"Người ngoài đều nói trái tim chị làm bằng đá.

Minh Lãng, em xem chính là hòn đá còn mềm hơn chị ba phần!"

--------------------

Minh Lãng vẫn duy trì cái tư thế vừa rồi mới bị Tạ Thanh Lâm xô vào, khẽ gật đầu, "Đúng vậy."

Vì thế nước mắt Hàn Hân Viễn càng kìm không được, mất hết sức lực ngã vào sô pha, hai tay che mặt khóc lóc thê lương, bờ vai run rẩy lẩy bẩy, một câu thốt ra khỏi kẽ tay, "Vì sao?"

Minh Lãng không trả lời, Hàn Hân Viễn khóc đủ rồi, sụt sịt hỏi lại: "A Lãng, khi đó chị và Quý Thần Ly kết hôn, em hỏi chị có yêu Quý Thần Ly không, chị còn nhớ rõ chị nói gì không?"

Minh Lãng sững sờ một lúc, hoảng hốt nheo mắt lại sau đó mới nhớ ra, cô khi đó chém đinh chặt sắt nói không có khả năng, một đường để lùi cũng không có.

Sau đó Minh Lãng lại nhớ tới mấy tháng trước Quý Thần Ly nói với mình câu kia: "Ai cũng sẽ thay đổi."

Minh Lãng lặp những lời này lại cho Hàn Hân Viễn nghe.

Hàn Hân Viễn nghe xong cười khổ, "Cho nên chị vì Quý Thần Ly mà không cần cả em? Minh Lãng, chị còn nhớ năm đó chị đồng ý đáp ứng ba mẹ em thế nào không? Chị đã nói muốn chăm sóc em, chị đã nói sẽ bảo vệ em, chị đã nói muốn cả đời đối tốt với em!" Mỗi một câu Hàn Hân Viễn nói, trong mắt lại hiện lên một tia phẫn nộ, đến cuối cùng giọng nói càng thê lương, "Chị đứng trước tro cốt của ba mẹ em thề, chẳng lẽ chị đều không nhớ rõ sao?"

Năm đó cha của Hàn Hân Viễn là trợ thủ đắc lực của Minh Quang Văn, không có Hàn phụ, Minh gia khả năng không có vị trí như ngày hôm nay, Minh Lãng cũng không có khả năng vừa tiếp quản Minh gia đã lập tức trở thành nhân vật một tay che trời C thị.

Năm ấy là thời điểm Minh gia đang trên đà phát triển mạnh mẽ, dẫn đến trong tối ngoài sáng có không ít kẻ muốn trả thù, Minh Lãng đến nay vẫn giữ lại chiến trận xuất nhập tiền hô hậu ủng* của Minh Quang Văn, không phải vì muốn phô trương, mà là sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

*tiền hô hậu ủng: tả cảnh vua quan đi trước có người dẹp đường, theo sau có hộ vệ, uy nghi rầm rập.

Câu này ý nói Minh Lãng giờ đi đâu cũng dẫn rất nhiều vệ sĩ đi theo.

Có câu ngàn phòng vạn phòng cũng không phòng được trộm nhà, Minh Quang Văn bên kia không hạ thủ được, một trong những người chú bên họ nội của Minh Lãng bắt tay với đối thủ cạnh tranh đưa ra chủ ý ra tay với Minh Lãng.

Năm ấy Minh Lãng mới mười tuổi, bị bắt cóc ngay dưới mắt người nhà, là Hàn phụ liều mạng mình cứu Minh Lãng khỏi tay bọn bắt cóc.

Ai biết bọn bắt cóc còn có đồng lõa núp trong tối tiếp ứng, mắt thấy không cướp lại Minh Lãng được liền muốn giết luôn cho xong việc.

Cuối cùng là mẹ Hàn Hân Viễn xả thân mình bảo vệ Minh Lãng, đỡ thay viên đạn đáng lẽ phải xuyên qua đầu cô.

Hàn phụ Hàn mẫu - hai mạng người mới đổi được Minh Lãng bình an lớn lên, khi đó Hàn Hân Viễn mới bảy tuổi, được bảo mẫu dẫn đi tìm mẹ, cuối cùng lại là đưa tới nhà xác, vải trắng che lại hai thi thể đã sớm không còn nhiệt độ.

Hàn Hân Viễn nhào vào thi thể của mẹ khóc lớn.

Minh Lãng đứng bên cạnh, lặng im nhìn, không rơi một giọt nước mắt.

Việc này năm đó chấn động toàn bộ C thị, người không liên quan không quan tâm người chết là ai, họ chỉ biết con gái lớn của Minh gia bị bắt cóc, chỉ vì một bé gái nhỏ như vậy mà hại chết hai thuộc hạ tâm phúc của Minh Quang Văn! Bọn họ còn biết con gái lớn của Minh Quang Văn tám phần là kẻ không có tim, hai vợ chồng người ta chết vì mình, nhưng bản thân đứa nhỏ khóc cũng không thèm khóc, đáng khen, hài tử còn nhỏ như vậy, trời sinh lòng dạ sắt đá.

Lễ tang của Hàn phụ Hàn mẫu, Minh Quang Văn đích thân dẫn theo Minh Lãng dập đầu vái tạ, tang lễ làm theo tiêu chuẩn người nhà Minh gia, mộ chôn cất ở mộ viên của Minh gia, cùng cấp bậc với Minh Quang Văn, phong quang vô hạn.

Nhưng còn có ích gì? Người chết đã chết rồi, sau khi chết dù có làm lễ tang xa hoa cũng không cứu lại được hai mạng người.

Hàn Hân Viễn còn quá nhỏ, đột nhiên không còn chỗ dựa, chỉ biết nắm tay Minh Lãng khóc, hai mắt sưng phù thành một đường kẻ, khách khứa đến viếng đều không đành lòng.

