Buổi sáng thứ hai.

Tô Diệu đi bộ đến trường như thường lệ, đi đến nhà ăn ăn sáng, và sau đó đến lớp học để chuẩn bị cho việc học buổi sáng.

Tuy nhiên, khi hắn bước vào lớp học hôm nay, hắn ta nhận thấy rõ sự bất thường.

Đây cũng không phải là ảo giác. Bởi vì khi hắn bước qua ngưỡng cửa phòng học, nhận thấy rằng đôi mắt của các bạn trong lớp đang đổ dồn về phía hắn.

Lúc đầu lớp học vốn dĩ đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh, và không khí trở nên tĩnh lặng lạ lùng..

Nhưng Tô Diệu sớm đã có chuẩn bị tâm lý -- dù sao sự việc cuối tuần trước cũng không tính là bí mật gì, sau khi tin tức được lan truyền, các học sinh khác chắc chắn sẽ nghe nói đến tin tức này. Hắn lờ đi ánh mắt của mọi người và bước vào lớp đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Không ngoài dự liệu, trong mấy giây các bạn học đều xông tới.

"Oa Tô Diệu, tớ nghe nói rằng, thứ Sáu tuần trước, người ta nói rằng một học sinh trong trường đã gặp phải một sinh vật Dị Thứ Nguyên. Có phải bạn không?"

"Cậu lúc đó ở cùng với Nguyệt Khả Tuệ à?"

"Tớ nghe nói rằng quái vật kia bị cậu đánh bại?"

"Trương Tường nói rằng cậu một đấm đánh nổ đầu con quái vật kia, có phải thật vậy hay không hả?"

"..."

Tin tức rất là thú vị. Khi tin tức được truyền đi từ người này sang người khác, luôn dễ dàng thay đổi hương vị của nó. Mọi người luôn thích thêm mắm thêm muối vào những câu chuyện họ đã nghe, cuối cùng dẫn đến những phiên bản ngày càng thái quá của những câu chuyện.

Tô Diệu bị một đám bạn học vây vào giữa, cảm thấy mình rất giống như là bị vây xem khỉ đột trong sở thú.

Khi thời gian đến gần để tự học vào buổi sáng, ngày càng có nhiều bạn cùng lớp đến lớp, và chẳng mấy chốc họ rất nhanh từng người một vây lại.

Không lâu sau bàn học bên cạnh Tô Diệu bị ba tầng trong ba tầng ngoài vây chặt đến không lọt nổi một giọt nước. Thậm chí thẳng đến khi tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên tất cả mọi người còn chưa đã ngứa, hoàn toàn chưa có ý trở về chỗ ngồi.

Đến khi chủ nhiệm lớp Lão Vương xuất hiện tại cửa phòng học, dùng sức vỗ vỗ cánh cửa.

"Làm cái gì thế làm cái gì thế? Tự học buổi sáng không nghe thấy sao? Mau trở lại chỗ ngồi!"

Các học sinh này rốt cục mới lập tức giải tán, từng người trở lại các vị trí của mình.

Tô Diệu thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng thong thả lấy lại sức được rồi, quả nhiên vẫn là Lão Vương đáng tin cậy.

Hắn để cặp sách xuống bắt đầu giở tìm đọc tài liệu giảng dạy buổi sáng. Kết quả không lâu sau thấy Lão Vương xuất hiện ở bên chỗ hắn ngồi, cúi người thấp giọng hỏi "Thầy nghe bọn họ nói em vặn rơi mất đầu quái vật kia, là thật sao?"

Tô Diệu "..."

Tô Diệu vốn cho rằng độ sốt của các bạn học cũng đã qua rồi, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cả đến xế chiều các bạn học vừa đến nghỉ giữa khóa vẫn là xông tới, mồm năm miệng mười hỏi cái này hỏi cái kia.

Mặc dù đây là một thế giới mà Siêu Năng Lực không phải là hiếm, nhưng Dị Năng Giả dù sao cách cuộc sống của người bình thường vẫn có một khoảng cách, giống loại sự việc về sinh vật Dị Thứ Nguyên này mọi người như nhau cũng đều sẽ chỉ nhìn thấy ở trong tin tức TV. Việc bất ngờ này lần đầu tiên phát sinh ở bên cạnh vẫn là rất mới lạ.

Ghê gớm hơn chính là lần này sinh vật Dị Thứ Nguyên lại là bị bạn học cùng lớp mình làm cho gục xuống!

Trong lúc nhất thời hình tượng của Tô Diệu trong mắt tất cả các học sinh đột nhiên tăng lên rất nhiều, và nghiễm nhiên trở thành một nhân vật anh hùng.

Hắn thậm chí trong lúc vô tình còn nghe thấy một vài chị em trốn bên cạnh líu ríu nói chuyện, nói rằng con quái vật đang lao về phía Nguyệt Khả Tuệ nhe răng và móng vuốt của nó, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Diệu bước lên dùng thân thể bảo vệ cơ thể nhỏ nhắn của cô, một đấm đem quái vật kia oanh thành mảnh vụn.

Nhìn thấy biểu cảm của các cô gái dường như cảm thấy quá lãng mạn khi họ nói về điều này, Tô Diệu không khỏi im lặng.

Mình mẹ nó chứ còn dám cản trước mặt cái con quái vật kia? Còn một đấm đánh thành tro vụn?

Các bạn coi tớ như tên đầu trọc áo choàng hói à?

