Chiến Vương Thương Phi

Chương 9: Một đời một kiếp một đôi người

"Chẳng những xem qua, mà hắn to nhỏ ta đều biết, đáng tiếc đời này ngươi không có cơ hội biết rõ."

Nghe vậy, Lâm Tuyết Nhu sắc mặt từ đắc ý chuyển thành không thể tin tiếp theo trở nên mê muội, sắc mặt thay đổi liên tục, thấy vậy trong lòng Bất Hối vô cùng sảng khoái.

"Chúng ta trở về."

Lâm Tuyết Nhu mang theo phẫn nộ không cam lòng, đứng dậy mang hai tiểu nha đầu nổi giận đùng đùng rời đi.

"Hừ, nữ nhân không biết xấu hổ, thấy qua thì như thế nào, dù sao biểu ca cũng không muốn nàng, ngày nào đó tìm nam nhân đi cường nàng, đến lúc đó xem thân thể bị người ngủ qua kia còn ai muốn. . . . . ."

Lâm Tuyết Nhu trở lại trong phòng ra sức đập đồ, trong miệng cũng không quên ác độc nguyền rủa Bất Hối.

"Tiểu thư, người đừng nói nữa, lời này nếu để cho người nghe được truyền tới Vương gia kia sẽ có chuyện đấy." Tiểu Thúy vội vàng chạy đến cửa hướng ra phía ngoài thăm dò, nhìn thấy không có ai, đóng chặt cửa lại.

"Người phải sợ sao, dù sao biểu ca cũng sẽ không tới." Lâm Tuyết Nhu tiếp tục phát tiết, bất quá thanh âm cũng nhỏ chút.

Nhìn tiểu thư nhà mình khóc thương tâm như vậy Tiểu Thúy cũng lo lắng, nàng từ nhỏ đi theo bên người Lâm Tuyết Nhu, xem như là tâm phúc của nàng, trong phòng một bên vừa thu thập đồ đạc vừa nghĩ chủ ý, đột nhiên, nàng nghĩ tới: "Tiểu thư có thể đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu, lão nhân gia nhất định sẽ không để cho một nữ nhân lai lịch bất minh làm Vương Phi ."

Lâm Tuyết Nhu trước mắt sáng lên, đợi Tiểu Thúy nhắc nhở mới nhớ tới nàng còn có tấm vương bài lớn nhất: "Nhanh qua đây thu thập cho ta, ta hiện tại muốn tiến cung."

"Nhanh lên, ngươi còn chậm chạp như vậy ta liền đem ngươi bán đến thanh lâu."

Hai tiểu nha đầu vừa nghe liền khẩn trương thay quần áo trang điểm cho nàng, sau một hồi bận rộn vội vàng tiến cung.

*

"Lão tổ tông, hu hu hu. . . . . . , ngươi cần phải làm chủ cho ta."

Vừa thấy Thái Hoàng Thái Hậu đến Lâm Tuyết Nhu liền trực tiếp gục trong ngực nàng khóc lên, Thái Hoàng Thái Hậu từ nhỏ đã thương nàng, chỉ cần nàng vừa khóc bảo chứng sự tình gì đều có thể.

"Nhanh đứng lên cho ai gia nhìn xem, ai chọc ngươi mất hứng, coi khuôn mặt nhỏ nhắn này khóc giống con mèo hoa nhỏ."

"Hu hu hu. . . . . . Lão tổ tông, biểu ca, biểu ca hắn đem Thính Vũ Lâu cho một nữ nhân lai lịch bất minh, mà còn kiện Bạch Hổ da làm thành áo choàng trân quý kia đều đã cấp cho nàng, người đã đáp ứng với ta, Vương Phi của biểu ca là ta." Lâm Tuyết Nhu vốn là đệ nhất mỹ nhân Chiến quốc, này vừa khóc lại càng lê hoa đái vũ làm cho người ta sinh lòng thương tiếc, sự tình cũng dựa theo lời của nàng tưởng tượng tiếp xuống .

