"Lão tổ tông người đừng nóng giận, đều do ta lắm miệng, người uống chén trà giảm nhiệt."

Nhìn Thái Hoàng Thái Hậu tức giận, Lâm Tuyết Nhu bộ dáng lo lắng lập tức chạy tới rót một chén trà, kỳ thật nội tâm đều vui vẻ nở hoa. Nàng biết Thái Hoàng Thái Hậu khẳng định không cho phép loại chuyện này phát sinh.

"Hoàng tổ mẫu, người nào trêu chọc người sinh khí?"

Một đạo thanh âm có chút vô lại truyền đến, tiếp theo một đạo bóng dáng màu vàng đi đến. Người tới chính là đương kim hoàng đế, Chiến Cảnh Nhân!

Ngũ quan tuấn mỹ, làn da trắng nõn lại có một đôi mắt hoa đào mê hoặc muôn vàn thiếu nữ, khóe môi treo nụ cười xấu xa, toàn thân long bào vẫn khiến hắn mang theo một tia vô lại. Nhìn thấy Lâm Tuyết Nhu cũng ở đây, đối với nàng trừng mắt nhìn:" Mỹ nhân biểu muội cũng ở đây a!"

"Nhìn xem ngươi cái dạng này, nào có điểm giống vua của một nước. . . ." Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thấy hắn nhíu nhíu mày, bắt đầu ân cần dạy bảo.

Lâm Tuyết Nhu bị hắn nhìn trong lòng như nai con đi loạn, bất quá suy nghĩ đến Chiến Cảnh Thiên lại thấy trấn định, đỏ mặt nói: "Hoàng đế biểu ca, ngươi tới vừa lúc, còn không phải bởi vì. . . . . ."

Tiếp theo Lâm Tuyết Nhu lại kể lại chuyện tình trong tướng phủ một lần.

"Cái gì! Ngươi nói hoàng đệ dẫn theo nữ nhân trở về?! Đáng chết! Trẫm cư nhiên không biết. Trẫm đã nói hắn như thế nào lâu như vậy cũng không vào cung, nguyên lai là kim ốc tàng kiều, Lan Cô, cơm trưa trẫm ăn ở bên này. Thật muốn nhìn đến là dạng nữ nhân gì có thể để cho hoàng đệ cảm thấy hứng thú như vậy."

*

Bất Hối hôm nay tâm tình không tệ, khó có được giấc ngủ thoải mái như vậy, sau khi thức dậy liền đi luyện công. Thời điểm hôm qua ăn cơm phát hiện thân thủ của nàng so với Chiến Cảnh Thiên sai biệt quá nhiều, nếu không Chiến Cảnh Thiên cũng không thể tranh đồ ăn với nàng.

Sinh ra trong thời loạn lạc nếu là không có năng lực tự bảo vệ thì không thể được. Nhớ lại huấn luyện kiếp trước khi làm đặc công cùng với võ công hiện tại, nếu dung hợp lại thì có thể tiến thêm một bậc.

"Tiểu thư, không tốt, người trong cung tới cho ngươi tiến cung gặp Thái Hoàng Thái Hậu."

"Uh`m?" Bất Hối thập phần nghi hoặc, nàng khi nào thì trêu chọc đến người trong cung, làm sao có thể đột nhiên tìm nàng?

"Ai! Còn không phải bởi vì những lời hôm qua, chắc sớm nay Lâm Tuyết Nhu đã tiến cung, nói vậy là đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu cáo trạng. Hiện tại cho gọi ngươi đi nhất định không phải chuyện tốt, vẫn nên khẩn trương nói Vương gia qua đây suy nghĩ biện pháp đi! Nếu không thì kêu Vương gia bồi ngươi cùng tiến cung, như vậy thái hậu nương nương sẽ không khó dễ ngươi." Tiểu Huệ thở hổn hển nói, nàng là đã chạy tới đầu đầy mồ hôi, bộ dáng có chút buồn cười.

Phốc xuy!

Bất Hối lập tức cười, thật sự là giống câu ‘hoàng thượng không vội thái giám đã gấp’ nàng là đương sự còn không sợ nàng sợ cái gì.

Bất quá nghĩ lại, trong cung sao? Kia cũng không phải là địa phương gì tốt, đáp ứng Chiến Cảnh Thiên đối phó những nữ nhân trong phủ cũng đã đủ phiền, nàng cũng không hứng thú đi đối phó nữ nhân ở trong cung .

"Ngươi trở lại nói với người trong cung ta hôm qua bị nhiễm phong hàn nằm trên giường không dậy nổi, sợ mang bệnh vào cung nên chỉ có thể đợi cho khỏi hẳn mới tiến cung thỉnh an."

"Này. . . . . ."

"Ngươi cứ nói chi tiết như vậy đi, nếu không tin thì mang qua đây để cho hắn tận mắt xem."

Tiểu Huệ thấy sắc mặt Bất Hối hồng nhuận sáng bóng, thấy thế nào cũng không phải bộ dáng sinh bệnh, trong lòng càng thêm lo lắng, nếu để người trong cung thấy được là tội khi quân. Không được, nàng phải nhanh chóng nghĩ biện pháp.

Đúng rồi!

Đi tìm Vương gia, Vương gia nhất định có biện pháp. Nghĩ được biện pháp tự nhiên nở nụ cười, tiếp theo như một trận gió ly khai.

"Đi. . . . . ."

