Chiến Thất Quốc

Chương 16: Hữu bằng viễn lai

Phó dịch đi thông báo cho Tử Tân, Tử Tân vội vứt bỏ sa bàn, kéo Bạch Khởi cùng nhau ra gặp khách, chỉ sợ khách tới viếng là một con cọp mẹ, khiến sư tử Hà Đông nhà mình tổn hại uy phong.

Long Dương quân mặc một cái áo choàng hồ cừu dài, nút áo mở rộng, đội mũ đuôi hồ, lớp lông vòng qua bên tai như một cái vi cân, lộ ra non nửa phần cổ trắng nõn, tư thái động nhân, trong tay cầm một cái lò sưởi hoàng đồng, dịu dàng cười, mặt ửng hồng, mắt tựa thu thủy, mày như lá liễu.

Còn Chung Hạo Nhiên thì mặc một bộ cẩm bào màu đỏ sậm, vạt thêu hoa văn thao thiết, đai lưng khắc tử kim ấn, chân mang hắc ngoa võ sĩ, phần gáy trắng tuyết quấn vi cân tơ lụa, dáng người thon dài. Đông Hoàng chuông môi mỏng như đao, làn da thắng tuyết, anh khí lẫm liệt, đồng tử ẩn chứa trời cao bao la, mênh mông vô bờ, giữa hai hàng mày kiếm đen nhánh lộ rõ địch ý, tay thì cầm pháp bảo phàm trần_____một cây chổi.

Độc giả chớ có khinh thường cây chổi nhé, chổi trong thiên hạ cây nào cũng có diệu dụng như đánh chó, đuổi ăn mày, đập chuột hết đấy; năm xưa Hồng Quân giáo tổ giảng đạo, nhị giáo chủ Tây phương giáo Chuẩn Đề chân nhân nghe thiên thư suốt tám trăm năm mà như lọt vào sương mù, sau ở dốc phân bảo lấy được đại thần khí khai thiên lập địa “Thất bảo diệu thụ” do Hồng Quân ban cho, bất quá cũng chỉ là một cây chổi cao cấp mà thôi.

Người đời sau lại có câu ‘trong nhà không quét, cớ gì đi quét thiên hạ’ v.v… Có thể thấy, pháp bảo này đúng thực là thánh vật tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. [*nghĩa là lo cho xong việc nhỏ trước rồi hẳn tính tới việc lớn]

Long Dương quân tiến sát lại, dịu dàng nói: “Chung Thái phó tới Đại Ngụy ta…”

Hạo Nhiên giơ chổi lên cản Long Dương quân, nói: “Ngươi muốn gì?”

“…”

Long Dương quân hoàn toàn không hiểu, mới gặp lần đầu, không biết mình chọc trúng người này cái gì, đành phải tự giễu cười cười, bước nhẹ vài bước, tìm chỗ ngồi xuống.

Tử Tân ra giữa sảnh, quét mắt nhìn hắn một cái, bèn nói: “Long Dương quân?”

Long Dương quân vừa thấy Hiên Viên Tử Tân, tức khắc hai mắt sáng rỡ, hỏi ngược lại: “Vị…tráng sĩ này chính là Hiên Viên Thái phó?”

Tử Tân lễ độ cười cười, bảo ban phó dịch: “Dâng trà”

Lần này thì mông Long Dương quân triệt để dán dính lên ghế, có đuổi cũng không đi nữa.

Hạo Nhiên đành phải quăng chổi, oán hận nói: “Từ xa tới là khách, mời ngồi”

Long Dương quân bưng chung trà, ưu nhã thổi thổi, má lúm đồng tiền như hoa, từ tốn nói: “Từ xa tới là khách, lời này phải để bản quân nói với hai vị Thái phó mới đúng, trú nơi đất khách hung hiểm, Hiên Viên Thái phó…”

“Chủ vi tôn, Quân thượng gọi ta Tử Tân là được rồi” Tử Tân trầm giọng nói.