Người bình thường phần lớn đối với phân cấp thực lực sinh vật Dị Thứ Nguyên đều hoàn toàn không biết gì cả, đối với đẳng cấp thực lực Dị Năng Giả cũng chỉ có nghe qua, nhưng quá cụ thể mà nói cũng có rất ít người biết.

Có lẽ chỉ có bản thân Tô Diệu mới biết được tình huống lúc ấy có bao nhiêu hung hiểm. Mặc dù toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn, nhưng hắn có thể may mắn còn sống sót còn có thể phản sát, phải nói rằng có rất nhiều may mắn trong đó.

Vạn nhất hắn gặp không phải trùng hợp là một loại sinh vật có điểm yếu chết người là sợ mặt trời, mà là bất cứ một cái con sinh vật cấp "Quỷ" chết toi nào khác, hắn chắc hẳn sẽ phải chết không còn nghi ngờ.

Trong giờ học, các bạn cùng lớp khác không thể đến bàn của hắn để đặt câu hỏi, nhưng những người xung quanh hắn ta thì có thể không có tha cho hắn.

Cô gái cùng bàn với hắn ta, còn có người anh em tốt Trương Tường ngồi ở hàng ghế trước, không biết đã hỏi hắn bao nhiêu vấn đề rồi.

Lúc này Trương Tường ngồi cùng bàn cũng thừa dịp thầy giáo không chú ý quay nửa cái đầu lại tham gia góp vui.

Đó là một cô gái có thân hình hơi mập, khuôn mặt bụ bẫm và cặp kính gọng kim loại màu đen trên sống mũi.

Tên cô ấy là Quý Hưởng, nhưng không ai thường gọi cô ấy bằng tên của mình. Mọi người đều thích gọi cô ấy là "Cô nàng béo", và hình tượng lại chuẩn xác.

Lúc đầu, cô nàng béo cũng bất mãn với biệt danh này, thậm chí còn chạy đến chỗ Lão Vương để mách.

Kết quả Lão Vương khi đến phòng học xế chiều hôm đó, cực kỳ tức giận nói với các bạn học đây là hành vi thiếu tôn trọng người khác! Làm sao lại có thể đặt biệt danh bừa bãi cho người khác được chứ? Cũng không phải vì người ta sinh ra như thế mà lại gọi là như vậy mà?

Sau đó cô nàng béo.. Cô nàng béo từ đấy về sau không còn đối cái biệt danh của mình phát biểu qua bất cứ ý kiến gì.

"Tớ nghe bọn họ nói cậu cứu được Nguyệt Khả Tuệ?" Cô nàng béo hỏi.

"Được đấy nha, ông anh, cậu sắp đạt đến đỉnh cao của cuộc đời mình rồi!" Trương Tường nói, "Chuẩn bị đi thi Siêu Năng hệ không?"

Cái eo thẳng tắp, tư thế ngồi nghiêm chỉnh trước đó chưa từng có của Tô Diệu "Tan học rồi nói, tớ muốn nghe giảng."

Trương Tường làm một khuôn mặt ngạc nhiên "Thật hay giả? Cậu thế nào. Nghĩ quẩn rồi hả?"

Trương Tường cảm thấy mình đối với anh em tốt của mình còn không rõ sao? Trong ấn tượng của anh ta thì Tô Diệu là chủ nhân của cái loại sáu mươi điểm đạt tiêu chuẩn thừa ra một điểm cũng đủ ngại lãng phí.

Như thế nào mà đột nhiên lại đổi tính quyết định học tập chăm chỉ?

Trừ phi.. Trừ phi thật là hạ quyết định đi thi Siêu Năng hệ rồi?

Thấy Tô Diệu tựa hồ là nghiêm túc, hắn cũng không còn quấy rầy, chỉ nhỏ giọng nói "Tốt lắm. Có điều khoảng cách nghỉ là hơn một tuần lễ, đến lúc đó đi ra ngoài chơi, nhớ chuẩn bị cho kỹ càng nha."

Tô Diệu bất đắc dĩ "Tớ cảm thấy khả năng hay là cậu nên trước tiên lo lắng một chút cho thi cuối kỳ."

Trương Tường hì hì cười một tiếng, đang muốn nói cái gì, thì đột nhiên giáo viên sinh học trên bục giảng gọi tên thật to.

Rất rõ ràng, giáo viên đã nhìn chằm chằm vào anh ta trong một thời gian dài.

Trương Tường "Vụt" đứng lên. Chỉ thấy giáo viên sinh học cầm thước dạy học, gõ gõ câu hỏi trên bảng đen.

"Em Trương Tường, lên trả lời một chút câu hỏi trên bảng đen." Giáo viên nói, ""Cha và mẹ của Lý Hoa thân thể đều khỏe mạnh, nhưng Lý Hoa lại mắc phải bệnh di truyền, như vậy cái nguyên nhân có khả năng nhất là cái gì?""

Giáo viên sinh học ngẩng đầu, nhìn anh ta bằng đôi mắt chớp chớp.

Trương Tường gãi đầu ngây người.

Đúng vậy, vì sao nhỉ?

Cô nàng béo ở cùng bàn cố gắng nhắc nhở hắn về câu trả lời đúng với giọng rất nhỏ "Đột biến gen! Đột biến gen!"

Có điều đáng tiếc anh ta có vẻ như cũng không có nghe thấy.

Trương Tường rất cố gắng ngẫm nghĩ, có chút không chuẩn xác nói "Nguyên nhân có thể là do.. Ngoại tình?"