Nàng nói còn chưa nói xong tiểu Huệ đã đi mất, nghĩ đến người trong cung, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh sai người đi chuẩn bị mấy thứ đồ. Muốn nhìn thì cho bọn hắn nhìn, giả thành bộ dáng sinh bệnh cũng không có gì khó!

*

Mặt trời dần dần dâng lên, Bất Hối nằm ở trên giường rất lâu cũng không thấy ai đến, ném khăn mặt trên đầu xuống, sắc mặt còn có chút bệnh trạng ửng hồng nhưng động tác cực kỳ mạnh mẽ. Đi xung quanh một vòng, rốt cục tìm được đồ ăn, buổi sáng bị tiểu Huệ nháo như thế đến bây giờ còn chưa ăn điểm tâm.

"Bổn vương nghe nói ngươi bị bệnh?"

"Khụ khụ. . . . . . ."

Đột nhiên thấy Chiến Cảnh Thiên nàng kinh hãi, miếng thịt không nuốt xuống được trực tiếp mắc kẹt, phun không được nhả không ra, nuốt cũng không trôi, mặt đều đã đỏ lên.

"Như thế nào, thật đúng là sinh bệnh ."

Thấy vậy, Chiến Cảnh Thiên nhíu mày, một tay kéo nàng đến trong lòng. Cái gì chán ghét đụng chạm nữ nhân, thích sạch sẽ tất cả đều để ra sau đầu, tay thử thử nhiệt độ trên trán nàng, tiếp theo đưa tay lên bắt mạch cho nàng.

Tay hắn quanh năm cầm kiếm có không ít vết chai, khi vừa đụng tới cánh tay non mịn của nàng xúc cảm mạnh mẽ làm tim hắn đập lỡ một nhịp.

Bất Hối đang tựa vào trong ngực hắn cũng thấy được một cỗ hương vị nam nhân chuyên thuộc về của hắn, không như mùi mồ hôi bẩn trên người nam tử, cũng không phải mùi phấn son trên người Vương Công quý tộc, mà là một mùi trà nhàn nhạt, ấm áp thấm sâu vào tâm.

Khụ khụ!

Nửa ngày, vẫn là Bất Hối phá vỡ cục diện hơi chút ái muội này, "Vương gia, Bất Hối thật sự sinh bệnh cho nên không thể vào cung, ngày khác nhất định tiến cung thỉnh tội."

Thanh âm có chút yếu, nàng vừa mới dùng một loại thuốc có thể giả bệnh. Nếu là lang trung bình thường thì không tra được, nhưng giả vờ trước mặt Chiến Cảnh Thiên nàng cũng không tự tin.

Chiến Cảnh Thiên lặng im không nói, chỉ là liếc mắt xuống cái móng heo nàng vẫn cầm trong tay.

A! Như thế nào lại quên mất cái này

Trong lòng thầm mắng một tiếng, vội vàng giải thích nói: "Ăn no mới có thể chiến thắng bệnh mà, không phải sao?"

Khụ khụ! Lần này đến phiên Chiến Cảnh Thiên ho khan. Hắn không nghĩ tới nữ nhân này lại có thể ngụy biện như thế.

Hôm nay hắn vốn có việc phải xuất phủ lại bị tiểu Huệ ngăn lại, hắn chỉ có thể đem người trong cung đuổi đi, sau đó qua nhìn xem nữ nhân này đang sinh bệnh, không nghĩ tới, người bệnh không thấy đâu lại thấy được một cái liều mạng ăn!

Nhếch miệng cân nhắc cười, nữ nhân này không có lúc nào là không cho hắn kinh hỉ!

"Dứng đậy, cởi quần áo."

Nghe vậy, trước mắt Bất Hối có vô số con quạ đen bay qua. Ai có thể nói cho nàng đây là tình huống gì, "Chẳng lẽ Vương gia. . . . . ."

"Đem cái này thay."

Không đợi nàng hỏi ra miệng, một kiện y phục ném trên đầu nàng, Chiến Cảnh Thiên xoay người nhìn ra ngoài. Trong lòng một hồi nghi hoặc, đây là quần áo nam? Áp chế nghi hoặc trong đáy lòng, thần tốc đem y phục đổi nhanh đi đến trước mặt hắn: "Vương gia, chúng ta đây là?"

"Mang ngươi đi chữa bệnh."

Câu nói lạnh lùng vừa dứt liền xoay người ra ngoài, khi xoay người trong mắt xẹt qua tia kinh diễm. Một kiện y phục hạ nhân cũng không thể che dấu khí chất của nàng, nàng mặc nam trang ngược lại càng thêm quý khí bức người, càng có thể mị hoặc lòng người.

"Bắt kịp!"

Thu hồi kinh diễm, mang theo nàng từ trong vương phủ chuyển đổi mấy vòng, sau cùng tại một góc hẻo lánh trèo tường mà ra.

"Vương Phủ lớn như vậy để làm gì! Lãng phí tiền tài."

Vừa ra Bất Hối khẽ nhỏ giọng oán giận, thanh âm tuy nhỏ nhưng vẫn bị Chiến Cảnh Thiên nghe được, nhịn không được cong khóe miệng. Nữ nhân này lá gan rất lớn không nghĩ tới lại là lộ si, nhớ tới Chiến Nguyên bẩm báo với hắn nàng tại Vương Phủ chuyển đổi vài vòng cũng không tìm thấy đường về, khi đó tươi cười càng sâu .

Oa!

Lúc này Bất Hối cũng không có thời gian để ý tới hắn suy nghĩ cái gì, bởi nàng hoàn toàn bị cảnh sắc xuất hiện trước mắt hấp dẫn.