Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 74-3: Luyện binh [1] (3)

"Vương phi có muốn đến doanh trại nghỉ ngơi một lát không?” Tiêu Triết cho là Long Chiến Nhã mệt mỏi, dù sao nơi này cũng là quân doanh bẩn thỉu, không phải nơi mà nữ nhân có thể đến. Nhưng hắn đã chợt nhớ ra, vương phi của bọn hắn cũng không phải nữ nhân bình thường.

"Những người này đều là của Thương sao?” Chậc chậc… còn quá kém rồi.

"Đúng vậy ạ. Vương phi cảm thấy có vấn đề gì ư?" Bình thường, những khi Long Chiến Nhã hỏi như thế tức là đã phát hiện ra có vấn đề gì rồi, còn rất nghiêm trọng. Bởi vì những việc không liên quan đến lợi ích của bản thân, Long Chiến Nhã sẽ xem đó là chuyện nhỏ, không đáng kể.

"Nói ra ngươi cũng chưa chắc đã hiểu." Long Chiến Nhã không có hứng thú giảng giải, sau đó vui vẻ nhìn vẻ mặt đầy màu sắc của Tiêu Triết, “Bổn vương phi muốn lên đài cao hóng gió một chút, ngươi cứ làm việc của mình đi, làm xong rồi thì đến đón bổn vương phi.” Cao ngạo nói một câu, sau đó dưới sự dẫn đường của một tên lính gác Long Chiến Nhã bước lên đài cao.

Chắc là do Tiêu Triết đã phân phó trước, thời gian chưa đầy một nén nhang mà trên đài cao vốn chỉ có một cái ghế giờ đã thêm một cái bàn, trên bàn bày đầy điểm tâm cùng nước trà.

Long Chiến Nhã híp mắt, cười hài lòng, tự nhiên thoải mái dùng điểm tâm và uống trà, xem những binh sĩ đang thao luyện bên dưới như một hoạt động tiêu khiển. Mãi đến buổi trưa, Long Chiến Nhã cũng từ từ phát hiện ra huấn luyện quân đội ở cổ đại thật sơ xài.

"Nhã Nhi." Giờ ngọ một khắc (tầm 11h15), Mặc Sĩ Lưu Thương vừa ra khỏi ngự thư phòng, liền trực tiếp đi đến quân doanh, “Sao lại đến nơi này?” Rất tự nhiên ôm lấy Long Chiến Nhã rồi ngồi vào ghế của nàng, cũng không thèm để ý đến rằng mình đang mặc triều phục.

"Nhàm chán quá nên đến.” Đưa một ly trà đến khóe môi của Mặc Sĩ Lưu Thương, nhìn hắn uống hết ly trà trên tay mình, Long Chiến Nhã nở nụ cười ngọt ngào.

"Tìm được chuyện gì để chơi đùa rồi sao?” Mặc Sĩ Lưu Thương đưa tay giúp Long Chiến Nhã vén lên vài sợi tóc bạc bị gió thổi làm rối.

"Ừ."

"Là cái gì vậy?"

"Bọn họ." Long Chiến Nhã đưa tay chỉ vào những binh sĩ đang nghỉ trưa bên dưới.

"Bọn họ?" Mặc Sĩ Lưu Thương đưa mắt nhìn những binh sĩ đang ngẩng đầu nhìn hắn và tiểu nữ nhân, “Chơi như thế nào?"

"Những người bên dưới là cùng một đội à?” Long Chiến Nhã chỉ vào một nhóm người, hỏi ngược lại một vấn đề khác.

"Ừ."

"Tốt lắm, từ ngày mai trở đi những người bên dưới sẽ do ta quản lý, có được không?”

"Được." Không một chút do dự Mặc Sĩ Lưu Thương đã đưa những binh sĩ trung tâm này cho Long Chiến Nhã làm đồ chơi.

"Ha hả." Hôn lên mặt Mặc Sĩ Lưu Thương một cái, Long Chiến Nhã bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng rất muốn biết nếu như ngày nào đó nàng nói muốn lấy Long Ngự quốc để chơi đùa một chút, có phải hắn cũng sẽ đưa cho nàng luôn hay không?

"Xế chiều hôm nay để cho bọn họ nghỉ ngơi đi, sau này bọn họ sẽ không có thời gian để nghỉ ngơi đâu.” Long Chiến Nhã lộ ra một nụ cười âm hiểm.

Cách đó không xa, một ngàn người đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua, buốt cả sống lưng.

