“ ừ ngươi nói đúng lắm, trong nhà ta bối phận cao nhất theo lý nên ta tới đặt tên cho cháu mình, ừ ừ vậy quyết định cháu ta tên Phương...”: lão nguyên soái chưa kịp nói xong thì một bàn chân mang theo kình lực khổng lồ quất thẳng vào mông lão.
Ầm.. Ngao...ngao
Một tiếng nổ kèm theo một tiếng kêu thảm thiết phát âm quái dị vang lên, hạ nhân trong phủ nghe thanh âm này sửng sốt một chút sau đó vẻ mặt cổ quái, giống như nhịn cười mặt mũi đỏ bừng tiếp tục công việc đang làm.
Dù vậy không ai dám phát ra bất cứ âm thanh nào, làm nên cảnh tượng rất kỳ quái, mọi người đều giống nhau mặt mũi thì đỏ bừng, thân hình thì kiềm nén rung rẩy nín rất cực khổ.
Một thân ảnh từ trong tiểu viện trung tâm phủ nguyên soái bay ra, đập thẳng nào trên bức tường vây quanh nguyên soái phủ.
Cũng may bức tường này sau nhiều lần gặp sự cố cùng loại, nên được hạ nhân nơi này tỉ mỉ đặc biệt gia cố thêm rất nhiều vật liệu cứng rắn, để nó có thể chịu đựng được những đợt va đập với kình lực to lớn.
Nên khi thân ảnh va phải trên bức tường này, vang lên tiếng nổ to lớn, nhưng chỉ tạo lên một vết lỏm hình người mà thôi.
Không hề bị sức mạnh va đập mà sụp đổ, và nếu từ xa nhìn lại thì có thể thấy được trên bức tường này xếp thành một hàng dài với các loại nhân hình vết lỏm, với rất nhiều tư thế kỳ quái, tạo nên một phong cảnh rất đặc biệt.
Từ dưới đất đứng dậy, lão nguyên soái sắc mặt không hề giận dữ mà lại tràn ngập lo lắng, suy tư chốc lát lão nguyên soái lẩm bẩm âm thanh nhỏ tới mức có lẽ chính lão cũng không nghe thấy!
“ sức mạnh yếu hơn ba tháng trước một thành, không lẽ vết thương cũ xuất hiện dấu hiệu càng nghiêm trọng hơn rồi sao, nếu không thì sức mạnh không thể trượt nhanh như thế, ai.... thời gian cũng không còn nhiều nữa a....”: lão nguyên soái ngửa mặt nhìn trời thở dài, tâm tình hết sức không tốt.
Dù nghe được tin tức cháu trai mình an toàn chào đời, nhưng phát hiện tình trạng chuyển biến xấu của người bạn già làm lão không vui mừng nổi.
Mấy chục năm trước trong một lần ác chiến với quân đội tràn ra từ đường nối vị diện, lão cùng quân đoàn của mình bị bao vây, nhiều lần phá vây nhưng không thành công.
Lão cũng bị rất nhiều lần ám sát, một lần cuối cùng bị ám sát thích khách rất mạnh, nếu không nhờ có người bạn già giúp lão chắn bốn đao trí mạng, thì có lẽ hiện tại không có nhà họ Phương rồi.
Và cũng vì lần đó mà người bạn già của lão bị ám thương cực kỳ nghiêm trọng, nhờ có tu vi cao mà nàng ức chế nó chuyển biến xấu, nhưng sau khi tuổi càng lớn ám thương càng lúc càng nghiêm trọng.
Nhưng vì lão phu nhân dùng tu vi thông thiên, miễn cưỡng áp chế ám thương vào chỗ sâu mới có thể trụ đến hiện tại.
Nếu như đổi làm người khác thì đã có thể vì ám thương bộc phát mà chết từ mấy chục năm trước rồi, nhất là những vết thương này hầu hết đều liên quan tới kinh mạch.
Mà đối với người tu luyện như bọn họ kinh mạch hết sức quan trọng, nếu kinh mạch bị thương thì khi vận chuyển công pháp sẽ gặp phải trắc trở cực lớn, ảnh hưởng chiến lực là thứ yếu, giảm tuổi thọ mới là chuyện lớn.
Nhớ lại mấy chục năm trước biến cố làm lão nguyên soái tự trách tâm tình tràn ngập cõi lòng, sau đó thở dài bước chân nặng nề trở lại tiểu viện.
Hiện tại trong phòng chỉ còn lại lão phu nhân cùng Hạ lão quản gia trong phòng, bọn họ đang quan sát tiểu thiếu gia của bọn họ.
Hai người vẻ mặt đều hết sức vui mừng, nhà họ Phương có người nối dõi a!
Khi lão nguyên soái bước chân vào phòng thì lão lập tức thu thập biểu tình lo lắng trên mặt đi, biểu hiện cùng bình thường không khác chút nào.
Sau khi nhìn đến cháu trai của mình đang ngủ say một cách thơm ngọt, thì tâm tình của lão cũng dễ chịu một chút.
“ lão Hạ, lập tức tuyển chọn cho Phương nhi một chi Thân Vệ doanh, ưu tiên tuyển chọn hài tử của các lão chiến hữu đã khuất trong Thân vệ doanh của ta mà chọn.....ừm...... tuyển chọn một trăm danh hài tử.....sau đó đưa bọn hắn vào trong Long doanh để tên kia phụ trách huấn luyện cơ sở cho bọn họ, nhất là dùng linh dịch đánh thật chắc căn cơ..... ta không cần hiện tại cho bọn họ tu luyện công pháp, ta chỉ cần cơ thể một trăm danh này năng lực kháng đòn phải là mạnh nhất.....”: suy tư một lát lão nguyên soái quay sang lão quản gia nói.
“ vâng, lão gia”: lão Hạ tinh quang trong mắt lóe lên rồi biến mất, sau đó khom người tuân lệnh lui ra ngoài, lão hiện tại lập tức đi đến nơi đó tuyển chọn người.
Lão Hạ chỉ cần nghe lão nguyên soái phân phó lập tức biết được, tiểu thiếu gia rất bị lão nguyên soái coi trọng, phải biết đại thiếu gia lúc sinh ra cũng chưa từng được lão nguyên soái ưu ái tới tình trạng này.
Thân vệ doanh là từ lão nguyên soái mấy chục năm trước thành lập, từ trong quân tuyển chọn ra một vạn nhân mã tu vi mạnh mẽ nhất, tạo thành một chi cận vệ quân, bọn họ phụ trách theo sau lão nguyên soái vào sinh ra tử.
Thân vệ doanh không phải chỉ dùng để bảo vệ chủ tướng, mang tiếng là Thân vệ nhưng thực chất bọn họ là một chi đội ngũ theo chân chủ tướng xông lên đầu giết địch.
Cũng là một chi có chiến lực mạnh nhất trong một quân đoàn và cũng nguy hiểm cao nhất, xác xuất tử vong cũng là cao nhất.