Trương Hàn, Lý Hạo, Lưu Hằng, ba người bọn họ là thành viên của đội đại diện Dung Châu.

Trong số tất cả học viên tham gia phần thi này, tuy rằng thực lực của đội đại diện Dung Châu không phải hàng đầu, nhưng nói là nổi trội thì chắc chắn không thành vấn đề.

Bây giờ là bốn giờ chiều, đã gần một ngày trôi qua kể từ vòng sơ loại, trong ngày hôm nay, đội của họ đã thu được rất nhiều. Họ đã chém giết một số lượng lớn các Chiến Tướng Hỏa Diễm trên đường đi, và thậm chí còn đánh bại một sinh vật cấp Quỷ sau một trận chiến khốc liệt. Tổng số điểm tích lũy cho đến nay đã đạt mức cao là sáu nghìn năm.

Dù không biết tình hình của các đội khác nhưng Trương Hàn tự tin rằng điểm số của họ chắc chắn nằm trong top đầu trong ngày đầu tiên.

Trong không gian Núi Lửa của giải Liên đấu quốc gia, đá nguyên năng thạch của Chiến Tướng Hỏa Diễm có thể được chuyển đổi thành năm trăm điểm tích lũy, cao hơn nhiều so với số điểm mà một con quái vật bình thường có thể chuyển đổi trong cuộc thi tuyển chọn của tỉnh.

Hơn nữa tần suất xuất hiện của sinh vật cấp Quỷ trong không gian Núi Lửa cao hơn so với cuộc thi tuyển chọn trong tỉnh, ngoài ra lần này mỗi đội được hoàn thành bởi ba học viên tinh anh, và hiệu quả giết người sẽ cao hơn, vì vậy có thể thấy trước rằng tổng điểm của mỗi đội khi kết thúc vòng sơ loại sẽ bị chênh lệch nhiều so với tuyển chọn cấp tỉnh.

Để vào tứ kết, đây là mục tiêu không nhỏ mà đội đại diện Dung Châu năm nay đặt ra.

Cuộc cạnh tranh chức vô địch và á quân còn hơi xa, dù là thiên tài hàng đầu ở Dung Châu, Trương Hàn và những người khác đều hiểu rõ khoảng cách của mình với ngôi đầu quốc gia. Nhưng dù có vô duyên với trận chung kết, thì tứ kết dù sao cũng phải vào được, ít nhất phải lên sân khấu để thể hiện mình xứng đáng với các khán giả ở Dung Châu chứ.

Đi qua một hẻm núi ngột ngạt, cả ba người Trương Hàn dừng lại dưới chân núi để nghỉ ngơi.

Đứng trên mép một tảng đá màu lửa, Trương Hàn ngửa cổ nhìn xung quanh để thăm dò địa hình phía trước, Lý Hạo ngồi ở một bên dưới đất trong khi Lưu Hằng lấy ra một chai nước khoáng ngửa đầu lên uống.

Trong giây tiếp theo, không hề báo trước, tia chớp biến thành sấm sét và nổ tung, như thể một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống tảng đá màu lửa bên cạnh Trương Hàn.

Tảng đá bị nổ tung tạo thành vết nứt, các mảnh vỡ màu lửa bắn tung tóe, trên bề mặt tảng đá chỉ còn lại những vết cháy xém.

Trương Hàn giật nảy mình, vội vàng nhảy sang ngang, hai người còn lại cũng lập tức cảnh giác, ba người lập tức quay đầu tìm vị trí của kẻ đã lén lút tấn công mình.

Người cầm đầu đi tới là một người đàn ông to con lực lưỡng, cho dù toàn thân được quấn chặt trong bộ quân phục kín mít cũng không ảnh hưởng đến ấn tượng về một người vạm vỡ như ngọn đồi.

Đó là Lôi Kinh Hàng của đội đại diện Dự Châu, tiếp theo là Lưu Vũ Triệt và Tín Kỳ Chá.

"Ha! Thân thủ không tệ, nhưng là trốn cũng khá nhanh!" Lôi Kinh Hàng cười gằn.

Trương Hàn "?"

Tôi vừa nãy.. dường như đang đứng yên, phải không?

Tôi có trốn sao?

Lưu Vũ Triệt thấp giọng nhắc nhở, "Đại ca, vừa rồi hình như không phải anh ta tránh được, mà là anh đã đánh hụt rồi."

Lôi Kinh Hàng mặt mày nhăn nhó, cao giọng nói "Nói.. Nói nhảm! Đương nhiên là biết rồi! Anh mày cố tình đánh trượt đấy! Vừa nãy chỉ là để gia tăng khí thế, mày hiểu không?"

Lưu Vũ Triệt mở miệng muốn nói: "Nhưng anh vừa nói là có người trốn nhanh", nhưng đồng đội Tín Kỳ Chá bên cạnh đã giật mạnh góc quần áo của anh ta ra hiệu anh đừng có nói gì nữa, nên anh im lặng và không nói nữa.

Cũng đúng, đội trưởng của họ sẽ gặp phải vấn đề này hai lần trong ba ngày, nếu là cùng anh ấy tích cực lên thì cũng không dứt.

Lúc này Trương Hàn ba người vẫn cảnh giác, nhưng lại một mặt mờ mịt.

Ba cái con hàng này là tới làm gì?

Đến gây sự? Bầu không khí lại cảm thấy có chút không đúng.

Tóm lại không thể trở thành một diễn viên hài khách mời chứ..

Làm không rõ đây là cái nước đi gì, Trương Hàn quyết định chủ động tấn công "Lôi Kinh Hàng của đội đại diện Dự Châu sao? Muốn làm gì?"

