Chiến Thần Ngạo Thế

Chương 32: Sức Mạnh Của Dương Kiến Nghiêm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành phố mới quốc tế Cửu Long.

Căn biệt thự số 3. 

"Cậu Trịnh, cậu nói bây giờ phải làm sao?" 

Người đàn ông mặt sẹo lộ vẻ phấn khích: “Các anh em đều cảm thấy Hứa Khinh Tử này rất xinh đẹp, nghe nói năm nay, cô gái này chính là một trong mười đại mỹ nhân ở Hải Kinh đấy, có cần cho các anh em chơi trước không?". 

“Chơi cái rắm” Trịnh Tuấn nhếch môi, nhưng lập tức trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa: “Còn phải đợi anh nói sao, Hứa Khinh Tử quả thật rất đẹp.” 

"Cậu Trịnh, cô gái đó vẫn còn hôn mê, có muốn làm cho tỉnh dậy trước không? Nếu không giống như người chết vậy, chơi chẳng thú vị tý nào." 

"Đợi trước đã". 

Trịnh Tuấn suy nghĩ một chút, trong lòng luôn cảm thấy có chuyện không hay xảy ra, chậm rãi nói: "Anh nói xem, Dương Kiển Nghiêm có tìm được đến đây không?" 

"Cho dù tìm được đến đây, thì làm sao?" Người đàn ông mặt sẹo cười khẩy. 

"Cậu Trịnh yên tâm đi, bản lĩnh của ông nội nuôi cậu cậu còn không rõ sao.

Ông ấy là hoàng đế của Hải Kinh.

Tối hôm qua cảnh sát càn quét ổ của tôi, tại sao tôi không sao, chính là nhờ có Cửu gia nói một tiếng đấy." 

"Không sai" Trịnh Tuấn gật đầu. 

Triệu Quý rất sợ Dương Kiến Nghiêm, cho thấy Dương Kiến Nghiêm có bản lĩnh, khi bắt đầu, anh ta vẫn có hơi do dự. 

Nhưng giờ đây nghĩ lại, ông nội nuôi đã nói, trời có sập xuống cũng có ông ta đỡ cho.

Còn sợ cải rắm gì nữa? Dương Kiến Nghiêm có lợi hại cỡ nào, cũng lợi hại bằng Cửu gia sao? 

Hơn nữa, vừa nhìn cánh tay phải hiện giờ đang quấn bằng, trong mắt anh ta lại đột nhiên, hừng hực lửa giận. 

Dương Kiến Nghiêm đúng là không thể tha thứ, anh ta không chết, trong lòng cảm thấy khó yên. 

"Đưa tôi vào phòng ngủ, đánh thức Hứa Khinh Tử." Một ý nghĩ xấu xa chợt lóe lên.

“Được.” Người đàn ông mặt sẹo hiểu ý, lập tức mỉm cười. 

Tuy nhiên, đúng lúc này, cánh cổng sắt lớn bên ngoài đột ngột đổ sập, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc. 

Hai người đều kinh ngạc, sau khi đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm xuất hiện ở ngoài cửa sắt. 

"Không ngờ, mày lại tìm tới đây thật, đúng là có chút bản lĩnh.". 

Trịnh Tuấn nhìn những người bảo vệ ngã xuống bên cạnh Dương Kiến Nghiêm, khóe miệng anh ta khẽ co giật. 

Anh ta phải thừa nhận rằng Dương Kiến Nghiêm vẫn có chút lợi hại, nhưng những người 

bảo vệ này đều có xuất thân là quân nhân đã thoái ngũ, vậy mà lại có thể để anh ta xông vào được nơi này. 

"Vợ của tôi đâu?" 

"Dương Kiến Nghiêm, mày muốn chết như thế sao, tao có thể để mày sống thêm một đêm, nhưng ai ngờ, hôm nay mày lại tự đi nạp mạng" 

"Vậy sao?" Một tiếng chế nhạo vang lên. 

Chỉ nhìn thấy một người đàn ông mập mạp với thân hình to lớn đứng sau lưng Dương Kiến Nghiêm. 

