Chiến Vương Thương Phi

Chương 20: Thiên cơ hiện, oanh động hoàng thành

Bất Hối khép hờ hai mắt ngâm mình trong suối nước nóng, chỗ ôn tuyền này sau khi nàng cùng Chiến Cảnh Thiên sửa đổi trận pháp cũng thành của nàng. Nơi này chỉ có ba người biết, vì nàng, Chiến Cảnh Thiên đã đem thời gian bôi thuốc mỗi ngày đổi thành buổi tối. Thời gian còn lại đều thuộc về nàng.

Trong lòng suy nghĩ tin tức mới vừa nhận được, Bát Tiên lâu phát danh thiếp, ba ngày sau ra mắt đồ ăn mới!

Hừ!

Quán lẩu liền định ngày hôm đó khai trương, nhất định làm cho bọn hắn trở thành trò cười lớn nhất Hoàng Thành!

Bất quá, phương thức như thế nào mới có thể càng thêm hấp dẫn người?

Thời điểm Bất Hối đang tính toán thì trên mặt cảm thấy mát, mở hai mắt, thấy trên bầu trời bông tuyết chậm rãi tung bay, nâng tay ngọc lên tiếp được bông tuyết, này một hình ảnh duy mỹ lãng mạn.

Đột nhiên, một đạo linh quang hiện ra, khóe miệng hơi hơi nhếch lên lười biếng duỗi cái lưng mỏi lại nằm trở về, rốt cục nghĩ được làm như thế nào đốt một trận lửa sau cùng này!

*

"Ông trời hiển linh! Ông trời hiển linh!"

Hôm sau, Hoàng Thành Chiến quốc phồn hoa náo nhiệt vô số dân chúng lạy trời la lên, tiếng vang vang vọng tất cả Hoàng Thành.

Trên bầu trời tuyết vẫn rơi, cùng với bông tuyết bay xuống còn có một tò giấy. Ngẩng đầu nhìn, trên trời không có một vật? Chẳng lẽ lên trời có chỉ thị gì?

Dân chúng tranh nhau nhặt trang giấy, muốn tìm tòi thiên cơ!

Lấy được trang giấy mọi người khẩn trương xem: "Ba ngày sau, quán lẩu Long Phượng khai trương! Trong ngày này tiếp đãi miễn phí một trăm người cầm tờ giấy có đánh số này đến!" Đây là ý tứ gì?

" Lẩu Long phượng?"

"Là ‘lẩu’ đôi tiểu vợ chồng kia nói?"

"Chẳng lẽ chỗ kia thật là nơi thần tiên ở? Nếu không dãy số này làm sao có thể từ trên trời rơi xuống?"

Bởi vì tin tức này, trong đám người lại sôi trào hừng hực, có người thậm chí trên đường chạy, vừa chạy vừa lớn tiếng la lên.

"Mau nhìn! Mặt sau còn một vài chữ, ha ha ha. . . . . . Lão Tử là số chín mươi chín, vừa lúc ở trong 100, lần này gia cũng có thể ăn đồ ăn thần tiên ăn!"

"Cái gì? Bà nội nó, ta như thế nào là số một ngàn lẻ chín".

"Mẹ nó! so với bản công tử còn tốt hơn, cư nhiên là mười ngàn!"

. . . . . .

Hoàng Thành yên lặng vài ngày lại một lần nữa náo nhiệt, gần như tất cả dân chúng đều chạy trên đường kiểm dãy số. Bất quá, vừa mới vị số chín mươi chín kia đã chịu khổ cướp bóc.

*

"Các vị ái khanh chắc đã biết chuyện quán lẩu Long Phượng, không biết có gì giải thích không?"

Chuyện tình mấy ngày trước Bất Hối cùng Chiến Cảnh Thiên tìm kiếm món lẩu khắp nơi dẫn tới oanh động đã làm triều đình chú ý, bất quá các đại thần cho rằng chỉ là thương nhân nào đó không cần để ý tới. Nhưng hôm nay bất đồng, dãy số này từ trên trời giáng xuống. Từ xưa, hoàng đế đều tự xưng là chân mệnh thiên tử, chỉ thị của trời bọn họ vẫn là quan tâm nhất!

