Chiến Tuyệt Vô Song

Chương 14: Một kích diệt Khô Lâu

Nhãn cầu ngay lập tức bị đánh tan, nhưng sau đó lại bắt đầu hợp lại thành một, nó vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Lại Vĩnh Thiên, nhưng sâu bên trong con mắt một luồng quang mang màu đỏ hiện lên, bầu trời lúc này sấm chớp ầm ầm, huyết khí theo ác linh từ bốn phương tám hướng tụ họp lại.

Một âm thanh uy nghiên vang lên: “Nguyệt Nhãn Ma Lâm.”

Từ dưới lòng đất hàng ngàn vạn cây huyết khí đâm lên hễ ai bị đâm trúng đều bị nó thôn phệ thi cốt vô tồn, không chỉ có một mình huyết khí mà bầu trời bắt đầu xuất hiện mưa máu, thây ma ác linh khô lâu dính phải đều rơi vào trạng thái được buff, tốc độ và sức mạnh đều được tăng lên trên diện rộng, khiến cho đám người đang chiến đấu với chúng trở nên bất lực.

Lại Vĩnh Thiên không chịu nổi này nhưng hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác, vì hắn không biết bản thể của cái nhãn Cầu này đang nằm ở đâu, nếu như không tiêu diệt được bản thể của nó thì mọi chuyện sẽ không kết thúc, kể cả khi tòa thành này bị tiêu diệt, nhưng hắn cần làm bây giờ là đánh tan cái quỷ pháp điên rồ này.

“Bản thể nó ở trong tầng mây!!!” Mạc Hiểu Nam hét lớn.

Lại Vĩnh Thiên nghe thấy mắt lập tức sáng lên, trong cơ thể hắn từng tia chân khí bùng ra, tu vi kết đan sơ kỳ đại viên mãn trong cơ thể bộc phát khí thế mười phần.

“Ầm!!!!”

Hai mắt nhắm lại hai tay bấm pháp quyết, dưới cân hắn cây cỏ bắt đầu sinh trưởng điên cuồng, chẳng mấy chốc cả tòa nhà đều bị cỏ cây chiếm giữ, hắn mở mắt ra một luồng ánh sáng xanh hiện lên mở miệng nói: “Linh Mộc Huyền Pháp, Trọng Luân pháp.”

Một quả cầu màu xanh to hơn mười trượng hiện ra, uy áp từ nó tản ra khiến cho cả tòa thành dường như ngưng trọng, tòa nhà dưới chân cũng bắt đầu nứt ra những rãnh to, làm cho Mạc Hiểu Nam có chút run rẩy, hắn đây là lần đầu tiên cảm nhận được luồng uy áp khủng khiếp, một sức mạnh mà hắn không thể tưởng tượng được, nếu như hắn tiếp một chiêu của lão đạo đằng kia chỉ có đường chết.

Lại Vĩnh Thiên đưa tay chỉ lên trời, quả cầu phía sau hắn hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng lên, đột nhiên từ trong biển mây một cột ánh sáng đỏ mang theo ngàn vạn oán linh bay xuống, đánh mạnh vào pháp quyết của Lại Vĩnh Thiên nhưng cũng chả ngăn nổi, pháp quyết chẳng mấy chốc đã xuyên thủng tầng mây, hai giây sau đó một vụ nổ lớn xảy ra, cả một bầu trời mây mù lúc này bị phá tan chỉ còn lại bầu trời trong xanh và một viên huyết cầu ngàn mắt to hơn trăm trượng.

Sau khi biển mây sau khi biến mất, bầu trời trong xanh hiện ra thây ma bên dưới bị ánh sáng soi vào bắt đầu bốc cháy, ác linh cũng bị đốt không còn một mống, chỉ có trăm bộ khô lâu khổng lồ cùng huyết cầu là không sao, bởi vì bọn chúng là thực thể có linh hồn nên ánh sáng không thể nào thanh tẩy được.

“Thì ra ngươi trốn trong chính quỷ pháp của mình, thật khiến người ta khó có thể ngờ được, nhưng cũng chính vì thế mà ngày hôm nay ngươi phải chết, để tế cho những vong hồn đã chết dưới tay ngươi và thuộc hạ của ngươi.” Lại Vĩnh Thiên nhìn chằm chằm vào viên huyết cầu ngàn mắt, giọng nói lạnh lùng lại vang lên.

Tay phải không đưa xuống mà lại úp xuống mở miệng nói một chữ: “Khống.”

Trên bầu trời, ngàn vạn quả cầu màu xanh li ti bắt đầu dung hợp lại với nhau tạo thành một quả cầu xanh lam thứ hai, tuy nhiên sức mạnh của nó cũng giảm đi đôi chút, khi Mạc Hiểu Nam chăm chú vào hai quả cầu một lớn một nhỏ trên bầu trời, thì Lại Vĩnh Thiên đã biến mất.

Không gian đột nhiên vang lên một tiếng nổ động trời, viên huyết cầu ngàn mắt đột nhiên từ trên trời rơi xuống, ngàn con mắt trên thân thể nó toát ra vẻ sợ hãi mà trước đó chưa từng xuất hiện qua, nhưng nó cũng không để nỗi sợ lấn áp mà bắt đầu đáp trả.

