Phương Duyệt là cháu ngoại của lão ta.

Hôm nay cô ta còn cố ý trang điểm tỉ mỉ, để lão ta dẫn đến tiếp xúc với Dương Uy.

Giờ Dương Uy chủ động hỏi, lão ta vô cùng kích động.

Nếu có thể kết thông gia với nhà họ Dương, sau này nhà họ Tần có thể trèo lên vị trí gia tộc hàng đầu.

Phương Duyệt e thẹn, từ từ đứng lên, cười dịu dàng nhìn Dương Uy: "Chào anh Dương, em là Phương Duyệt, anh gọi em Duyệt Duyệt là được rồi".

Dương Uy khẽ híp mắt lại, tuy Phương Duyệt không được coi là vô cùng xinh đẹp, nhưng sau khi trang điểm tỷ mỉ thì cũng có chút quyến rũ.

Đương nhiên, anh ta sẽ không kết thân với gia tộc nhỏ bé như nhà họ Tần, nhưng nếu cụ Tần muốn Phương Duyệt tiếp xúc với anh ta, thì dù sau này không kết hôn vẫn có thể chơi đùa cô ta cho vui.

"Không hổ là con gái nhà họ Tần, nét đẹp của Duyệt Duyệt chắc là ít ai ở Giang Hải có thể sánh bằng nhỉ?", Dương Uy không tiếc lời ca ngợi, nhưng chỉ anh ta biết, đây là lời nói dối.

Vậy mà một già một trẻ này lại tin.

"Ha ha, cậu Dương khen quá rồi."

Cụ Tần cười lời nói, sau đó nhìn Phương Duyệt: "Duyệt Duyệt, có thể cậu Dương sẽ ở lại nhà họ Tần làm khách vài ngày.

Con hãy thay ông tận tình tiếp đãi cậu ấy".

Tuy rất kích động nhưng Phương Duyệt vẫn ra vẻ mỏng manh: "Ông ngoại yên tâm, con sẽ đối đãi với anh Dương thật tốt".

"Vậy cảm ơn Duyệt Duyệt", Dương Uy cười nói.

Đúng lúc này, bỗng có người gõ cửa phòng khách.

"Mời vào!"

Khi nhìn thấy Tần Thanh Tâm và Dương Thanh, ý cười trên mặt cụ Tần vụt tắt.

Lão ta lạnh lùng nói: "Sao hai người lại tới đây?"

Dương Thanh nhíu mày không phải vì cụ Tần, mà là vì người đàn ông ở trong phòng khách.

Sau khi Tần Thanh Tâm bước vào, ánh mắt hắn vẫn dán chặt trên người cô.

Dương Thanh yên lặng tiến lên chắn Tần Thanh Tâm ở phía sau.

Dương Uy liếc Dương Thanh, còn cười gật đầu với anh.

Thấy thái độ của cụ Tần vẫn lạnh lùng khiến lòng cô rất khó chịu.

Dù gì nhà họ Tần cũng là nơi cô lớn lên, nên cô cũng có tình cảm với nơi này.

"Ông nội, đây là hợp đồng mà tập đoàn Tam Hòa định ra.

Ông xem trước đi ạ".

Cụ Tần đang không vui nhìn Tần Thanh Tâm và Dương Thanh, nhưng sau khi nghe nhắc tới tập đoàn Tam Hòa, sắc mặt lão ta khẽ thay đổi, cười lạnh nói: "Tần Thanh Tâm, cô giỏi thật đấy.

Dòng chính của nhà họ Tần đều bị đuổi đi cả rồi, chỉ có cô vẫn còn ở lại công ty".

Tần Thanh Tâm biết, cho dù cô nói gì đi chăng nữa thì cụ Tần vẫn chẳng vừa mắt, nên không nói gì nữa.

Phương Duyệt để ý tới ánh nhìn của Dương Uy thì không vui, cười nhạt nói: "Ông ngoại, quả thật chị họ có chút thủ đoạn, chỉ là không biết thủ đoạn để ở lại tập đoàn Tam Hòa có trong sạch hay không thôi".

Dương Thanh nhíu mày: "Người nhà họ Tần đúng là không sợ chết.

Vừa nãy dưới lầu gặp một tên rác rưởi nói năng vô lễ đã bị tôi chỉnh rồi.

Giờ lại thêm một người thèm đòn".

Đúng lúc này, Tần Phi xông vào phòng tiếp khách.

"Phi, cháu sao thế?", thấy thạch cao trên tay anh ta bị vỡ ra, trên người đầy bụi bặm, cụ Tần tức giận.

Tần Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Thanh: "Ông nội, là do thằng khốn này.

Cháu ngăn cậu ta vào công ty nên cậu ta đánh gãy luôn tay của cháu, ông nội phải làm chủ cho cháu".

"Ông nội, không phải như thế, vừa rồi là do Tần Phi…"

Tần Thanh Tâm vừa định giải thích đã bị cụ Tần quát lớn: "Cô câm miệng cho tôi!"

Dương Thanh hứng thú liếc nhìn cụ Tần, muốn xem xem lão ta định giải quyết như nào.

Cụ Tần tức giận nói: "Thằng vô dụng này, cút ngay ra ngoài! Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ tới!"

"Nếu như đuổi chúng tôi đi thì đừng có hối hận".

Dương Thanh châm chọc nói: "Tâm, chúng ta đi thôi!"

Người khác không biết nhưng Tần Thanh Tâm lại biết rất rõ chính Dương Thanh là người đã mua lại tập đoàn Tam Hòa.

Chuyện hợp tác chỉ là một câu nói của anh.

Thấy Dương Thanh muốn rời đi, cô bỗng hơi sốt ruột.

"Dương Thanh, anh cho nhà họ Tần thêm một cơ hội nữa được không?", Tần Thanh Tâm cầu xin nói.

"Tôi nghe không lầm chứ? Chị họ muốn xin tên ăn hại kia cho nhà họ Tần một cơ hội kìa", lúc này Phương Duyệt khoa trương cười nói.

Tần Phi khinh thường nói: "Đôi nam nữ chó chết này diễn như thật vậy đó".

"Vả miệng!"

Đáy mắt Dương Thanh lóe lên tia sáng lạnh, bước tới một bước.

"Bốp", Dương Thanh giáng cho Tần Phi một bạt tai, cơ thể anh ta bay lên không trung, mấy cái răng trắng phau bay luôn ra ngoài.

- ---------------------------

.