"Khởi bẩm hoàng thượng, lúc này hẳn không là gian tế muốn mượn việc này nhiễu loạn Hoàng Thành ta?".

Mở miệng là đương triều hữu tướng Hạ Phúc Hải, người này rất cáo già, bình thường cũng không hay nói chuyện, lần này cư nhiên mở miệng, lại quan hệ đến gian tế, không thể không khiến người suy nghĩ sâu xa.

"Hoàng thượng, thần cho rằng hữu tướng đây là muốn làm mọi người kinh sợ, hiện tại ai không biết trang giấy này từ trời rơi xuống, mà trên trời cũng không có bất luận kẻ nào, như thế nào có thể gian tế làm? Theo cựu thần thấy quán lẩu Long Phượng có thể thật là của thần tiên, hiện giờ xuất hiện tại Chiến quốc ta, ngụ ý là Chiến quốc mới chân chính là đứng đầu thiên hạ!" Lần này mở miệng là tả tướng, hắn luôn luôn cùng hữu tướng bất hòa.

Mọi người là thích nghe tán dương, hắn vừa nói xong hữu tướng đen mặt, sắc mặt Chiến Cảnh Nhân cũng tốt lên. Nhưng việc này trọng đại, hắn phải thận trọng làm việc, vạn nhất thật là gian tế nước khác thì làm sao bây giờ?

"Hoàng đệ, ngươi cho rằng việc này như thế nào?"

Chiến Cảnh Thiên nghe bọn hắn thảo luận, nhớ tới biện pháp của Bất Hối khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thật không hiểu nàng làm sao có thể nghĩ ra biện pháp thần kỳ như vậy!

Đầu tiên, nàng sai người ở trong đêm tối ở mấy bãi đất dùng sợi tơ màu trắng giăng ra, sau đó dùng keo đem những trang giấy này nhẹ nhàng dính trên sợi tơ. Thời điểm tuyết càng rơi nhiều, những thứ này không chịu nổi áp lực, trang giấy sẽ bay xuống. Những cái không rơi thì nhẹ nhàng rung rung sợi tơ cũng sẽ rơi xuống. Bởi vì bầu trời âm u lại rơi xuống đại tuyết nên sẽ không có người để ý, khi những trang giấy này đều rơi xuống, mọi người mới phát hiện.

Biện pháp này người bình thường không làm được, bởi vì địa phương cao nhất trong Hoàng thành là hoàng cung, chỉ Chiến Cảnh Thiên có thể tùy ý ra vào hoàng cung mới có thể làm được! Hôm nay sở dĩ vào triều sớm một là để cho Chiến Cảnh Nhân an tâm, hai là thu hồi những sợi tơ này.

"Thần đệ cho rằng lời của tả tướng có lý, hơn nữa, thần đệ đã từng nghe Phong đạo trưởng nói qua việc này."

Chiến Cảnh Thiên nói chuyện cực kỳ ngắn gọn, nhưng so với bất luận kẻ nào đều có phân lượng hơn. Tại Chiến quốc, lời nói của Chiến Cảnh Thiên có thể so với thánh chỉ, huống hồ hắn nói ra Thanh Phong đạo trưởng kia lại càng không thể làm giả.

Tả tướng nghe xong vẻ mặt đắc ý, hữu tướng lại là âm thầm nắm chặt hai tay, sắc mặt đen lại.

"Nếu Thanh Phong đạo trưởng đã nói, vậy không phải là giả, việc này liền chấm dứt, chúng ái khanh lui đi."

"Vũ Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Mọi người đứng dậy thối lui ra ngoài, Chiến Cảnh Thiên phải rời khỏi lại bị tiểu thái giám gọi lại.

"Hoàng huynh!"