"Cái gì? Cảnh Thiên cho người vào ở Thính Vũ Lâu, là nữ nhân mà ngày ấy ngươi nói đến."

"Đúng là hồ ly tinh kia, không biết như thế nào mê hoặc biểu ca, mà nàng còn hung hãn cực kỳ, ngay cả ta cũng không đặt ở trong mắt, hôm nay ta đi tìm nàng lại còn khiêu khích ta, nói cái gì đã xem qua thân thể biểu ca, lại còn biết rõ cái gì số đo của hắn. . . . . ."

Lâm Tuyết Nhu gặp thái hậu đối việc này cũng có ý kiến, cảm thấy đắc ý, trong mắt hiện lên một tia thần sắc ác độc thêm mắm thêm muối nói bậy về Bất Hối, vốn là nàng đi khoe với Bất Hối, kết quả lại biến thành Bất Hối hướng nàng khoe ra.

Lâm Tuyết Nhu nói xong nói xong phát hiện Thái Hoàng Thái Hậu nở nụ cười, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm bất hảo.

"Lão tổ tông, người đây là sao ."

Nàng không biết ý tứ trong lời nói của Bất Hối cho nên không kiêng nể gì nói ra, Thái Hoàng Thái Hậu cũng là người từng trải, vừa nghe liền hiểu, không nghĩ tới Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên đã là phu thê, đây chính là hỉ sự.

"Ngươi quá tùy hứng, Cảnh Thiên thích nữ tử ôn nhu hiền lành, trở về hảo hảo thay đổi tính tình này đi, có cô tổ mẫu vì ngươi phân sử, nhất định làm cho ngươi như nguyện ."

"Nhưng là. . . . . ."

"Được rồi, ai gia mệt mỏi, ngươi trước lui đi."

Thái Hoàng Thái Hậu nhăn trán, gần đây nàng luôn cảm thấy choáng váng đầu, mới nói vài câu như vậy cũng thấy không được khoẻ .

Lâm Tuyết Nhu thấy Thái Hoàng Thái Hậu quả thực mệt mỏi đứng dậy làm lễ thối lui ra ngoài, dù sao mục đích của nàng đã đạt được, câu nói này là bảo chứng.

Nhìn Lâm Tuyết Nhu ôn hòa rời đi, Thái Hoàng Thái Hậu than nhẹ một tiếng.

Chiến Cảnh Thiên là tôn tử nàng thích nhất, mẫu hậu hắn mất sớm, là một tay nàng nuôi lớn, cảm tình đối với hắn so với nhi tử mình đều thân hơn.

" Chuyện năm đó ở trong lòng hắn chôn rất sâu, ai gia biết hắn sở dĩ không thân cận nữ nhân đều là bởi vì sự kiện kia, nhưng cũng không thể vì vậy mà không đón dâu, nếu như tuyệt hậu ai gia sao có thể nói công đạo cùng mẫu hậu đã chết của hắn."

"Vương gia mệnh tướng là nhiều tử nhiều tôn, sự kiện kia đã trở thành quá khứ, hiện nay không phải đã cùng nữ nhân thân cận sao." Bên người Mã ma ma một bên xoa huyệt thái dương cho nàng một bên an ủi.

"Thật sự thân cận thì tốt rồi, ai gia tặng hắn nhiều nữ nhân như vậy hắn cũng chưa nhìn tới, không biết là dạng nữ nhân gì để cho hắn chuyển biến , nhanh, ngươi đi nói cho hoàng đế tới tuyên chỉ cho nàng tiến cung để ai gia nhìn xem."

"Lão tổ tông, hôm nay sắc trời đã muộn, vẫn để ngày mai đi."

"Ngươi nói cũng đũng, vậy ngày mai , là ai gia nóng vội ."

*

Lâm Tuyết Nhu vô cùng cao hứng, từ trong cung trở về trực tiếp đi Thính Vũ Lâu, tâm trạng lần này tới cùng ban ngày hoàn toàn bất đồng, ban ngày là hâm mộ ghen tị, nay được Thái Hoàng Thái Hậu bảo đảm, nàng mới đúng là chủ tử tương lai của Thính Vũ Lâu, hiện tại coi như sân nhà mình trực tiếp đi vào buồng trong.

