Phần.. Phần tử khủng bố?

Tô Diệu hơi bắt đầu hoài nghi mình có phải hay không vừa mới đập đầu xuống đến bây giờ còn chưa có tỉnh táo, cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác.

Có nhầm lẫn gì hay không? Hắn ta đã bị chặn bởi một con quái vật Dị Thứ Nguyên bất ngờ bị lọt ra ngoài hơn một tuần trước. Bây giờ lại là một phần tử khủng bố?

Hắn lúc này mới chuyển kiếp qua có mấy ngày?

Mặc dù cổ nhân cũng nói "Thiên Tướng hàng chức trách lớn tại tư nhân vậy. Trước tiên phải làm cho họ khổ tâm chí" (1). Là nhân vật chính của câu chuyện về người chuyển kiếp, dường như luôn dễ dàng gặp phải một số sự kiện xác suất nhỏ như vậy. Nhưng vấn đề là..

* * * Điều này tới cũng quá nhanh rồi?

Tô Diệu nghĩ thầm, nếu đây thực sự là một câu chuyện trong một cây bút nào đó, thì đó phải khẳng định là cái bất nhập lưu tam lưu (2) bị vùi dập giữa chợ.

Người đàn ông đó rất kiêu ngạo và không có ý che giấu điều này. Gã ta chỉ ngênh ngang đi lại trong xe và nói với mọi người rằng tên của hắn ta là Lặc Tề và là một kẻ khủng bố.

"Chúng mày khẳng định là đang hiếu kỳ tại sao tao lại xuất hiện ở nơi này, vì sao lại dừng chiếc xe này lại." Lặc Tề vừa đi vừa nói, giày da giẫm trên sàn nhà vang lên tiếng kêu kẹt kẹt nhẹ.

Nhìn bộ dáng kia rõ ràng là người nước ngoài, lại sử dụng tiếng phổ thông, chỉ có điều khẩu âm rất khó nghe. Sự khó nghe này cảm giác khả năng giống như là người nước ngoài trong kỳ thi môn nghe bài ghi âm tiếng Anh của đại học không khác biệt nhau lắm.

"Hãy cảm thấy vinh hạnh đi." Lặc Tề đi qua hai hàng ghế đầu tiên và đứng ở lối đi giữa xe buýt, đối mặt với tất cả những hành khách hoảng loạn trong xe, khoe hàm răng trắng.

"Chúng mày có thể sẽ không hiểu, và cảm thấy rằng đây là một thảm họa, nhưng thực tế đó là vinh dự của chúng mày. Chúng mày may mắn đã được chọn và sẽ là một phần bên trong của một sự nghiệp vĩ đại. Chúng mày sẽ là người tiên phong cho một sự thay đổi sắp tới, như một sự hy sinh vẻ vang để mở ra tương lai."

Tô Diệu cau mày.

Người nước ngoài này cứ mở miệng ra là nói sự nghiệp vĩ đại, rồi tế phẩm gì, nghe qua tựa như là một loại phần tử giáo phái cuồng nhiệt nào đó.

Hắn cảm thấy Nguyệt Khả Tuệ ngồi ở bên cạnh hắn vô thức nắm lấy cánh tay mình, và bàn tay nhỏ bé của cô dường như hơi run rẩy. Tô Diệu vỗ nhẹ vào vai cô, ra hiệu cho cô bình tĩnh.

Tô Diệu nhìn chằm chằm vào người đàn ông, cố gắng kích hoạt hệ thống. Chắc chắn, giống như lần trước khi hắn ta thấy bùa hộ mệnh, hộp khóa trong giao diện hệ thống tự động khóa vị trí của Lặc Tề và quét cấp bậc nguyên năng của gã.

Kết quả của phản hồi xem bên trong của giao diện là "E". Tô Diệu đoán rằng 80% có nghĩa đối thủ là một cấp độ E Dị Năng Giả.

Cấp E.. Chắc chắn không cao hơn nhiều khi nói rằng nó cao, nhưng trước những người bình thường, thì đã là một siêu nhân bất khả chiến bại.

Tô Diệu trình độ nguyên năng là cấp độ nhập môn F, vẫn là cái không có bất kỳ dị năng Sức mạnh hệ gì, thậm chí không có học qua bất luận chiến kỹ cũng không có bất kỳ kinh nghiệm kỹ xảo nào, nếu động thủ với cái tên phần tử khủng bố cấp E này khẳng định là chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi.