"Ngươi người nầy, trở lại kinh thành cũng không đến xem hoàng huynh, hôm nay nghĩ như thế nào mới vào triều." Chiến Cảnh Nhân nhìn đến Chiến Cảnh Thiên trực tiếp hạ thấp uy quyền.

Hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, cảm tình rất tốt, người chung quanh nhìn thấy một nhà hoàng đế bọn họ vẻ mặt oán giận, bất đắc dĩ toàn bộ tự giác biến mất!

"Này không phải đến đây sao!"

"Hừ! Trẫm nhìn ngươi là bị nữ nhân mê hoặc, hàng đêm ôn nhu hương không nghĩ muốn ra ngoài thôi!"

Chiến Cảnh Thiên tự nhiên nghĩ tới Bất Hối, trên mặt mỉm cười nói: "Hoàng tổ mẫu hiện tại thân thể vẫn tốt chứ."

"Hử? Thật sự không có nữ nhân sao? Nhanh mang tới cho hoàng huynh nhìn xem, thôi, vẫn là trực tiếp đi cùng ngươi vậy! Trẫm cũng muốn nhìn xem là dạng nữ tử gì có thể vào được mắt của ngươi?" Chiến Cảnh Nhân cũng không buông tha một tia ngọt ngào trong mắt hắn, đây chính là thiên hạ kỳ văn! Hoàng đệ vô tình vô ái lãnh khốc dị thường cư nhiên động tình!

Đây chính là so với dãy số trên trời rơi xuống ngạc nhiên nhiều hơn!

"Hoàng huynh, có cơ hội nhất định sẽ mang nàng tới gặp ngươi cùng mẫu hậu, bất quá bây giờ còn không được."

Suy nghĩ đến Bất Hối, Chiến Cảnh Thiên có chút thất bại, hắn biết hiện tại mang nàng tới hoàng cung khẳng định không phải hành động sáng suốt.

Chiến Cảnh Nhân hiển nhiên không cam lòng, mâu quang chớp lóe, sung sướng nói: " Trẫm sẽ đợi vậy, qua vài ngày nữa là sinh nhật mẫu hậu, đến lúc đó nhất định phải dẫn nàng tới."

"Được, nhưng tuyệt đối không thể trộm xuất cung!" Chiến Cảnh Thiên hiểu rất rõ vị hoàng huynhnày, trực tiếp chặn đường lui của hắn.

Nghe vậy, vẻ mặt Chiến Cảnh Nhân thất bại, vểnh môi ai oán nhìn Chiến Cảnh Thiên, sau cùng bất đắc dĩ nói: "Hôm nay lâm triều ngươi nói chuyện tình Thanh Phong đạo trưởng là thật sự?"

"Hoàng huynh yên tâm, chuyện này khẳng định không phải nước khác phái gian tế tới, mà cũng sẽ không xúc phạm tới Chiến quốc." Nhìn thấy Chiến Cảnh Nhân buông tha khóe miệng mới lộ ra ý cười, chuyện này tạm thời cần giữ bí mật, mà hắn vẫn còn không muốn có thêm người chú ý đến Bất Hối.

"Ngươi đã nói không có việc gì thì tốt, đi, nên đi nhìn xem hoàng tổ mẫu, , mấy ngày nay nàng ngày ngày đều nhớ ngươi."

*

"Kế tiếp làm như thế nào."

Sau khi Chiến Cảnh Thiên từ trong cung trở về liền trực tiếp đến chỗ Bất Hối, hiện tại chỗ này đã thành địa phương hắn ở, những nữ nhân khác trong phủ nghe nói vậy liền tranh nhau qua thăm hỏi Bất Hối, mục đích đều là vì muốn gặp hắn một lần, về sau hắn phải hạ lệnh cấm mới ngăn được những nữ nhân này.

Nghe vậy, Bất Hối đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, tự rót cho mình một chén trà, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cười nói: "Kế tiếp đương nhiên là. . . . . ."