Hắn biết quả nhiên không dễ qua ải như thế, với độ coi trọng của mọi người đối với an toàn của mình, thì việc cho phép hắn ra ở riêng là điều thiên phương dạ đàm.

Cũng may hắn có chuẩn bị từ trước, mặc dù chưa chắc đủ để thuyết phục mọi người, nhưng cũng có hi vọng rất lớn.

Phương Thần thần bí từ trong trữ vật giới chỉ của hắn, đem ra vài loại rau quả cùng thảo dược kỳ lạ, chúng nó to lớn tươi tốt hơn rau quả dược thảo cùng loại rất nhiều.

Ba người bọn họ nhìn thấy Phương Thần lấy ra mấy thứ này thì nghi ngờ, đồng thanh nói ra nghi vấn, bọn họ không biết mấy thứ rau quả này cho liên quan gì tới việc Phương Thần thuyết phục bọn họ:

“ đây là?”

“ gia gia, ngài nếm thử cây thảo dược này xem thế nào?”: Phương Thần không trả lời, mà hắn cho gia gia nếm thử trước thảo dược.

Phương lão mặt đầy nghi vấn, nhưng lão cũng không vội hỏi thăm, lão tiếp nhận thảo dược từ tay cháu mình, sau đó nhìn kỹ, lão lập tức tràn ngập kinh ngạc.

Phải nói mấy chục năm lão nếm qua không biết bao nhiêu dược thảo cùng Linh thảo, quý giá cũng không thiếu, nhưng lão chưa từng gặp phải cây Linh chi nào lớn như vậy.

Đúng đây là một cây linh chi, mặc dù nó được gọi là Linh chi nhưng không thuộc Linh dược, nó vẫn còn là dược thảo bình thường thôi.

Cho dù vạn năm Linh chi cũng không thoát khỏi phạm trù bình thường dược thảo, nhưng độ quý hiếm của vạn năm Linh chi lớn hơn thất giai Linh thảo trở lên.

Cứ không phải bình thường dược thảo thì thua cho Linh chi đâu, chỉ thuộc tính của chúng có chút khác nhau rất lớn, cho nên mới bị phân chia như vậy thôi.

Gốc Linh chi này không chỉ lớn, lão còn từ nó tỏa ra chút hương thơm nồng nặc, điều này lão chưa từng gặp trước đây.

Cây Linh chi này mặc dù niên đại không cao hơn mười năm tuổi, nhưng bản chất của nó đã vô hạn tiếp cận nhất giai linh thảo rồi.

Một khi Linh chi mà tiến vào nhất giai Linh thảo, thì cho dù chỉ mười năm tuổi thôi giá trị của nó cũng vượt qua tam giai Linh thảo bình thường.

Hơn nữa khi lão dùng khí huyết cảm nhận dược lực của gốc Linh chi này, thì điều làm cho lão cảm giác khó tin, là dược lực của gốc Linh chi này mạnh mẽ tương đương với trăm năm Linh chi.

Phải biết trăm năm thậm chí ngàn năm Linh chi lão nếm qua vô số lần, vạn năm Linh chi lão cũng từng nếm qua ba lần.

Bởi vậy dược lực mạnh yếu của chúng lão hoàn toàn có thể đo đạc được, đây mới là điều làm lão hết sức kinh ngạc.

Bất kỳ thảo dược hoặc Linh dược nào, dược lực của bản thân nó đều phụ thuộc vào niên đại mà chúng sinh trưởng, thời gian chúng sinh trưởng càng lâu, thì dược lực ẩn chứa càng phong phú.

Nhưng lão chưa bao giờ gặp qua, dược lực lại cao hơn niên đại nhiều như vậy, mà nhiều một cách không bình thường, mà là gấp mười lần.

Lão quay sang nhìn cháu mình không nói gì, nghi vấn trong lòng càng lúc càng nhiều, lão vẫn chưa vội hỏi thăm, mà ánh mắt chú ý vào mấy loại dược thảo cùng rau quả khác trên tay Phương Thần.

Không chờ Phương Thần nói gì lão lập tức đoạt qua dùng khí huyết đo dược lực, quả nhiên mấy vị thảo dược khác cũng không ngoại lệ.

Toàn bộ đều là mười năm niên đại, dược lực lại so với niên đại cao gấp mười, đến cả rau quả cũng thế, mặc dù chúng không có dược lực.

Nhưng dinh dưỡng phong phú hơn rau quả bình thường gấp mười lần, có vài loại trái cây vô hạn tiếp cận Linh thảo luôn.

Hơn nữa hình thể của chúng đều rất to lớn, lớn hơn rau quả bình thường gấp ba lần, hơn nữa khi lão thử ăn một loại trái cây, thì lão cảm giác được vị ngon của nó cũng được phóng đại gấp mười lần.

Phương lão trải qua mấy chục năm sóng to gió lớn, có việc gì là lão chưa từng gặp, chuyện quái dị trên đời lão cũng không thiếu gặp, cho nên khiếp sợ cùng kinh ngạc lập tức ổn định lại.

Lúc này lão đang suy đoán Phương Thần đưa cho lão nếm thử mấy thứ này để làm gì, và hắn từ đâu có loại đồ vật này.

Hơi suy nghĩ chút thì lão đã có đáp án cho mình, nhưng vẫn còn một vài nghi vấn lão không đoán ra được.

“ tiểu bảo bối, nói cho gia gia, có phải ngươi định dùng mấy loại rau quả này dùng để trấn tràng cho tiệm lẩu đúng không?”: lão đem phán đoán của mình hỏi ra.

Phương Thần kinh ngạc, sau đó cũng bình thường, dù sao mọi người đều biết hắn đang thuyết phục gia gia mở tiệm lẩu, mà hắn suất ra đồ vật toàn bộ có liên quan tới món lẩu này.

“ đúng vậy, gia gia, ngài nói nếu loại rau quả này dùng cho ăn lẩu, hơn nữa kết hợp với yêu thú thịt, thì vị ngon sẽ phóng đại ít nhất gấp mười lần, cho dù sau này có người bắt chước chúng ta bọn họ cũng không tìm ra được loại rau quả như thế này đâu, như thế thì chỉ có thể bị khách hàng từ bỏ thôi, một khi đã bồi dưỡng lên được khẩu vị của khách hàng, thì chỉ có những món ngon ngang bằng món lẩu của ta, bọn họ mới sẽ tiếp thu, còn nếu vị ngon thua kém quá nhiều, có thể bọn họ chỉ ăn một lần là bỏ qua thôi, bởi vậy nếu món lẩu sài những nguyên liệu này thì khách hàng chỉ có thể càng ngày càng nhiều, không có chuyện càng ngày càng ít đâu”

Phương Thần thấy gia gia hỏi, lòng tin mười phân hưng phấn giải thích, hắn tự tin loại rau quả này bất cứ ai ăn vào cũng đều khen không dứt miệng.