Ngày hôm sau, giờ Dần (3 – 5 giờ sáng), Long Chiến Nhã và Phong Hồn ngồi uống trà trên một cái bàn tròn ở sân huấn luyện quân doanh.

"Hồn, ngươi nói thử xem lúc nào thì bọn họ sẽ tới?" Long Chiến Nhã cười vui vẻ nhìn Phong Hồn.

"Sớm nhất là giờ Tỵ (9 – 11 giờ sáng).” Hôm qua, sau khi tiểu thư đề nghị một câu như thế thì đã chọn ra một đội kém cỏi nhất, đội này tập hợp rất nhiều con cháu của quan viên triều đình, cũng chính là một đám con nhà giàu, cả ngày ăn chơi đàng điếm. Ngay cả cô gia cũng không còn cách nào khác, bởi vì… đám người này vô cùng đoàn kết, gia cảnh lớn như vậy khiến cô gia cũng ngại chọc đến. Bất quá, đã gặp phải tiểu thư thì xem như kiếp trước của bọn họ đã tạo nghiệt rồi, “Có cần gọi đến không?”

"Dĩ nhiên không cần."

Giờ Thìn (7 – 9 giờ sáng), năm người Mặc Sĩ Lưu Thương, Mặc Sĩ Lưu Vũ, Phong Như An, Triều Kỳ và Lăng Ngạo Phong cùng nhau xuất hiện.

"Đến rồi sao." Long Chiến Nhã nhàn nhạt hỏi một câu bắt chuyện. Vừa nãy uống trà nhiều quá nên giờ có hơi căng bụng.

"Tại sao không có người nào?" Lăng Ngạo Phong ngơ ngác hỏi.

"Ra oai phủ đầu." Long Chiến Nhã nhàn nhã đáp lại.

"Tam tẩu đợi đã bao lâu rồi?" Mặc Sĩ Lưu Vũ hỏi.

"Hai canh giờ." Phong Hồn giơ ra hai ngón tay.

"Hai canh giờ? Chỉ ngồi ở chỗ này uống trà?” Mặc Sĩ Lưu Vũ hoảng sợ hô lên một tiếng.

"Dĩ nhiên." Long Chiến Nhã cười, "Chẳng lẽ trong quân doanh còn có điểm tâm sáng sao?" Điểm tâm ngày hôm qua là do Tiêu Triết cố ý dặn dò nên mới có đấy thôi.

"Bọn nhóc này thật là quá đáng." Mặc Sĩ Lưu Vũ giận dữ mắng. Ngày hôm qua tam ca đã ra lệnh cho bọn họ giờ Dần hôm nay phải tập hợp đầy đủ ở sân huấn luyện để chào hỏi doanh trưởng mới. Vậy mà bây giờ còn chưa thấy ai có mặt là như thế nào?

"Đệ nổi giận cái gì, ta còn chưa có tức giận đây. Nào, đến uống trà."

"Cứ chờ như vậy?" Mặc Sĩ Lưu Thương cau mày.

"Dĩ nhiên không rồi. Ta cũng không phải là kẻ ngu, chẳng lẽ lại chờ đến khi mặt trời xuống núi luôn sao?”

Nửa canh giờ sau, người đầu tiên đã xuất hiện.

"Ta còn cho là phải đợi nửa canh giờ nữa đấy." Nhìn nam tử mắt ngọc mày ngài trước mặt, Long Chiến Nhã cao hứng phủi tay, "Bọn họ còn đang ngủ?"

"Dạ, đúng vậy." Nam tử lo lắng trả lời, còn liếc trộm Mặc Sĩ Lưu Thương. Không có ai nói rằng hôm nay Chiến vương gia cũng sẽ đến nếu không đánh chết hắn cũng không dám đến trễ.

"Rất tốt." Long Chiến Nhã nhếch khóe môi cười vui vẻ, “Phong Hồn, đã chuẩn bị xong chưa?"

"Dạ, tiểu thư, đã đưa đến bên ngoài doanh trại.” Khóe miệng của Phong Hồn cũng khó có khi cười một nụ cười âm hiểm.

"Đi, gọi bọn hắn rời giường thôi." Nói xong, Long Chiến Nhã liền mang theo mấy người đi đến lều trại của binh sĩ.

Dọc theo đường đi cũng có vài binh lính cung kính cúi người chào Mặc Sĩ Lưu Thương và Mặc Sĩ Lưu Vũ, lúc này Long Chiến Nhã lúc mới phản ứng lại.

"Các ngươi tìm một chỗ ngồi uống trà trước đi, thật cản trở."

