Hạo Nhiên lùi một bước, lợi kiếm gác trên cổ liền như hình với bóng đuổi theo một bước, thủy chung dán lên động mạch chủ bên cổ y.

“Tháo bao” Lý Mục cao giọng nói.

Hạo Nhiên đưa tay đến trước cổ áo, trút bỏ nút thắt da trâu, Hiên Viên kiếm rơi xuống đất.

Lý Mục lại nói: “Lui ra sau, lui đến bên tường, đừng hòng nhảy cửa sổ chạy trốn”

Lý Mục dùng chân nhấc Hiên Viên kiếm lên, chộp vào tay, đưa mắt nhìn Hạo Nhiên, nói: “Ngươi từ đâu đến?”

Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, cười đáp: “Thảo dân là Chung Hạo Nhiên, đến từ Ba Thục”

Lý Mục hơi nheo mắt, cất vũ khí, một tay cầm bao kiếm, tay kia kéo chuôi kiếm, thản nhiên nói: “Người đâu!”

Lý Mục vừa hạ lệnh, trong kinh quyển quán không biết từ đâu xuất hiện mấy chục tên vệ sĩ! Tới tấp vây quanh Hạo Nhiên, đè y lên vách tường, Hạo Nhiên cũng không phản kháng, mặc kệ vệ sĩ lục soát người mình.

Ánh mắt Lý Mục dời từ bao kiếm lên mặt Hạo Nhiên, nói: “Cười cái gì?”

Hạo Nhiên đáp: “Cười kẹp chặt quá, rút không ra”

“…”

Lý Mục phẫn nộ, dùng lực rút Hiên Viên kiếm, nhưng vô luận thế nào cũng rút không ra khỏi bao, mũi kiếm và bao kiếm giống như hàn dính vào nhau, Lý Mục mắng: “Bày đặt làm ra vẻ huyền bí, kiếm này không có mũi”

Hạo Nhiên cười đáp: “Đâu phải, đợi ta khuyên nó một câu rồi tướng quân hẳn rút lại”

Không đợi Lý Mục quát mắng, Hạo Nhiên đã nói: “Cởi đi, sớm muộn gì cũng phải cởi một lần à, đừng thẹn thùng nữa”

Lý Mục hoàn toàn không biết lời này có ý gì, Hạo Nhiên lại ra hiệu Lý Mục rút kiếm.

Lần này Lý Mục chỉ dùng sức nhẹ nhàng, mũi kiếm liền ra ngoài chút ít.

Trong nháy mắt, chỗ nối tiếp giữa mũi kiếm và bao kiếm kim quang vạn đạo, trên bầu trời Hàm Đan mây đen cuốn thành một con lốc xoáy cuồn cuộn, kế tiếp ầm một tiếng tản đi, hiện ra trời quang vạn dặm!

Khí lành bốc hơi, giữa thiên địa thần âm vang vọng! Chúng sinh đại địa chỉ cảm thấy một cổ khí thế không gì sánh được ập tới, thân thể chấn động!

Trong tàng kinh quán, toàn thân Lý Mục run rẩy, bị khí thế này đè ép đến nỗi hai gối quỳ xuống, tay nâng Hiên Viên kiếm, trong mắt toát lên thần sắc sợ hãi.

Chúng vệ sĩ run rẩy quỳ xuống, không ai dám lỗ mãng nữa.

Hạo Nhiên đi lên phía trước, tiếp nhận Hiên Viên kiếm, cho vào bao, rồi đỡ Lý Mục lên, ấm giọng nói: “Đây là vật của Hoàng Đế, vạn cổ đệ nhất kiếm, tên gọi Hiên Viên, tượng trưng cho vương đạo thế gian”

Hạo Nhiên cười dài buộc kiếm lên lưng, nói: “Vương đạo trong tay, thiên hạ có ta” Bèn vỗ vỗ vai Lý Mục, từ biệt hắn rồi lập tức rời đi.