"Rất đơn giản." Lôi Kinh Hàng cười cười, chỉ chỉ vào ba lô phía sau bọn họ, "Chiến lợi phẩm của các bạn, có vẻ như hôm nay thu hoạch được cũng khá nhiều? Bọn tôi sẽ lấy nó."

"Ồ? Đến đây cướp sao?" Trương Hàn không khỏi kinh ngạc cũng không tức giận, nhẹ giọng nói: "Tự tin vậy?"

Trong luật thi đấu trước đây không có đề cập đến việc cấm các đội đại diện tranh cướp lẫn nhau, cuộc thi vốn mang tính cạnh tranh, vì vậy việc tranh giành chiến lợi phẩm trực tiếp cũng nên được coi là một phần của cuộc thi.

Nhưng nếu bất kỳ đội nào quyết định làm điều này, vậy khẳng định phải chắc chắn cực kỳ tự tin đối với đội nhóm của mình.

Dù sao bạn phải lấy những viên đá nguyên năng thạch từ các đội khác, có nghĩa là bạn phải mạnh hơn đội đó, và đương nhiên cũng là mạnh hơn các sinh vật Thứ Nguyên mà họ đã đánh bại.

Cho nên lợi ích trực tiếp của việc này là nó thực sự giúp tiết kiệm thời gian chạy xung quanh và tìm kiếm quái vật Thứ Nguyên, cũng chỉ thế thôi. Những Dị Năng Giả chọn đối mặt trực tiếp với các đội khác không nhất thiết phải dễ dàng hơn chiến đấu với quái vật Thứ Nguyên hơn.

Hơn nữa nếu bạn bại trận khi đang đánh cướp một đội nào đó, điều đó có nghĩa là bạn không chỉ bị loại mà tất cả những nỗ lực của bạn từ trước đến nay sẽ trở nên có lợi hơn đối với đội đó.

Lôi Kinh Hàng xem ra rõ ràng là có tự tin như vậy.

"Tất nhiên, việc trực tiếp cướp từ người khác sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc từ từ giết từng con quái vật một." Lôi Kinh Hàng nói.

"Vậy cơ, nhưng điều kiện tiên quyết là bạn phải thắng được bọn tôi đã." đội nhóm Trương Hàn bên này cũng giương cung bạt kiếm, "Tôi đã nghe đến tên của bạn, và tôi biết bạn rất mạnh. Nhưng đừng đánh giá thấp đội đại diện Dung Châu của chúng tôi. Một lúc nữa lại có khi là chúng tôi sẽ giật lấy chiến lợi phẩm của các bạn không chừng đấy."

Nhìn thấy sự bất cẩn của Lôi Kinh Hàng, Lưu Vũ Triệt ở bên cạnh không khỏi nhắc nhở "Đại ca, đừng quá bất cẩn. Đội đại diện Dung Châu năm nay thực lực cũng không tệ. Dù chúng ta có thể chơi được, nhưng có lẽ sẽ không dễ dàng chút nào.."

Không nghĩ tới Lôi Kinh Hàng vung tay lên "Sợ cái con cẹc gì! Mày xem ba cái tên của bọn nó, nghe xong chỉ như là ba cái người qua đường, đơn giản giống như trong "Máy tạo tên người ngẫu nhiên" tùy tiện lắc ra thôi, sức chiến đấu có thể mạnh bao nhiêu? Xem tao vài phút là giải quyết hết!"

Đội Trương Hàn "@#%&%@"

* * *

Hơn mười phút sau.

Đám ba người Lôi Kinh Hàng vừa đi về phía trước, vừa kiểm điểm những chiến lợi phẩm mới thu được trong trận chiến này.

"Ha, tên tiểu tử Trương Hạo kia thực lực cũng thật không tồi, trong tay có rất nhiều thứ tốt." Lôi Kinh Hàng gật đầu lia lịa.

"Đội trưởng nhà người ta tên là Trương Hàn, không phải Trương Hạo." Lưu Vũ Triệt nhắc nhở.

"Nói nhảm, đương nhiên là anh mày biết chứ!" Lôi Kinh Hàng nghệt mặt ra, "Tên cũng không khác nhau là mấy mà?"

Cả hai tên đồng đội đều yên lặng không có lại nói tiếp.

Anh nói không khác nhau là mấy, vậy coi như cũng không khác là bao đi.

Sau khi đếm xong, Lôi Kinh Hàng nhét tất cả các viên đá nguyên năng thạch mới chiếm được vào ba lô của mình, đặt tất cả chúng vào cùng với các chiến lợi phẩm ban ngày, và đeo chúng lên lưng.

Chiến lược được đội của họ áp dụng cho đến nay chính là không quan tâm anh ta gặp phải người hay quái, thì dù sao cứ tóm được là coi như xong việc.

Nếu gặp phải một đội đang ẩu đả với lũ quái vật, vậy thì cứ xông lên đánh cả hai bên cùng lúc!

Tín Kỳ Chá suy nghĩ một lúc, đột nhiên hỏi "Nếu chẳng may.. nếu chẳng may chúng ta gặp phải đội thủ đô đó thì sao?"

"Đánh chứ sao." Lôi Kinh Hàng không chút do dự nghĩ,"Đối thủ là ai thì cũng như nhau! Dù sao mục tiêu cũng là quán quân, sớm muộn gì thì cũng gặp nhau, dù là sớm hay muộn cũng không có gì khác biệt!

Hai tên đồng đội đều không nói.

Không biết tại sao, bọn họ đột nhiên bắt đầu cảm thấy tiền đồ của chi đội này có chút đáng lo..