Mấy người ngạc nhiên một lúc, nhưng sau đó mới nhớ ra tình trạng vừa rồi liền ngoan ngoãn tìm một nơi ngồi uống trà.

Đến doanh trại thứ tư đã nhìn thấy Tiêu Triết đứng bên ngoài.

"Tiêu Triết, sao ngươi lại ở đây?” Long Chiến Nhã thuận miệng hỏi một câu.

"Đến xem có cái gì có thể ra sức giúp vương phi hay không thôi ạ.” Tiêu Triết cười nịnh nọt. Có trời biết, người của doanh trại này đã khiến cho nhiều người phải chán ngán, bọn họ dụ dỗ hay nghiêm khắc rất nhiều lần đều không dùng được. Hôm nay vương phi ra tay chắc sẽ có chút hiệu quả đây. Dù sao, từ trước đến nay chuyện gì đã vào tay vương phi đều được xử lý êm đẹp.

"Doanh trại này được phân chia như thế nào?”

"Tứ Doanh gồm một ngàn người, chia làm năm lều trại, mỗi trại hai trăm người.” Tiêu Triết trả lời.

"Phong Hồn."

"Mỗi trại năm mươi thùng, đều đã cho thêm băng vào.” Phong Hồn cười gian xảo.

"Rất tốt." Long Chiến Nhã cũng cười rất vui vẻ, nụ cười khiến cho người khác phải sởn cả tóc gáy, “Tiêu Triết, đến Tam Doanh điều hai mươi lăm người qua đây."

"Dạ."

Rất nhanh sau đó hai mươi lăm người đã đến nơi.

"Bây giờ mỗi người cầm một thùng nước, mỗi thùng nước đánh thức bốn người, đi đi."

Hai mươi lăm người cầm thùng nước cảm thấy không biết nên làm thế nào cho phải. Tứ Doanh toàn những người ăn chơi trác táng, con ông cháu cha, không phải là người bọn họ có thể trêu chọc.

Thấy vậy, Long Chiến Nhã bước dài một bước vào bên trong, cầm một thùng nước xối vào những người đang ngủ say trên giường, không dư không thiếu, vừa đủ tạt vào bốn người.

"Tất cả đều làm theo cho ta nếu không mỗi người hai trăm quân côn."

Một lệnh này hạ xuống, hai mươi bốn thùng nước còn lại lập tức được xối ngay vào những người đang ngủ.

"Mẹ kiếp, cái gì thế?” Những người đang ngủ say đều giật mình tỉnh dậy, sau khi thức dậy liền mắng người.

"Tiêu đại nhân, đây là chuyện gì xảy ra?" Một người có tính khí nóng nảy xốc lên cổ áo Tiêu Triết nóng giận hỏi.

Không đợi Tiêu Triết trả lời, Long Chiến Nhã bước lên một bước, một cước đá người nào đó văng ra trước cửa trại. Chậc chậc, quả nhiên thể lực không còn tốt như trước, nếu là trước kia nhất định người đã văng xa hơn nữa.

"Hiện tại, các binh sĩ Tứ Doanh tập hợp, ta chỉ cho các ngươi thời gian một ly trà. Nếu chậm trễ thì chờ nhận quân pháp.” Nói xong Long Chiến Nhã thong thả bước ra ngoài, bắt đầu tính giờ.

Phần lớn binh lính nhanh chóng thay quần áo rời khỏi lều trại, những người này đều không có gia cảnh cường đại, còn một số khác là con cháu quan viên trong triều đình, phách lối đã lâu nên không sợ trời không sợ đất, ngay cả Chiến vương cũng không thể quản nổi bọn họ thì nữ nhân trước mắt này có là cái gì.

"Phong Hồn, điểm danh." Long Chiến Nhã dùng tư thái của đại tướng ở hiện đại đứng trước mặt các binh lính, cả người lãnh khốc ngạo nghễ khiến cho mọi người đều kinh ngạc.

"Dạ." Phong Hồn lĩnh mệnh, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu điểm danh. "Tiểu thư, thiếu một người. Là cháu của Tả tướng, Kì Vân."

"Hai người các ngươi, lôi hắn đến đây cho ta nếu làm không được thì tự mình lãnh một trăm quân côn.”

"Dạ." Vẻ mặt của hai người bị Long Chiến Nhã chọn trúng rất đau khổ nhưng lại nhớ đến lúc bên trong trại lập tức nhận lệnh.

"Tiêu Triết."