Hạo Nhiên biết Long Dương quân tới lần này nhất định là muốn làm thuyết khách, dù loáng thoáng đoán được chút ít nội tình, nhưng nhòm không thấu mấy. Chỉ biết rằng hầu hết du thuyết ở thời đại này, bảo đi thẳng ngay vào vấn đề là vạn vạn không thể, nhất định phải vòng vo mới chịu, mà Hạo Nhiên ghét nhất chính là mấy con quỷ lải nhải dẻo lưỡi quanh co vòng vèo này.

Khởi xướng từ đời Trương Nghi Tô Tần, thuyết khách đại để tuân theo bốn phân đoạn: “Khởi, thừa, chuyển, hợp*”, vừa mở miệng là bắn tiếng đe dọa trước, chẳng hạn như ấn đường huynh đài phát đen, thân rơi vào hiểm cảnh mà không biết v.v…Y như đám thần côn lừa tiền ở đầu đường xó chợ, đây là “Khởi”. [*thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc]

Sau đó đợi đối phương kinh hãi nói: “Cớ sao huynh đài nói vậy?”

Thuyết khách sẽ lập tức đi vào chính đề, nêu rõ cảnh hung hiểm của người bị du thuyết, đây chính là “Thừa”.

Đến lúc này, người bị du thuyết hẳn đã dựng đứng tóc gáy cả rồi, giống như rơi vào vực sâu vạn trượng, vội hỏi liên tục “Theo lời quân nói, vậy ta phải làm thế nào?”

Thuyết khách bèn đắc ý đổi đề tài, xổ một hơi nào là “Ta cũng hết cách, tốt nhất huynh đài nên sớm ngày trốn chạy đi”, chính là “Chuyển”.

Thế là thính giả lập tức ôm đùi thuyết khách, cầu hắn ngàn vạn đừng đi, thuyết khách dắt được mũi người ta rồi mới tiến vào chính đề, không gì ngoài muốn ngươi giết vài người, làm vài chuyện, phát vài vạn binh v.v…tình huống cụ thể, phân tích cụ thể…Sau khi thương nghị ổn thỏa diệu kế thì song phương uống máu ăn thề, dẫn rượu giao bôi, trao đổi vật kết nghĩa, viết đầu danh trạng*, vạn sự đại cát, xong xuôi, đây chính là “Hợp”. [*khế ước biểu thị lòng trung thành trước khi gia nhập vào 1 tổ chức]

Tử Tân thấy sắc mặt Hạo Nhiên hơi khó coi, bèn không kiên nhẫn nghe tiếp nữa, vào đề trước, làm bộ sợ hãi nói: “Quân thượng nói vậy là sao?”

Hai người tâm ý tương thông, Hạo Nhiên phì cười.

Long Dương quân ngơ ngác, không biết Hạo Nhiên cười cái gì, chỉ thản nhiên nói: “Hiện nay lục quốc hợp kế kháng Tần, Tử Tân Hạo Nhiên lại dám liều lĩnh đi sứ sang Đại Lương, đúng là tự dâng mình lên lưỡi đao”

Long Dương xưa nay đã rất quen thuộc việc này, “thân thiết” gọi luôn tên Hạo Nhiên, người sau hơi không vui, lười nhát dựa vào trước bình phong, gác chân dài lên án, chẳng ừ hử gì.

Long Dương quân nói tiếp: “Chu vương thất dù đã suy thoái, nhưng chung quy vẫn là chính thống; Ngụy Vô Kỵ mưu tính kháng Tần đã lâu, lần này quyết không bỏ qua, hai vị nên sớm quay về Hàm Dương mới có thể bảo toàn tính mạng. Cáo từ”

Đoạn đặt chung trà xuống, ra vẻ đứng dậy.

