Những nguyên liệu cần đều đã có sẵng, hơn nữa Phương Thần còn chỉ đạo hai loại lẩu, một loại là lẫu thịt, một loại là lẩu hải sản.

Thịt cùng hải sản đều thuộc loại yêu thú cả, vị không chỉ thơm hơn, ngon hơn thịt cùng hải sản kiếp trước mấy chục lần, còn cực kỳ bổ dưỡng.

Phương Thần còn dự định, nếu như trong nồi lẩu này hắn còn thêm vào thảo dược, vậy thì ăn vào sẽ như thế nào, kiếp trước không phải là không có lẩu nấu kèm thảo dược.

Nhưng vì thảo dược bình thường vị không ngon, chỉ có mấy loại quý giá, như nhân sâm, linh chi các loại, làm cho giá cả quá cao.

Cho nên rất hiếm có nơi nào bán loại lẩu này, chỉ có những nơi cực kỳ cao cấp phục vụ cho những đại lão mới có loại lẩu này.

Đó là bởi vì trái đất kiếp trước trồng trọt mấy loại thảo dược này cần thời gian công sức quá lớn, nếu dùng làm lẩu rất phí của, những thứ thảo dược này công dụng của nó là chữa bệnh a.

Nhưng thế giới này thì khác a, nhân sâm cùng linh chi loại này rất dễ trồng, thời gian phát triển sinh trưởng của chúng cũng nhanh hơn kiếp trước gấp mấy chục lần.

Bởi vậy nếu dùng mấy loại thảo dược này nấu lẩu, giá thành thấp hơn rất nhiều, hương vị cùng bổ dưỡng đều sẽ cao hơn lẩu thường mấy lần.

Hoàn toàn có thể thử nghiệm làm được, như vậy thì khi buôn bán lẩu, Phương Thần có thể chia nó làm mấy loại rồi.

Lẩu thường, chỉ dùng thịt hoặc hải sản yêu thú cấp thấp, loại hai thì thêm thảo dược cùng thịt yêu thú cấp cao hơn một chút.

Loại thứ ba thì có Linh thảo cùng cao cấp thịt yêu thú thêm vào, đây chính là suy nghĩ của Phương Thần, như vậy thì có thể cung cấp được cho nhiều tầng lớp khác nhau của xã hội.

Dân thường, người khá giả, người giàu có, đây là ba loại người Phương Thần muốn tiếp xúc, nhất là người giàu có, đây chính là nguồn chủ yếu hắn thu hoạch Toái Tinh Tệ.

Quả nhiên trải qua Phương Thần chỉ đạo, chỉ tốn thời gian hơn hai giờ, trải qua mấy lần điều chế sai lầm, vị đạo không đúng phải nấu lại.

Trải qua thành công thì thời gian cũng vừa đến trưa, vừa lúc ăn cơm, hiện tại mặc dù mùa đông trôi qua đã lâu, nhưng thời tiết vẫn còn khá mát mẻ.

Vừa lúc ăn lẩu nóng hổi là quá chuẩn rồi, bởi vậy hôm nay cả nhà Phương Thần được kiến thức một món ăn mới.

“ ừm, quá ngon, trước đây tại sao không người làm ra món ăn như vậy?” mẫu thân Phương Thần ngồi kế bên hắn vừa ăn vừa khen ngon.

Quả nhiên đồ ăn ngon đối với phụ nữ là không có sức chống cự, cho dù là ở thế giới nào cũng vậy, bhai vị lão nhân cũng khen không dứt miệng.

Bọn họ một nhà ăn tận ba phần lẩu, Phương Thần cũng ăn rất nhiều, hắn đã rất lâu rồi mới ăn lại món yêu thích của hắn ở kiếp trước.

Thêm nữa nguyên liệu ở thế giới này tốt hơn kiếp trước rất nhiều, rau quả hoàn toàn là trồng tự nhiên, không có thuốc gì, ăn vào cực kỳ ngon ngọt.

Thịt cũng là thịt yêu thú, không chỉ dinh dưỡng mà độ thơm ngon của nó cũng hơn kiếp trước rất nhiều, món lẩu này so sánh với món lẩu ở kiếp trước ngon hơn gấp bội.

Phương Thần tự tin, khi món lẩu này đem ra buôn bán, thì sẽ rất được khách hàng hoan nghênh, Phương Thần cũng hỏi thăm Phương đầu bếp trưởng.

Nếu cho lão nếm thử thì lão phải cần một chút thời gian mới có thể thử ra những gia vị có trong này, sau đó cần một chút thời gian mới có thể chế ra một loại lẩu giống như vậy.

Nghe tới đây Phương Thần có chút yên tâm rồi, đây là Phương đầu bếp ở Kinh Thành cũng cực kỳ có tiếng tăm.

Mà lão còn phải cần ít nhất nửa tháng thời gian mới có thể đạo bản được món này, như vậy những đầu bếp kém hơn thì sẽ cần thời gian dài hơn nữa.

Như vậy thì cũng còn thời gian để Phương Thần chuẩn bị nguyên liệu tốt hơn, để tránh khách hàng trượt đi, hiện tại cần phải thuyết phục gia gia kinh doanh tiệm lẩu mới được.

“ gia gia, ta có chuyện muốn nói với ngài”: bữa ăn vẫn chưa kết thúc, nhưng đã đi đến hồi cuối.

Mọi người đã ăn chín phần no rồi, cho nên Phương Thần quyết định tại thời điểm này bàn chuyện với gia gia hắn.

Phương lão nghe cháu mình nói chuyện, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì bất giác giật mình, sau đó trong lòng thì cao hứng.

Cháu mình trưởng thành sớm a, lão vui mừng nhìn thấy điều này, lão quyết định chỉ cần Phương Thần không đưa ra yêu cầu quá đáng, lão sẽ chấp nhận trợ giúp hắn, lão đặt đũa xuống bàn nhìn kỹ hắn.

“ có thể”: lão gật đầu ra hiệu Phương Thần có thể tiếp tục nói.

“ gia gia, ngài thấy món ăn này nếu phổ cập rộng rải khắp Kinh Thành thì như thế nào?”: Phương Thần không vội vào thẳng chủ đề, mà hắn cần hướng dẫn dòng suy nghĩ của gia gia mình đến cái hắn muốn.

“ ừm, cả Kinh Thành, vậy có nghĩa là tất cả mọi người có thể nếm được món này a?”: Phương lão hơi chút giật mình.

Lão cảm thấy món này, cùng với vài món trước đây Phương Thần sáng tạo đều rất có thị trường, nhất là lão biết mấy món này giá cả nguyên liệu chế biến cũng không mắc.

Cho dù sử dụng một số nguyên liệu quý giá một chút, thì một gia đình bình thường một tháng vẫn có thể ăn một lần.

Nếu chỉ sử dụng nguyên liệu rẻ thì một tuần một lần vẫn không có vấn đề, lão tin mọi người sẽ rất hoang nghênh mấy món ăn mới lạ này.

Mặc dù mấy món trước khá dễ làm, dễ dàng bị người khác bắt chước, nhưng món lẩu này thì hơi khó một chút, nếu dùng nó để trấn tràng thì có thể kéo theo rất nhiều người ăn.