"Vương Phi có gì phân phó?" Tiêu Triết vui mừng như điên tiến lên đáp lời. Lâu nay hắn và Vương gia đều có chút nhức đầu với đám con ông cháu cha này, xem ra một chút nữa thôi bọn họ sẽ rất thê thảm đây.

"Đến Vương phủ gọi Phong Li tới đây.”

"Dạ."

"Phong Hồn, chúng ta đi chuẩn bị ‘lễ vật’ cho các vị huynh đệ sắp được dẫn tới.”

"Dạ"

Sau khi Long Chiến Nhã thông báo xong thì Kì Vân cũng bị lôi kéo ra ngoài.

"Sao vậy? Kì thiếu gia cũng chịu ra rồi sao?" Trong mắt Long Chiến Nhã toàn là khinh bỉ rất rõ ràng.

"Vương phi, gọi ngươi một tiếng Vương phi là bởi vì chúng ta kính trọng Vương gia, ngươi cũng đừng không biết phân biệt tốt xấu nếu không đừng trách tiểu gia không thương hương tiếc ngọc." Cho tới bây giờ hắn chưa từng bị nữ nhân khinh bỉ lần nào, còn là nữ nhân bị chồng ruồng bỏ, Kì Vân cực kỳ tức giận, la hét về phía Long Chiến Nhã.

"Ngươi," Long Chiến Nhã tùy tiện túm lấy một người từ trong đội ngũ Tứ Doanh ra, "Nói cho ta biết làm trái quân lệnh có nên phạt hay không?”

"Phạt… nên phạt." Xung quanh đã có không ít người đến vây xem, phần lớn là Nhị Doanh và Tam Doanh, bọn họ đều là những người hàng ngày bị người của Tứ Doanh ức hiếp, nghe được giọng nói run rẩy của người kia lập tức cười vang lên.

"Nên phạt? Ta còn không biết là sẽ phạt đấy!" Long Chiến Nhã hét lớn một tiếng, tên lính kia lập tức run lẩy bẩy, "Nói cho ta biết, phạt như thế nào!”

"Phạt…. năm mươi quân côn.... .....” Tên lính kia cũng sắp khóc rồi .

"Tốt, Kì Vân làm trái với quân lệnh, người nào bước ra đánh cho ta!"

"Ai dám!" Kì Vân vừa nghe lời này lập tức lên tiếng, "Có phải muốn chết rồi hay không? Kì Vân ta hôm nay xem có người nào dám đánh!”

"Kì Vân? Cháu của Tả tướng?"

"Đúng vậy." Vẻ mặt của Kì Vân kiêu ngạo nói, "Vương phi biết là được rồi."

"Biết, dĩ nhiên biết." Vừa dứt lời, không ai thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghe thấy Kì Vân hét lên một tiếng sau đó đã quỳ gối trên mặt đất, trong tay Long Chiến Nhã đã cầm quân côn đứng phía sau hắn.

"Long Chiến Nhã! Ngươi muốn chết phải không?" Kì Vân phun ra một ngụm máu tươi, đứng dậy nhào đến Long Chiến Nhã. Còn chưa đến gần được Long Chiến Nhã đã bị một quân côn đánh ngay bụng, văng xa hai trượng ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi.

"Long Chiến Nhã, sao ngươi dám....."

"Thế nào? Không ai nghe thấy lời nói của ta sao? Ta nói, đánh!" Ánh mắt của Long Chiến Nhã quét qua toàn bộ người của Tứ Doanh nhưng vẫn không có ai dám đứng ra. Long Chiến Nhã cũng đã hiểu, quan lớn đè chết người nha, vì vậy cũng không làm khó bọn họ. “Nhị Doanh, Tam Doanh đã xem náo nhiệt lâu như vậy rồi có phải cũng nên ra giúp bổn vương phi một tay hay không? Tối nay bổn vương phi sẽ mời vị huynh đệ nào đã hỗ trợ đi uống rượu hoa.” Nói xong cũng ném quân côn xuống đất, ngồi bên cạnh cái bàn tròn đã ngồi ban sáng.

"Được." Lập tức có người tiến lên, cầm lấy quân côn hướng về phía bốn người kia đi tới, coi như nếu bị truy xét đến cũng có thể nói là nữ nhân này đã ra lệnh, dù sao bọn họ chẳng qua là những binh lính bình thường mà thôi không phải sao.

Có người thứ nhất thì nhất định có người thứ hai, rất nhanh, Kì Vân phách lối đã bị trói vào trên ghế dài đánh đến kêu cha gọi mẹ.

"Không cho phép nương tay! Năm mươi quân côn, một côn cũng không được thiếu!"