Tần sứ quán.

“Ngươi…” Hai gò má của Tử Tân ửng đỏ, tức giận không thể che giấu.

Hạo Nhiên cười muốn tắt thở, Hiên Viên Tử Tân nói: “Cái gì mà sớm hay muộn cũng phải cởi một lần! Ngươi cũng phải cởi một lần, ân?!”

“Á ha ha ha…” Hạo Nhiên bị Tử Tân đè trên tháp, giẫm nhẹ một cước, rụt rụt vào trong tháp, vẫn không ghìm được nụ cười, nói: “Cái này kêu là ‘Quân tử phơi đản đản, tiểu nhân giấu kê kê’, chứng minh đại vương chính là quân tử hàng thật giá thật…Ai nha” [*quân tử lòng dạ bộc trực thẳng thắn, còn tiểu nhân lòng dạ bất an, giấu giấu diếm diếm]

Tử Tân vừa tức vừa buồn cười, nhào tới trước đè lấy Hạo Nhiên, hai người lăn lộn không ngừng trong phòng, đang muốn cúi đầu hôn xuống, trừng trị một phen thì Hạo Nhiên lại tránh né liên tục, cười nói: “Đại vương muốn làm gì?”

Tử Tân mỉm cười: “Muốn trừng trị tên gian thần khi quân ngươi” Bèn đưa tay kéo đai lưng Hạo Nhiên, bá đạo hôn lên, xoa nắn dưới hạ thân Hạo Nhiên chốc lát, cởi y phục Hạo Nhiên ra một nửa, đè trên tháp. Kéo xé tới trong phòng lộ rõ cảnh xuân.

Cơ thể hai người đều nóng lên, Hạo Nhiên chợt nghe thấy gì đó, hơi thở dồn dập hơn, nói: “Chờ đã”

“Aiz…Đại vương!”

Hạo Nhiên thở hổn hển, cổ bị Tử Tân cọ đỏ bừng, vai ngực lõa lồ. Trường bào bị tuột khoác hờ bên thắt lưng.

Tử Tân thấp giọng càu nhàu gì đó, không ngừng đưa tay kéo, nhưng đai lưng buộc chặt quá cởi không ra, bắp đùi, eo bụng trắng nõn lộ ra bên ngoài của Hạo Nhiên bị Tử Tân vân vê đến ửng đỏ, vội không ngừng đưa tay kéo áo choàng, thấp giọng nói: “Ngoài cửa…có người”

Hạo Nhiên y quan bất chỉnh ngồi dậy, giúp Tử Tân sửa gọn cổ áo, cười nói: “Đừng nháo, đám nhóc đang nhìn kìa”

Ô cửa sổ phát ra một tiếng “Két” khẽ, người che khuất ô cửa lập tức chuyển thân, ánh nắng trong viện hắt vào, tiếng cước bộ vội vã chạy ra xa.

Hạo Nhiên mới tới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã nhận ra quan hệ giữa hai tên thiếu niên này.

Triệu Chính và Cơ Đan qua lại thân thiết, mọi chuyện đều dồn lên đầu Cơ Đan, dẫn Cơ Đan đi gây họa khắp nơi, còn người sau thì vâng vâng dạ dạ, không dám phản kháng, rất ra dáng tiểu thái bảo dẫn dắt tùy tùng.

Hiên Viên Tử Tân biết suy nghĩ trong lòng Hạo Nhiên, cười nói: “Hai tên nhóc kia cũng tinh nghịch thật, lúc nhỏ Cô và Phi Hổ cũng thế”

Hạo Nhiên vô cùng thú vị nói: “Triệu Chính chọn xong, Cơ Đan mới chọn phần còn dư lại. Đám thiếu niên khi bầu bạn đều như nhau cả”

Cơ Đan đuổi theo Triệu Chính, dừng lại trong viện.