Nếu như nói có bất cứ điều gì có thể được gọi là một lợi thế, thì chỉ có khung vỏ ngoài găng tay từ ngón tay vàng hệ thống của hắn mà thôi.

Xuất lực 1.6 tấn, chỉ cần một quyền này có thể thực sự mà đánh trúng, xem như cấp E Dị Năng Giả hẳn là cũng đủ để nằm sấp. Điều kiện tiên quyết là có thể đánh trúng.

Điều thú vị nhất bây giờ là tia laser bắn xuyên qua kính xe buýt và tài xế vừa mới trực tiếp khiến xe buýt dừng lại, và đó phải là năng lực của đối phương

Tô Diệu còn không biết cái năng lực cụ thể kia là gì, hiện tại hắn cần phải làm là tỉnh táo quan sát, tốt nhất có thể tìm ra một cái cơ hội nhất kích tất sát.

Sau đó Tô Diệu thấy rằng hai người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu di chuyển.

Phần tử khủng bố đứng trong lối đi nhỏ ở giữa, quay lưng về phía hai người kia, rất rõ ràng bọn họ thấy được cơ hội quyết định lên làm những gì. Chỉ tiếc động tác của bọn họ quá chậm.

Lúc hai người lấy lại tinh thần, tên khủng bố gọi là Lặc Tề đã đứng giữa hai người họ. Hai người bị bất ngờ và vội vã muốn tấn công, nhưng đã quá muộn.

Các hành khách chỉ nghe được tiếng vang "Bành" cùng "Loảng xoảng", khi phản ứng lại thì hai người đàn ông đã không còn ở đó nữa.

Người đàn ông trên bàn tay phải của Lặc Tề nằm ngửa dưới chân Lặc Tề với đôi mắt trợn tròn, có một lỗ thủng trên ngực anh ta, cũng đã không còn thấy hít thở.

Người đàn ông kia đập vỡ kính chắn gió phía trước của chiếc xe và bay ra ngoài, lăn vài vòng trên con đường nóng bỏng bị mặt trời thiêu đốt và không còn động đậy nữa.

Nó chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn. Người bình thường có thể không thấy được những gì đã xảy ra, nhưng Tô Diệu đều thấy được.

Vừa nãy Lặc Tề nhảy vào giữa hai người đàn ông trước khi họ ra tay. Hắn ta bắn một tia laser vàng từ lòng bàn tay phải ---- giống như nó bắn vào từ cửa sổ xe trước đó, xuyên qua trái tim người đàn ông đang nằm trên sàn nhà này. Đồng thời hắn đá vào ngực người khác bằng chân kia.

Kính chắn gió gần như bị vỡ bởi tia laser trước khi nó bị bắn trúng, và cuối cùng nó đã bị vỡ hoàn toàn sau khi bị đụng lại lần nữa.

Cái tên gọi là Lặc Tề này tính cảnh giác rất cao, năng lực hẳn là từ lòng bàn tay phóng thích tia laser, tần suất thi triển không biết chỉ có thể tạm thời coi là không làm lạnh nổi. Tố chất thân thể mà nói khẳng định mạnh hơn Tô Diệu, nhưng trình độ của gã vừa mới biểu hiện ra hẳn là ngăn cản không nổi một đấm của khung vỏ ngoài giáp tay.

Tô Diệu rất nhanh có phán đoán.

Hai người đàn ông bị bắt bài quá nhanh. Tô Diệu đang ngồi ở hàng ghế sau và cạnh cửa sổ, có Nguyệt Khả Tuệ cản trở hắn không có khả năng kịp xuất thủ. Nhưng nhờ những nỗ lực dũng cảm của hai người đàn ông không xác định kia, hắn đã đại khái rõ hư thực của cái tên phần tử khủng bố này.

Hơn nữa hiện tại trong đầu hắn đã hiện ra một bộ kế hoạch hoàn chỉnh.

Xe đầy hành khách --hoặc ít nhất là những hành khách có ý thức còn tỉnh táo---- bắt đầu xôn xao trong hoảng loạn.

"Yên lặng!"

Lặc Tề gầm nhẹ một tiếng, tất cả mọi người lập tức đều yên lặng, giống như học sinh bị giáo viên chủ nhiệm kiểm tra trong lớp học.

Gã ngồi xổm người xuống, đưa tay ra và sờ vào bên trong áo của xác chết người đàn ông trên sàn, nhanh chóng tìm ra chiếc ví. Hắn mở nó ra và hừ một tiếng.