Hạo Nhiên và Tử Tân trăm miệng một lời, như học thuộc lòng nói: “Tuyệt đối không thể! Bỉ nhân sứ mệnh nặng nề, kính xin Quân thượng ban cho ta diệu kế để giải nguy nan lúc này!”

“…”

Long Dương quân có cảm giác như mình bị đùa cợt, nhón lan hoa chỉ, ngón trỏ đặt ngay dưới cằm, hết sức nghi hoặc nhìn nhìn Tử Tân, rồi nhìn nhìn sang Hạo Nhiên, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Long Dương quân tới chuyến này quả thật để làm thuyết khách, thế cục hết sức mơ hồ trong não Hạo Nhiên lúc trước nay trải qua sự giải thích của Long Dương quân, lập tức sáng tỏ thông suốt.

Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ quyền cao chức trọng, quân công chấn chủ, từ sau khi tam gia phân Tấn đã cực lực bảo vệ quan hệ thân mật giữa Hàn, Triệu, Ngụy, thái hậu Triệu quốc chính là muội của Ngụy Vô Kỵ. Năm đó chuyện trộm hổ phù cứu Triệu, quyền uy bức thẳng đến Triệu quân chủ, khiến An Ly vương khó lòng khoan nhượng, bèn nổi lòng muốn tước quyền.

Song môn hạ của tứ công tử Chiến quốc trong có vô số tử sĩ, ngoài có vây cánh thế lực của ngũ quốc, tuyệt không phải bề tôi bình thường có thể sánh bằng, cũng chẳng đơn giản quân chủ ngươi muốn giết thì giết, vì thế Ngụy quốc biến thành cục diện An Ly vương đối kháng với Tín Lăng quân. Long Dương quân là sủng thần của An Ly vương, lần này tới là để nhân sơ hở trong việc hợp tung, muốn mượn tay Tần quốc trừ khử Ngụy Vô Kỵ.

Mà muốn diệt trừ Ngụy Vô Kỵ thì phải khiến cho hắn chiến bại, từ đó mới thuận lợi cho Ngụy An Ly vương khởi binh vấn tội.

Hạo Nhiên rốt cuộc đã hiểu, lần đầu tiên lục quốc hợp tung thất bại, trên sử sách ghi không rõ nguyên do, hóa ra đều là do cái tên gay này giở trò quỷ.

Tử Tân nghe hết nửa ngày, nói: “Kế này hay đấy, nhưng phải làm sao mới khiến Ngụy Vô Kỵ đại bại được?”

Long Dương quân yêu kiều cười đáp: “Có Chu thiên tử áp trận, lục quốc mới có thể đồng tâm phát binh, xuất binh tất có danh nghĩa, muốn tách rời quân tâm chư quốc, thì cần phải trừ bỏ danh nghĩa đó. Cứ thế, liên quân nhất định khó bề chỉ huy”

Hạo Nhiên trái lại không nghi ngờ thành ý hợp tác của Long Dương quân, trong phân tranh giữa các nước với nhau, trước giờ không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, đại họa trong lòng Long Dương quân chính là Ngụy Vô Kỵ, chọn ngay lúc này mà cấu kết với Tần quốc để trừ đi Tín Lăng quân quả đúng là thời cơ tốt.

Tử Tân ngẫm nghĩ, đáp: “Hẳn có thể”

Long Dương quân nói tiếp: “Trước đó bản quân đã khai thông với Yên vương Hỉ rồi, lần này là mang theo ủy thác của Yên vương tới đây, nghe nói Yên thái tử Đan là đồ đệ đầu của Chung Thái phó?”

Hạo Nhiên thờ ơ nói: “Đồ đệ thứ”

Long Dương quân gật gật đầu, nói: “Sư đồ tình thâm, Thái tử Đan làm tin ở Tần đã được ba năm, cũng nên thả về…” Nói tới đây, Long Dương quân chợt hiếu kỳ hỏi: “Chẳng biết đồ đệ đầu của Chung Thái phó là ai?”