Hai thiếu niên đều đỏ bừng cả mặt, nhìn nhau chốc lát, Triệu Chính khịt mũi một tiếng, hai người liền bắt đầu cười nghiêng cười ngã.

Triệu Chính khoác tay lên Cơ Đan, ngồi trong viện nói: “Nam nhân cùng nam nhân…Hai tên kia…”

Cơ Đan chợt cười nói: “Ta nghe bọn thủ hạ của Lã thúc nói, võ nghệ của Hiên Viên Tử Tân siêu quần, tay không có thể vật cả trăm người”

Triệu Chính cười nhạo: “Trăm người? Cha bảo Lý Mục tướng quân dũng võ vô địch, kiếm pháp tinh xảo bất quá cũng chỉ có thể lấy một địch ba mươi bảy tên thích khách, chiếu theo lời ngươi nói, vậy ra Lý Mục tiếp không quá một chiêu dưới tay Hiên Viên Tử Tân à?”

Cơ Đan cũng cảm thấy chuyện này hoang đường, không khỏi dở khóc dở cười, còn trong đầu Triệu Chính thì chỉ toàn là bộ dáng Hạo Nhiên mày như mực, mặt ửng đỏ, môi thắm tựa son, không ngừng hô hấp dồn dập, trần trụi nửa người, bị Tử Tân đè dưới thân, nghĩ đi nghĩ lại, mặt đỏ tới mang tai.

Triệu Chính liếc Cơ Đan một cái, muốn nói gì đó, liếm liếm môi, thấp giọng gọi: “Cơ Đan”

Cơ Đan vội nói: “Ta nhớ tới…”

Triệu Chính thấp giọng quát: “Câm miệng!”

Cơ Đan rùng mình trong lòng, không dám cãi lời.

Triệu Chính đột nhiên vươn tay ra, kẹp chặt cổ Cơ Đan. Học theo Hiên Viên Tử Tân, kề sát tới.

Cơ Đan nhắm hai mắt lại, hơi có chút sợ hãi, làm động tác nuốt nước miếng.

Giọng nói của Dị Nhân từ ngoài hành lang truyền vào, “…Lúc này đang ở trong viện nghỉ ngơi”

Triệu Chính đẩy Cơ Đan ra, người sau ngã lảo đảo, đứng dậy, mím môi.

Giọng nam tử dịu dàng đáp lại: “Mục tự đi bái kiến được rồi, thế tử không cần nhọc tâm”

Triệu Chính và Cơ Đan đồng thời hít một hơi lãnh khí, núp sau cây cột.

“Đó là Lý Mục tướng quân!” Cơ Đan biến sắc nói.

Triệu Chính gật gật đầu, nói: “Hắn tới làm gì?”

Mắt thấy Lý Mục tìm đến phòng Hạo Nhiên ở, Cơ Đan nhíu mày nói: “Hắn tới tìm cái người tên Hạo Nhiên kia à?”

Triệu Chính mỉa mai: “Sao có thể, chắc chắn là tới tìm Tử Tân”

Trong phòng truyền ra tiếng cười nói, Triệu Bàn và Cơ Đan rón ra rón rén núp ở ngoài phòng, nghe cuộc nói chuyện giữa Tử Tân và Lý Mục. Hạo Nhiên chỉ thỉnh thoảng nói vài câu, phần lớn thời gian đều là Hiên Viên Tử Tân và Lý Mục bàn luận sôi nổi, thao thao bất tuyệt.

Triệu Chính nghe cuộc đối thoại của hai người Lý Mục và Tử Tân mà đầu đầy sương mù, Cơ Đan nhỏ giọng giải thích: “Họ đang bàn về binh pháp, võ học”

Triệu Chính tỏ vẻ khó chịu, gật gật đầu.

Chốc lát sau Lý Mục và Hiên Viên Tử Tân đi ra, đứng trong viện, một cầm mộc kiếm, một cầm bao kiếm, giống như muốn so với nhau vài chiêu.

