay Tô Diệu.

Đó là cái quái gì vậy?

Trừ phi đó hẳn cũng là Siêu Năng Lực?

Cho tới bây giờ chưa có nghe nói qua!

Tô Diệu đương nhiên không có dừng lại để giải thích sự thật cho đối phương. Một đấm đã được tạo ra, hành động của hắn không ngừng nửa giây, sau đó lại là một cú đấm đánh ngay thẳng vào trán!

Hắn chỉ cảm thấy rằng cú đấm vừa nãy phát ra với một lực mạnh mẽ mà hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng đồng thời hắn cũng nhận ra rằng đó không phải là giới hạn!

Một đấm này so với vừa nãy còn mạnh hơn!

Đánh ra một đấm, kéo theo nỗi đau đớn truyền đến làm Lặc Tề không có cách nào mở mắt, hô hấp cũng giống bị ép buộc cắt đứt.

Cái nắm tay nặng nề bằng kim loại lạnh lẽo đập thẳng vào mặt gã.

Điều đầu tiên không may mắn là chiếc mũi xinh đẹp của gã ta. Âm thanh giòn giã của sống mũi giống như một vụ nổ ở tai gã ta, sau đó là xương gò má, cho đến khi xương của toàn bộ khuôn mặt bị rạn nứt.

Chất lỏng sền sệt nóng như lửa được tuôn ra từ khắp đầu của Lặc Tề, nhanh chóng lấp đầy đường hô hấp và miệng của gã ta. Lặc Tề dường như có thể mơ hồ cảm thấy rằng toàn bộ khuôn mặt của mình đã bị biến dạng.

Tầm nhìn của gã trở nên mờ nhạt, tất cả cảnh vật bay về phía mình. Gã ta bay khỏi xe buýt, đập mạnh vào lan can chống va chạm, rồi lăn xuống cánh đồng phía sau.

Gã ta bất lực như bị rút xương ra, lăn xuống đất phủ đầy bùn, cuối cùng nằm rạp trên mặt đất mà không có bất kỳ chuyển động nào.