Hạo Nhiên đáp: “Đồ đệ đầu tên Cơ Phát”

Long Dương quân như đăm chiêu gật gật đầu, chỉ nghĩ rằng Cơ Phát là tộc nhân của Cơ Đan, nào biết ai với ai, Tử Tân nói: “Thả nó về Yên rồi sao?”

Long Dương quân giương mắt nói: “Thì đại tướng Yên quốc Lạc Nghị sẽ lui binh, liên quân lục quốc chỉ còn lại ngũ quốc”

Hạo Nhiên chẳng biết tại sao lại thấy không vừa mắt với tên này, dẫu rằng biết kế của Long Dương quân hết sức hợp lý, đưa Cơ Đan về Yên là trong ứng, ám sát Chu thiên tử là ngoại hợp, kế hoạch không chê vào đâu được, phỏng chừng lịch sử chính là được nhưỡng thành như vậy.

Nhưng Hạo Nhiên vẫn khăng khăng không muốn đáp ứng hắn, chỉ nói: “Biết rồi, mời Quân thượng trở về, đợi ta suy nghĩ rồi trả lời thuyết phục sau”

Long Dương quân “Ừm” một tiếng, nhưng không chịu đứng dậy mà chỉ lẳng lặng nhìn Tử Tân.

Tử Tân trầm ngâm thật lâu, mở miệng nói: “Kế này rất tuyệt, Hạo Nhiên, cứ quyết định vậy đi”

Hạo Nhiên khó chịu trong lòng, đang muốn phát tác thì Long Dương quân đã giành nói trước: “Hiên Viên đại ca quả đúng là người nhìn xa trông rộng, tiểu đệ càng thêm kính nể, đại ca mai này…”

Đại ca tiểu đệ cũng kêu ra luôn rồi!

Hạo Nhiên bốc lửa phừng phừng, nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy Long Dương quân và Tử Tân như kẻ xướng người họa, trong lòng bỗng uất ức không nói nên lời.

Hạo Nhiên lấy cây chổi đập cái bốp lên án, tức giận nói: “Biết rồi! Tiễn khách!”

Tử Tân sợ hết hồn, mới biết Hạo Nhiên giận rồi, vội liên tục nói: “Tiễn khách! Tiễn khách!”

Khóe miệng Long Dương quân giật giật, hoàn toàn không hiểu với khí thế dũng mãnh nhường này của Hiên Viên Tử Tân, cớ sao lại nghe lời răm rắp trước Hạo Nhiên thoạt nhìn y chang túi rơm như vậy. Trong ánh mắt đánh giá hai người nhiều thêm một phần ái muội, chợt bừng tĩnh đại ngộ, hiểu ý cười cười, nói: “Đại ca đúng là nam nhân tốt” Tiếp theo thi triển lăng ba vi bộ, cáo từ.

Hạo Nhiên còn đang buồn bực, Hiên Viên Tử Tân tiễn Long Dương quân xong, trêu ghẹo: “Trước đó không phải ngươi bảo muốn làm vài chuyện sao? Giờ đưa tới cửa ngươi lại muốn đuổi người ta đi?”

Hạo Nhiên ho vài tiếng, nói: “Hắn bất quá chỉ mượn đao giết người thôi, ta không thích bị lợi dụng”

Tử Tân phản bác: “Hắn lợi dụng chúng ta, chúng ta không lợi dụng hắn chắc? Một khi kế này thành, vừa có thể giải nguy hợp tung, vừa có thể để Cơ Đan quy quốc, để xem, nếu thực sự trừ khử Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ rồi, Doanh Chính diệt lục quốc sẽ không còn đối thủ nữa…”

Hạo Nhiên mất kiên nhẫn nói: “Cho dù trừ không được cũng có thể khiến Ngụy quốc nội loạn”

Tử Tân mỉm cười nói: “Đúng vậy”

Hạo Nhiên trầm mặc, lát sau nói: “Tóm lại thấy hắn là khó chịu”

Tử Tân bắt bẻ: “Sao cứ trông mặt mà bắt hình dong thế?”