Lý Mục cười nói: “Kiếm pháp gia truyền mà Mục học, tên gọi Lạc nhạn thức, lấy ý bình sa lạc nhạn, Tử Tân huynh cẩn thận!”

Hiên Viên Tử Tân cười nói: “Cứ ra chiêu, không sao”

Hạo Nhiên cười dài tìm chỗ ngồi xuống, nhìn hai người kia so kiếm.

Lý Mục vung trường kiếm, bình địa xoay người, vạt bào lay động, giơ kiếm bổ nghiêng, tư thái ưu nhã vô cùng, khán giả Hạo Nhiên ủng hộ: “Hảo!”

Tử Tân không tránh không né, cười nói: “Trúng!” Bèn dựng bao kiếm, Lý Mục nhất thời sửng sốt.

Trường kiếm trong tay Lý Mục chỉ còn cách Tử Tân có vài thước, nhưng bao kiếm Tử Tân cầm đã điểm trúng cổ họng Lý Mục.

Hạo Nhiên phì một tiếng bật cười. Hai thiếu niên sau cột gỗ trợn mắt nghẹn họng.

Nếu như đây là sa trường thực sự, thì Lý Mục chưa kịp sử xong chiêu này đã sớm bị Tử Tân một kiếm đâm xuyên cổ rồi.

Hạo Nhiên cười nói: “Đấu lại”

Lý Mục thu kiếm, kéo một đường kiếm hoa, hai mắt chăm chú nhìn Tử Tân, Tử Tân sừng sững bất động, Lý Mục một kiếm nhắm ngay ngực, Tử Tân lại nghiêng người cười nói: “Trúng!”

Bao kiếm kia cư nhiên phát sau mà đến trước, sau khi né tránh trường kiếm liền hư hư lướt qua cánh tay Lý Mục, nếu như ra sức, thì một kiếm này đã lập tức tháo cánh tay phải Lý Mục xuống rồi!

Lý Mục hoàn toàn không dám tin tưởng, mình vậy mà không chống đỡ nổi một chiêu của người này?!

Hắn thu kiếm, tiếp nhận bao kiếm Tử Tân đưa qua, nói: “Tử Tân huynh…Sao có thể biết được đường kiếm chiêu của ta vậy?”

Hiên Viên Tử Tân ôm quyền cười nói: “Đa tạ, Lý huynh đã bị chính ánh mắt của mình bán đứng”

Lý Mục nhất thời tỉnh ngộ ra, thầm than may mắn, đồng thời bội phục Hiên Viên Tử Tân có thể trong nháy mắt cấp bách thông qua ánh mắt đối phương mà bắt được chuẩn xác phương hướng xuất kiếm của hắn, có thể đạt tới cảnh giới này, trên thế gian ngoại trừ vài vị tông sư cấp kiếm thủ, thì còn được mấy người?!

Lý Mục xấu hổ nói: “Xem ra Mục cần phải siêng năng hơn nữa mới được”

Tử Tân vội khiêm tốn nói: “Kiếm pháp của Lý huynh cũng hết sức tinh chuẩn, đối địch phải…”

Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Nghe đạo có trước có sau, mỗi học thuật có chuyên môn riêng”

Tử Tân cười gượng nói: “Đúng vậy, đúng vậy” Lý Mục lại khiêm nhường vài câu, rồi xoay người rời đi.

Hai người tiễn Lý Mục đến viện môn, Tử Tân mới đưa tay tóm lấy Hạo Nhiên, nói: “Thế nào là học thuật có chuyên môn riêng?”

Hạo Nhiên cười né, nói: “Không vừa mắt ngươi khoe khoang… Đừng nháo! Đám nhóc đang ở sau cây cột nhìn lén kìa”

Triệu Chính và Cơ Đan hoàn toàn không ngờ lại bị bắt quả tang, nhất thời xấu hổ đến tột đỉnh, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào.

