Thịt yêu thú thì hoàn toàn không cần, bởi vì Trấn Long Quân Đoàn chính là kinh doanh buôn bán thịt yêu thú để gia tăng quân phí a.

Cho nên bàn về thịt chất lượng cao Phương Thần không chút lo lắng, hắn lo lắng chính là rau quả cùng gia vị.

Những thứ này chỉ có một số ít là Phương Gia có nắm trong tay thôi, bởi vậy Phương Thần đề nghị gia gia trước khi kinh doanh.

Cần phải đem tất cả những tài liệu cần làm mấy món ăn này nắm trong tay mới được, như vậy thì tay cầm mới không bị người khác nắm.

Phương Thần không cho rằng đế quốc này lạc hậu hơn kiếp trước nhiều, cho nên không có gian thương đâu.

Ngược lại gian thương càng nhiều hơn kiếp trước mấy lần, thêm nữa đế quốc luôn luôn có chiến tranh treo trên đầu.

Bởi vậy chỉ cần là cơ hội kiếm tiền, những gian thương kia còn có thể điên cuồng lớn mật hơn người ở kiếp trước rất nhiều.

Phương Thần cho dù chưa có cơ hội ra ngoài, nhưng hắn vẫn từ trong miệng của hạ nhân trong phủ biết một chút tin tức bên ngoài.

Mỗi ngày đều có vài vụ thương nhân vì chút tiền lời mà buôn bán hàng cấm bị bắt giam, hoặc có thương nhân liều mạng làm ăn với thổ phỉ bị giết hàng hóa bị đoạt.

Hoặc có người vì chút tiền mà đồ sát cả nhà một thương nhân nào đó, mỗi ngày hắn đều nghe không dưới mấy chục vụ như vậy.

Dù sao thế giới này vũ lực vi tôn a, cảnh giới thấp mà nắm trong tay tiền tài lớn, thì qua ngày mai rất có thể sẽ phơi thây hoang dã.

Hơn nữa có tiền thì có thể mua tài nguyên để tu luyện, sau đó cảnh giới tăng lên, như vậy làm sao không thể làm cho mọi người điên cuồng được.

Bởi vậy Phương lão phái hai chi quân đội cao cấp nhất trong tay lão bảo vệ Phương Thần, không chỉ phòng bị thế lực đối địch với Phương gia.

Còn phòng bị những dân chúng điên cuồng kia, bọn họ có thể vì chút tài nguyên tu luyện mà vứt bỏ nhân tính đi.

Mặc dù chỉ là số ít so với nhân số của Kinh Thành, nhưng nhân số của Kinh Thành là bao nhiêu, ít nhất hơn ba trăm triệu người.

Hơn nữa lưu lượng người từ các thành trì khác ghé qua Kinh Thành mỗi ngày cũng không ít, như vậy chỉ 1% của ba trăm triệu người điên cuồng thôi.

Thì con số cũng rất khổng lồ, trong đó rất có thể cũng sẽ xuất hiện rất nhiều người có cảnh giới cao, bởi vậy Phương lão mới phải phái nhiều người như vậy bảo vệ Phương Thần.

Nếu như Phương Thần không phải được tiên nhân truyền cho Luyện Dược Thuật, thì có lẽ lão chỉ phái một nửa Thân Vệ Quân bảo vệ hắn là đủ.

Nhưng bản thân hắn đã học được Luyện Dược Thuật thì khác rồi, hơn nữa chuyện này sau này tất nhiên không thể dấu được tai mắt của người khác.

Mà lão cũng không có ý định giữ bí mật này, bởi vậy gia tăng quân đội bảo vệ Phương Thần là điều cần thiết.

. . . .

“ ai... Cuối cùng cũng hoàn toàn, hiện tại có thể chú tâm tu luyện một thời gian ngắn trước khi chuyển đến nhà mới rồi”: Phương Thần về tới trong phòng ngã người lên giường lập tức than nhẹ nói.

Quả thực mấy tháng này vì tìm cách thuyết phục gia gia làm hắn mệt hết sức, thời gian dành cho tu luyện cũng không nhiều, chỉ có thể tu luyện một buổi sáng.

Còn lại tất cả thời gian còn lại đều dùng cho việc trồng trọt, bởi vì không thể chỉ trống rỗng biến ra đồ vật, cho nên hắn phải bắt tay vào từ mảnh đất trống hậu viện.

Bởi vậy hầu hết thời gian hắn đều dùng đến nơi này, quả nhiên giống như Phương Thần đoán trước đó, nước trong Đạo Giới tưới cho thực vật bên ngoài.

Không chỉ xúc tiến tốc độ lớn lên của chúng, mà còn thúc đẩy chúng sinh trưởng to lớn tươi tốt hơn bình thường rất nhiều.

Mặc dù vẫn không bằng được trong Đạo Giới, nhưng nếu so với thực vật bình thường thì độ ngon, dinh dưỡng đều cao hơn ít nhất gấp 3 đến 5 lần.

Bởi vậy sau nhiều lần suy tính, Phương Thần quyết định trong Đạo Giới chỉ có thể dùng trồng những loại dược vật hoặc Linh thảo quý thôi.

Còn rau quả cung cấp cho việc kinh doanh tiệm lẩu của Phương gia, thì chỉ cần dùng nước trong Đạo Giới trồng ra là đủ rồi.

Đến lúc đó hắn có thể nói với gia gia, trồng trọt hàng loạt với số lượng lớn, chất lượng bị giảm xuống ít nhất một nửa, như vậy càng có vẻ thuyết phục hơn.

Chứ vẫn bảo trì cao hơn mười lần thực vật bình thường, thì cũng quá kinh thế hãi tục rồi, hơn nữa trồng bên ngoài có càng nhiều chỗ tốt hơn nữa.

Thứ nhất là trong không gian Đạo Giới cũng có hạn, để cung cấp một ngày sản lượng cho Kinh Thành tiêu thụ, thì có chút khó làm rồi, hơn nữa chỉ có một mình Phương Thần có thể ra vào.

Lúc đó bản thân hắn phải kiêm việc trồng trọt, thu hoạch cùng với vận chuyển, như vậy không chỉ tốn thời gian, công sức, còn dễ dàng bị phát hiện nữa.

Và quan trọng nhất, đó là nếu làm như thế tiêu hao năng lượng của Đạo Giới sẽ cao rất nhiều, lúc đó tiền lời hắn nhận được khi chia phần lãi hàng tháng chưa chắc đã bù lại đâu.

Lúc đó thì cái được không bù được cái mất rồi, hoàn toàn không có lời chút nào, bởi vậy trong Đạo Giới Phương Thần quy hoạch chỉ trồng những loại quý hiếm, niên đại cao thôi.

Hơn nữa cho dù là trồng bên ngoài chất lượng so với Đạo Giới giảm phân nửa, nhưng so với rau quả tốt nhất trên thị trường thì đã là vượt xa rồi.

Bởi vậy hoàn toàn đủ để nắm giữ tất cả khách hàng không bị người khác cướp đi, hiện tại hắn cần chờ nhà mới của mình xây dựng.