“…”

Hạo Nhiên xù lông: “Không nói nữa, lần nào cũng nói không lại ngươi! Ta cút đây!” Nói xong đứng dậy, hung hăng kéo thẳng cổ áo, đi ra ngoài viện.

Tử Tân vội nói: “Ái phi tính đi đâu đó?”

Hạo Nhiên đang bực bội, nghe thấy xưng hô này thì nhịn không được bật cười, nói: “Tìm Trâu Diễn, dò tung tích Hỉ Mị”

“Cô không yên tâm, đi chung với ngươi nhé”

“Thôi, để ta đi dạo một mình” Hạo Nhiên tức giận nói, chợt thấy Bạch Khởi đứng trong viện nhìn vọng ra ngoài phố.

Bạch Khởi đưa tay ra ngăn Hạo Nhiên lại, thẫn thờ nói: “Chậm đã”

Hạo Nhiên nói: “Chuyện gì nữa đây?”

Bạch Khởi gãi gãi đầu, nghiêm túc nói: “Mới rồi vị cô nương hết sức anh dũng dám đập ruồi trên đầu sư tử nọ là khuê tú nhà ai thế?”

“???”

Hạo Nhiên vừa nghe xong, ngơ ngác chẳng hiểu gì.

Đần mặt nửa ngày mới nghĩ thông Bạch Khởi đang nói ai, lập tức hít sâu một hơi, vận đủ sư hống công mãnh liệt hét lớn: “Ngươi mới là khuê tú_____! Cả nhà ngươi đều là khuê tú!”

Tiếp theo vung thiên mã lưu tinh quyền đánh Bạch Khởi bay tới chân trời, hóa thành một ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Trâu Diễn hướng về Ngụy, cũng như Mặc Tử hướng về Hàn, Khổng Tử hướng về Lỗ, Thương Ưởng hướng về Tần, bốn vị tông sư cấp thánh nhân nổi danh nhất thời đại Chiến quốc này nghiễm nhiên trở thành thần bảo hộ của quốc gia mình.

Hạo Nhiên hỏi đại một người, bách tính Đại Lương bèn chỉ sang một tòa nhà cao nhất trong thành_____Quan tinh lâu. Những ánh mắt nhìn vào Hạo Nhiên tràn đầy kinh ngạc, tỏ vẻ kỳ quái khi cư nhiên có người không biết Âm dương sư.

Hạo Nhiên cũng chẳng thèm để ý, men theo đường phố đi tới, Quan tinh lâu được dựng bằng gỗ, cao chừng mấy chục trượng, đều là chất liệu gỗ cứng chắc, cực kỳ cao sang, đồng thời trang hoàng vô cùng hào nhoáng.

Hạo Nhiên dừng bước cách xa xa Quan tinh lâu, thấy một chiếc mã xa ngừng trước lầu, một người (gay) điệu đà bước xuống, chính là Long Dương quân vừa từ Tần sứ quán đi ra cách đó không lâu.

Long Dương quân chính là ngự tiền đại hồng nhân của An Ly vương, không cần thông báo đã nhấc vạt bào ưu nhã lên lầu, trước khi đi còn quăng ánh mắt quyến rũ cho đám thị vệ gác cổng nữa.

Hạo Nhiên nheo mắt, suy nghĩ thật lâu, bèn cất bước vòng ra sau lưng Quan tinh lâu, lượn vòng một cái tại chỗ, tứ chi đột nhiên giang rộng, hỗn nguyên chân khí cuồn cuộn, ngự gió bay lên, nhún nhẹ, bay thẳng lên sân trời Quan tinh lâu cao mấy chục trượng.