Nhìn lại Lâm Tuyết Nhu quay lại, Bất Hối trong lòng không hờn giận, cũng không phản ứng Lâm Tuyết Nhu, xoay người nói với tiểu Huệ: "Tiểu Huệ, ngày mai nói với Vương gia viện này cần thêm hộ vệ, ngay cả chó mèo cũng có thể tiến vào."

Nghe vậy, Lâm Tuyết Nhu tức giận đập bàn: "Hừ! Thật đúng là coi mình thành nữ chủ nhân Vương Phủ? Nói cho ngươi biết, Thính Vũ Lâu này về sau khẳng định là của ta, mà vị trí Vương Phi cũng là của ta, đến lúc đó cũng đừng ở dưới chân ta khóc cầu ta thu lưu ngươi."

"Lâm tiểu thư, vị trí Vương Phi Phượng Bất Hối ta vẫn còn không hiếm lạ. Hơn nữa, nam nhân ta muốn mặc kệ thể xác hay tinh thần đều chỉ có thể có một nữ nhân là ta, người nam nhân khác ta còn khinh thường. Lại có, cho dù Thính Vũ Lâu này về sau như thế nào cũng là ta bỏ lại không cần !" Bất Hối mang theo ý cười, ánh mắt nháy mắt băng lãnh, trong lời nói hàm chứa một cỗ sắc bén không thể bỏ qua.

Lâm Tuyết Nhu vốn định đợi Bất Hối giải thích, dù sao vị trí Thái Hoàng Thái Hậu ở trong lòng vương gia tất cả mọi người đều biết, cho dù Hạ Lam cao ngạo kia nhìn đến nàng còn phải nhường nhịn ba phần, hiện tại nàng không những không giải thích còn nói ra lời lớn nghịch như vậy. Cái gì mà nam nhân nàng muốn chỉ có một nữ nhân, cái này cho dù là tiểu hộ cũng không có khả năng, huống chi là thân phận Chiến Cảnh Thiên!

"Ngươi. . . . . . , ngươi ghen tị như vậy sẽ không ai muốn cưới ngươi." Dứt lời, lại một lần nữa nổi giận đùng đùng chạy mất.

Đối với phản ứng của Lâm Tuyết Nhu, Bất Hối không có biểu tình gì. Cả đời này nếu thật sự phải lập gia đình, mặc kệ yêu hay không, nam nhân kia dù sống hay chết nhất định chỉ có thể có một nữ nhân là nàng. Cho dù không thích, nàng cũng không muốn thử cái loại bi thương này.

Tiểu Huệ đối với Bất Hối kinh sợ tới mức muốn chạy lên đem miệng Bất Hối bịt lại .

" Tiểu tổ tông của ta, lời này người không thể nói nữa, một trong những chức trách của chính thê chính là phụ trách nạp thiếp cho trượng phu, nữ nhân ghen tị cho dù được sủng ái cũng sẽ bị hưu. . . . . ."

Bất Hối nhìn bộ dáng tiểu Huệ cảm thấy buồn cười, xem ra thời đại này nữ nhân đã bị tẩy não triệt để, lời này của nàng trong mắt các nàng quả thật là kinh thế hãi tục, kỳ thật cho dù là ở hiện đại, người chân chính có năng lực làm được việc này có mấy người?

"Được rồi, ăn cơm đi."

Bất Hối cười tự giễu, nàng hôm nay làm sao có thể nghĩ đến những thứ này, một đời sao có thể không yêu, nếu không thích, lại như thế nào lập gia đình?

Ngoài cửa sổ lúc này đang đứng một người, rõ ràng bị những lời vừa mới nghe làm chấn kinh, sau nửa ngày suy nghĩ cười: "Chỉ có một nữ nhân sao? Nàng thật đúng là có dũng khí."