Sau đó hai người trung niên xuất hiện.

Vương Kim Siêng, người giàu nhất Hải Kinh.

Chu Phúc, chủ tịch Bàn Tây Lai. 

Lâm Nhã. 

Sự xuất hiện của những người này như chọc vào mắt của Trịnh Tuấn. 

Những người này mới là ông chủ thật sự của Hải Kinh, bọn họ đều đứng ở bên cạnh Dương Kiến Nghiêm? 

Rốt cuộc tên này có lại lịch như thế nào? 

"Trịnh Tuấn, chỉ một tên nhóc nhà họ Trịnh cũng dám tới Hải Kinh ta làm xằng làm bậy, uy phong lớn quá nhỉ, ai cho cậu cái gan đó?" 

Vương Kim Siêng không hổ là một ông chủ, lời nói như có sức mạnh, có thể đè bẹp tên Trịnh Tuấn kia. 

Một câu khiến Trịnh Tuấn không biết phải mở lời như thế nào. 

"Cái gan của cháu nuôi tôi là tôi cho đấy, sao thế Kim Siêng? Ông có ý kiến gì sao?" Đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên.

Ở lối đi phía sau biệt thự số 3, một ông già ngoài sáu mươi chống gậy bước ra.

Theo sau ông ta là một người đàn ông vạm vỡ rắn chắc, chắc là bảo vệ của ông ta. 

Người đàn ông già lướt đi, râu mày trắng xóa, chứa đựng bao kinh nghiệm từng trải và sự hống hách. 

"Cửu gia" 

Sau khi nhìn thấy Cửu gia đến, hào quang sắc bén của đám người Vương Kim Siêng trong nháy mắt biến mất, tất cả đều cúi đầu, giống như bọn nhóc làm sai chuyện, không dám nhìn thẳng vào ông ta. 

"Ông nội" Trịnh Tuấn vội vàng đi về phía trước.

"Đừng lo lắng, ông sẽ chống lưng cho cháu!" Cửu gia nhẹ giọng nói. 

Sau đó ông ta đến trước mặt đám người Dương Kiến Nghiêm, chăm chú nhìn kỹ, ngoại trừ Dương Kiển Nghiêm, những người khác đều cúi đầu. 

"Cậu tên là Dương Kiến Nghiêm?" 

“Lão già, trước khi tới, tôi còn tưởng rằng những chuyện Trịnh Tuấn làm không liên quan ông, bây giờ xem ra, là ông ở phía sau chống lưng” Dương Kiến Nghiêm trực tiếp nói. 

“To gan, xuất khẩu cuồng ngôn, đáng chết!” Nghe xong lời của Dương Kiến Nghiêm, người đàn ông bên cạnh cửu gia đột nhiên mắng. 

Cửu gia xua tay, tỏ ý không sao, nhưng ông ta lại nhìn Dương Kiến Nghiêm một cái với ánh 

mắt khinh thường, sau đó nhàn nhạt nói: "Chàng trai trẻ, Vương Kim Siêng ở Hải Kinh không ai dám bì, không ngờ bây giờ lại cúi đầu trước một tên hậu bối như cậu, cậu có tư cách để ngông cuồng. 

Đáng tiếc, con người quá sắc sảo, cũng không tốt.

Núi cao còn có núi cao hơn, tin chắc không phải cậu chưa từng nghe qua." 

“Núi cao còn có núi cao hơn, ông mà cũng nghĩ tới câu này?” Dương Kiến Nghiêm híp mắt: “Đây là cháu nuôi của ông đúng không?” 

Ánh mắt Dương Kiển Nghiêm rơi vào Trịnh Tuấn: "Tôi nói cho ông biết, đêm nay tôi tới lấy mạng anh ta, ông muốn ngăn cản sao? Cũng tốt, tôi sẽ lấy luôn cái mạng già của ông." 

Lời nói của Dương Kiến Nghiêm khiến Vương Kim Siêng và những người khác tê cả da đầu.

Ai nấy cũng cười gượng gạo.