"Hóa ra là lính tuần tra, tao cũng cảm thấy khác với những người khác." Lặc Tề nói một cách khinh bỉ, cúi đầu nhìn về phía người đàn ông đã chết, "Rất dũng cảm, nhưng vô nghĩa. Nói cho cùng là làm người bình thường căn bản không có khả năng chống lại Dị Năng Giả chúng ta, kể cả nhiều kinh nghiệm và huấn luyện cũng đều không bù đắp được."

Ánh mắt của gã trở lại chính diện "Được rồi, hiện tại chúng ta tiếp tục. Vừa rồi tao nói đến chỗ nào rồi? Tao cần chúng mày phối hợp, cái chết của chúng mày sẽ là có ý nghĩa.."

Nửa sau lời nói của Lặc Tề đã bị nuốt lại.

Gã nhướn đôi lông mày màu vàng kim, không nói một lời nhanh chân đi vào thùng xe, không đếm xỉa đến hầu hết tất cả hành khách đi đến mấy hàng vị trí cuối cùng.

Cuối cùng, ánh mắt gã rơi vào người Nguyệt Khả Tuệ, có chút hụt hẫng.. và khoảng trống bên cạnh cô.

Lặc Tề chỉ chỉ bên cạnh chỗ ngồi của cô "Tao nhớ được là vừa rồi bên cạnh mày có người đúng không? Nó đi đâu?"

Nguyệt Khả Tuệ bị dọa đến phát sợ. Sắc mặt cô có chút trắng bệch, cắn chặt môi lắc đầu, biểu thị mình không biết.

Nhưng Lặc Tề trên thực tế cũng không cần câu trả lời của cô, sự tình kỳ thật rất rõ ràng. Mắt gã nhìn thấy vị trí cái ghế trống bên cạnh cửa sổ đã mở kia, nở nụ cười gằn.

Là lợi dụng thời gian mình vừa mới xử lý hai tên lính tuần tra kia từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài chạy trốn sao?

Khi Lặc Tề lên xe, mắt gã quét qua mọi người trong xe. Gã ta nhớ rằng đáng lẽ là có một đứa trẻ giống như học sinh ở ghế bên cạnh.

Vứt bỏ bạn gái mình nhảy ra ngoài cửa sổ chạy trốn?

Thật sự là hèn nhát, một cái tên quá hèn nhát. Làm một tên phần tử khủng bố, Lặc Tề đều cảm thấy rằng hành vi của cậu bé kia đã làm mất mặt tất cả đàn ông trên thế giới.

Lặc Tề không muốn thả đi bất cứ người nào trên xe, đặc biệt là đứa trẻ đã thực hiện hành vi hèn nhát này. Vì vậy, gã lờ đi những người khác trong xe một lúc, quay đầu và băng qua lối đi, ra khỏi xe qua cửa trước

Đây là một con đường cái ở một vùng đất bằng phẳng khu ngoại thành, ven đường mặc dù có một mảnh vườn hoa cây cải dầu, nhưng từ đường cái đến vườn hoa cây cải dầu nhìn thì khoảng cách cũng hơn tám trăm mét, chỉ có chút thời gian này cơ bản không đủ từ trên đường lớn chạy qua đó.

Nói một cách khác, đứa trẻ nhảy ra khỏi cửa sổ kia khẳng định vẫn còn ở quanh đây, nó cũng không thể chạy xa.

Lặc Tề tự tin rằng với năng lực thức tỉnh của mình, chỉ mất vài giây để bắn cậu bé nằm sấp, sau đó gã ta có thể quay lại để đối phó với những người còn lại mà không sợ chậm trễ.

Lặc Tề ra khỏi xe qua cửa trước, vô thức liếc nhìn thi thể lính tuần tra mà gã ta vừa thổi bay ra khỏi cửa sổ, và đột nhiên sững sờ.

Cái áo khoác của lính tuần tra bị xé rách, Lặc Tề thấy được cái đai lưng của lính tuần tra, cũng nhìn thấy ông ta trên đai lưng cài lấy bao súng.

Một bao da rỗng, khẩu súng lục được cho là ở bên trong đã không cánh mà bay.

Một giây sau, tiếng súng vang lên.

Chú giải:(1) Trích câu nói của Mạnh Tử.

(2) Tam lưu là người lưu vong trong xã hội phong kiến Trung Quốc.