“Tử Quang Pháp.” Huyết cầu ngàn mắt phóng ra vô số tia tử quang, cái nào bị tia tử quang này đụng phải đều hóa thành tro tàn, Mạc Hiểu Nam kéo đám Trác Đa né tránh tử quang, nhưng tử quang quá dày đặc, khiến mái tóc xanh lam của hắn đụng phải ngay lập tức bị thiêu cháy.

Đám Trác Đa được hắn kéo lông tóc không hao tổn gì từ tia tử quang, nhưng đáy quần sau khi bị kéo hai ngày thì đã rách không còn gì để tả, để lộ ra đôi mông.

Trên bầu trời Lại Vĩnh Thiên nhìn chằm chằm vào huyết cầu ngàn mắt, tay phải cầm ngọc kiếm tay trái cầm một lá phù màu vàng, sau đó hắn dán lá phù màu vang vào thanh kiếm, chỉa mũi kiếm xuống viên huyết cầu ngàn mắt, bầu trời một đạo thần lôi màu vàng bổ xuống viên huyết cầu ngàn mắt.

“Ầm!!!”

Ngay sau đó tiếng gào thét trầm đục của viên huyết cầu ngàn mắt phát ra.

Thần lôi vẫn không dừng lại mà vẫn tiếp tục bổ xuống cơ thể khổng lồ của nó, khiến nó gào thét trong đau đớn còn vô số tia tử quang từ mắt phóng ra cũng đã biến mất.

Sau khi tia tử quang biến mất Mạc Hiểu Nam đã nhân cơ hội chạy đi, hắn bây giờ cách trận chiến gần hai dặm nên có thể nghỉ ngơi, hắn bỏ thả cổ áo của bốn người Trác Đa ra, quay đầu nhìn về trận chiến của Lại Vĩnh Thiên và Huyết Cầu ngàn mắt, miệng cười khổ không thôi.

Thực lực của hắn bây giờ mà đến tham chiến với hai tên đó thì chỉ có chết, bởi vì đẳng cấp của bọn hắn trên hắn rất rất nhiều, nhưng với thực lực của hắn bây giờ đánh với mười con khô lâu cũng không phải là vấn đề, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra thứ gì đó hai mắt lập tức híp lại mặt hiện lên nụ cười đê tiện, không quản đám người Trác Đa nữa bởi vì bây giờ không còn thây ma với ác linh nên hắn không sợ bọn họ bị đánh lén.

Mạc Hiểu Nam nhảy một cái nhẹ lên nóc nhà bắt đầu chạy về phía cổng thành, lấy thanh Lữ Nhận Thương từ trong nhẫn trữ vật ra cầm trên tay, vừa chạy mắt vừa quan sát động tĩnh của Huyết Cầu ngàn mắt, đề phòng nó phóng tử quang đột kích mình.

Cả chặng đường hắn di chuyển mà không có một thứ gì cản trở, nên hắn lúc này đã đứng trên tường thành dòm đám huyết cầu ở phía xa đang bắn huyết khí kia, mắt hắn nhìn chằm chằm vào hạch tâm của từng con.

Mạc Hiểu Nam không vội xông lên, bởi vì hắn biết dùng man lực không có tác dụng với bọn chúng, nên hắn lúc này nhắm mắt lại chờ một thứ.

Một lúc sau hắn mở mắt ra với một nụ cười trên mặt, thân thể hắn lại một lần nữa dài ra, mái tóc xanh bị cắt chỉ còn phân nửa lúc này cũng dài ra hóa thành tóc đen, tròng mắt lại đổi sang màu đen quần áo thì thuộc loại co giãn nên không bị rách, chiều cao từ một mét ba trở thành một mét bảy mươi, tu vi bát mạch cũng đột phá lên luyện khí kỳ tầng một.

Lúc này hắn cầm thanh trường thương chỉ thẳng vào đám huyết cầu dưới đất nói: “Tiểu gia đến gửi yêu thương cho các ngươi đây.”

Hắn đứng trên tường thành cầm chặt trường thương, vận chuyển nguyên khí bao bọc cơ thể, sau đó từ tường thành nhảy xuống chạy đến quả huyết cầu đầu tiên, một đám huyết cầu cảm thấy nguy hiểm đến gần ngay lập tức từ bỏ bắn huyết khí, hóa bắt đầu hóa thành Khô lâu cao hơn hai mươi trượng khiến Mạc Hiểu Nam há hốc mồm: “Các ngươi như thế tùy tiện thay đổi hình thể còn ta phải chờ cảm giác kỳ lạ kia xuất hiện, nắm bắt lấy nó mới có thể trở lại hình dạng bình thường, nhưng các ngươi các ngươi lại dám làm như thế trước mặt ta đúng là tìm chếtttttt.”

Nộ hỏa trong người Mạc Hiểu Nam bùng lên, thanh trường thương bị hắn nắm chặt đến nỗi xuất hiện một vết nứt cực kỳ nhỏ, hắn dậm chân nhảy lên ném trường thương về phía con khô lâu, chỉ cần một phát đầu con khô lâu ngay tại chỗ bị chém đứt làm hai, cơ thể hóa thành tro tàn biến mất.

Hắn đứng tại chỗ với khuôn mặt tràn đầy dấu hỏi chấm.