Hôm sau, mới sớm tinh mơ mà Dị Nhân đã dẫn theo đám người Triệu Chính, Cơ Đan, Triệu Cơ tới chờ ở ngoài viện.

Hạo Nhiên ngủ thẳng đến mặt trời lên cao ba sào mới thức dậy, lười biếng đẩy cửa ra, Dị Nhân vội tiến lên nghênh đón, cười nói: “Chung tiên sinh…”

Hạo Nhiên mắt nhập nhèm, cởi trần thân trên ra ngoài xách nước, thấy trong viện đứng một đám người, còn có Triệu Cơ là nữ tử ở đó, lập tức sợ hết hồn, vội xoay người vào phòng mặc y phục, ai ngờ đâm đầu vào khung cửa, ai yo kêu đau.

Triệu Chính ngó thấy đức hạnh này của y, không khỏi âm thầm nhíu mày.

Nhưng Dị Nhân lại vội vàng tới đỡ Hạo Nhiên, cười nói: “Đêm qua tiểu nhi cứ quấn lấy ta, cầu Dị Nhân dẫn nó tới đây bái sư…”

Lúc này Hạo Nhiên mới tỉnh ngộ ra, gọi: “Tử Tân!”

Tử Tân chân trần chạy ra, để Hạo Nhiên vào trong phòng, đợi hỏi rõ mọi chuyện thì Hạo Nhiên đã mặc xong y phục đi ra, Tử Tân mới nói: “Thế nào?”

Hạo Nhiên hơi trầm ngâm, ngoắc Triệu Chính nói: “Qua đây”

Dị Nhân hiểu ý mỉm cười, nhường Triệu Chính ra phía trước, nào ngờ Triệu Chính lại nói: “Ta có tới bái ngươi đâu, ta chỉ bái Tử Tân làm sư phụ thôi!” Rồi chỉ vào Hiên Viên Tử Tân.

Mọi người đều biến sắc, Triệu Cơ nghiêm nghị nói: “Chính nhi! Sao có thể nói vậy!”

Hạo Nhiên và Tử Tân liếc mắt nhìn nhau, đều dở khóc dở cười, Hạo Nhiên giơ tay ý bảo Triệu Cơ đừng tức giận, cười nói: “Hạo Nhiên tránh lui là được rồi”

Trong ánh mắt Tử Tân nhìn Triệu Chính có pha chút thâm ý, ngay sau đó thở dài nói: “Tới đây”

Hạo Nhiên cũng không tức giận, chỉ ngồi trước mái hiên, biết hôm qua Triệu Chính thấy cảnh so kiếm đã sinh lòng sùng bái, nên quấn lấy Dị Nhân đòi dẫn nó tới đây bái sư học nghệ.

Thiếu niên trọng võ khinh văn cũng hợp tình hợp lý, chợt trong lòng Hạo Nhiên khẽ động, nhớ tới danh tiếng hung ác của Tần Thủy hoàng Doanh Chính trong lịch sử, chỉ không biết thuở niên thiếu Doanh Chính theo Tử Tân học võ có can hệ nhiều gì hay không?

Đang suy tư thì thấy Cơ Đan đã đứng bên cạnh mình tự bao giờ.

Hạo Nhiên cười nói: “Sao vậy? Ngươi cũng muốn theo Tử Tân học kiếm à? Ta cho ngươi nợ một cái nhân tình, đi kêu Triệu Chính tới dập đầu ba cái là được”

Cơ Đan nhìn Hạo Nhiên chốc lát, đồng cảm nói: “Chung tiên sinh, không thì ta cũng bái ngươi làm sư nha?”

Lúc này Hạo Nhiên chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, bi ai vô cùng, hóa ra ở trong mắt người khác, mình đã trở thành sự lựa chọn còn lại rồi!