Ông chủ của mình cũng quá điên cuồng rồi.

Nên biết, người ở phía đối diện này là Cửu gia, không phải một tên vô danh tiểu tốt nào đó. 

Tuy Dương Kiến Nghiêm cũng dễ khiêu khích và có lại lịch rất đáng sợ, nhưng ở đây là Hải Kinh. 

“Ông chủ, chúng ta thực sự có thể thảo luận với Cửu gia, chỉ cần đưa cô Hứa trở về là được.” Vương Kim Siêng thì thầm. 

Dương Kiến Nghiêm nghe xong lời này, khóe miệng của Cửu gia hơi giật giật, đảm hậu sinh này nói chuyện thật khiến người ta tức điên. 

"Đúng là ngông cuồng, bao nhiêu tuổi rồi, còn dám nói với tôi, muốn lấy mạng tôi, cậu là người đầu tiên đấy, không biết, bản lĩnh đám hậu bối các người từ đâu mà có?" 

Cửu gia nhìn đám người Vương Kim Siêng phía sau Dương Kiến Nghiêm, ậm ừ: "Sự tự tin của cậu là do đám người Vương Kim Siêng này sao? Câu hỏi thử bọn họ, có xứng đi xách giày cho ta không?". 

Lời vừa thốt ra, đám người Vương Kim Siêng đều cười khổ, không dám phản bác lại. 

Nói xách giày không xứng, thì có hơi quá đáng, dù sao bọn họ cũng là đại ca của Hải Kinh, nhưng trình độ cũng chỉ có giới hạn ở việc xách giày, nếu muốn cho Dương Kiến Nghiêm tự tin, bọn họ thậm chí còn không đủ tư cách. 

Vừa dứt lời, Cửu gia liền xua tay. 

Cả một toán mấy chục người từ khu biệt thự đi ra, toàn là súng thật và đạn thật, bỗng chốc vây lấy Dương Kiển Nghiêm và những người kia. 

Đúng như Vương Kim Siêng nói trước đây, khu biệt thự này đã nuôi gần như một đại đội binh thoái ngũ. 

Có thể làm ra việc này, cũng đủ chứng tỏ sức mạnh của Cửu gia ở Hải Kinh thế nào rồi.

Trận chiến này lớn hơn Hà Hình Lương lần trước.

Ngay cả chân của Vương Văn Sơn cũng có chút mềm nhũn. 

Còn Trịnh Tuấn thì tươi cười hớn hở, giống như hoa cúc vừa mới nở ra. 

"Dương Kiến Nghiêm, tạo đã nói, vốn có thể cho mày sống thêm một đêm, nhưng mày lại tự đi nạp mạng, mày biết không, bóp chết mày dễ như bóp chết một con kiến vậy." 

Vẻ mặt Dương Kiển Nghiêm vẫn bình tĩnh, cười nhạt: "Lão già, đội quân của ông chỉ có nhiêu đây sao?" 

"Chỉ có nhiêu đây? Chàng trai trẻ, cậu nên ứng phó như thế nào? Cậu tuyệt đối đừng nói là 

mình sẽ đi báo cảnh sát gì đó, như thế chỉ chứng tỏ cậu quá ngu xuẩn mà thôi." 

Không sai, quả thật rất ngu xuẩn! 

Bởi vì trong Cục Cảnh sát Hải Kinh và Cục Quản lực đều có người của Cửu gia, bọn họ sẽ không động thủ vì mình đầu. 

Còn dựa vào Vương Kim Siêng để tìm một đám lâu la tới? 

Như thể chỉ làm trò cười cho thiên hạ. 

"Ông chủ, tôi có nên gọi người không?” Vương Kim Siêng trong lòng không tự tin, trên mặt hiện lên nụ cười gượng gạo. 

Ngay cả khi có gọi người tới, thì làm sao? Có thể đối phó với lực lượng của Cửu gia sao? "Không cần." 

Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt của Dương Kiến Nghiêm từ đầu đến cuối đều không dao động, dường như anh không hề sợ hãi trước đội quân hùng mạnh này. 

Rầm! 

Đúng

.