Lại nhìn đến bên cạnh đang nắm tay Hàn Hân Viễn là Minh Lãng, vẫn là bộ dạng máu lạnh đó, thế là khách viếng ngán ngẩm lắc đầu, thầm than Minh Quang Văn nuôi ra một đứa con lòng lang dạ sói.

Hàn Hân Viễn khóc suốt đến khi khách khứa đều đi hết, trước hai ngôi mộ nằm cạnh nhau chỉ còn lại hai tiểu hài tử, Minh Lãng mới nói ra câu đầu tiên trong suốt mấy ngày qua.

"Đừng khóc, sau này chị bảo vệ em."

Từ nhỏ Minh Lãng đã ít nói, hơn nữa gần đây thay đổi thời tiết, thân thể Minh Diễm lại không khỏe, Ôn Ngọc Tú bận rộn chăm sóc Minh Diễm nên không có thời gian để ý con trưởng, cho nên nhiều ngày như vậy Minh Lãng không nói lời nào cũng không ai cảm thấy kỳ quái.

Hàn Hân Viễn ngồi trước bia mộ thở không ra hơi, "A Lãng tỷ tỷ, em nhớ mẹ."

"Mẹ em đã chết, ba em cũng đã chết." Minh Lãng nắm chặt tay Hàn Hân Viễn, "Sau này chị chăm sóc em, chăm sóc em cả đời."

Trước đây vẫn chưa có Điện ảnh Minh Hàn, Minh gia là dựa vào kinh doanh bất động sản mà phất lên, sau khi Minh Lãng tiếp quản Minh gia mới thành lập Điện ảnh Minh Hàn.

Cô đầu tư tiền, nhưng trên danh nghĩa tất cả cổ phần đều đứng tên Hàn Hân Viễn, lúc này qua thời gian mới hình thành nên Hàn gia.

Vậy nên nói là hai nhà Minh, Hàn, trên thực tế vẫn là một nhà.

"Chị nói chị sẽ chăm sóc em cả đời!" Hàn Hân Viễn còn ngồi khóc trên sô pha, "Chị có biết ngày đó chị kết hôn em hy vọng biết bao người đứng bên cạnh chị là em không? Chị rõ ràng không thích Quý Thần Ly...!Cả đời của chị phải là của em! Đây là chị thiếu em! Minh Lãng chị là đồ lừa đảo!" Cô dùng tay nhặt gối trên sô pha ném về phía Minh Lãng, "Cái đồ lừa đảo không tuân thủ lời hứa!"

Minh Lãng nhìn khuôn mặt rối rắm của Hàn Hân Viễn, thở dài một hơi, "Hân Viễn về nhà đi, bà nội chắc đang lo lắng."

Bà nội chính là bà nội của Hàn Hân Viễn, năm đó Hàn phụ Hàn mẫu chết, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vì Hàn Hân Viễn mới chống đỡ được.

Minh Lãng gọi bà là bà nội, nhưng bà hận chết cái kẻ hại chết con trai con dâu mình.

Mấy năm đầu Minh Lãng mỗi lần đi thăm bà đều bị bà dùng chổi đánh đuổi, sau này dần dần không đi nữa, đổi thành cử người đi chiếu cố.

Hàn Hân Viễn ngồi không nhúc nhích, thật lâu mới đứng dậy, tự lau khô nước mắt rồi cười lạnh, "Người ngoài đều nói trái tim chị làm bằng đá.

Minh Lãng, em xem chính là hòn đá còn mềm hơn chị ba phần!" Mặt cô đong đầy nước mắt, cười lạnh như vậy một chút khí thế đe dọa cũng không có, giọng nói còn hơi run run, người khác nghe được không thể không đau lòng.

Nhưng sắc mặt Minh Lãng bất biến như thường, chỉ ra lệnh cho quản gia tự mình tiễn Hàn tiểu thư trở về, nhất định phải giao tận tay cho bà nội Hân Viễn mới được.

Hàn Hân Viễn muốn tìm ra chút dao động gì đó trên mặt Minh Lãng, ví dụ như đau lòng, hay chút ít áy náy cũng được, nhưng không, nửa điểm cũng không có.

Trái tim Hàn Hân Viễn như rơi xuống đáy vực, từ nhỏ Minh Lãng chỉ hơi gần gũi với duy nhất mình cô, cô cho rằng bản thân là người quan trọng với Minh Lãng, kết quả cũng chỉ dừng lại như vậy mà thôi.

Hàn Hân Viễn đi rồi, trên mặt Minh Lãng rốt cuộc cũng lộ ra sự suy sụp.

Cô dường như chịu không nổi, đầu gối cong lên ngã xuống ghế sô pha, mu bàn tay che lại đôi mắt, một lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh nổi.

"Vì cái gì..." Minh Lãng nhắm hai mắt lại thở dài, âm thanh rất nhỏ, nhưng ở đại sảnh không có người bị phóng đại lên vô số lần.

Điều này cô không biết phải hỏi ai, cũng không có ai có thể trả lời cô.

Qua hồi lâu, quản gia mới dám tiến lên, nhẹ nhàng cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, ăn cơm sao?"

Minh Lãng lúc này mới nhớ ra giờ đã là giữa trưa.

"Đầu bếp Lý ở trong bếp sao? Ta có việc cần đầu bếp Lý."

.....!

"Tỷ, buổi sáng ăn cháo sao giữa trưa lại ăn cháo nữa? Em muốn ăn sườn heo kho!" Quý Thần Ly mặt khổ mày đau như đang tiễn biệt ai, nhìn bát cháo trắng dưa muối trước mặt, thầm kín nhìn về phía Đào Nguyên, "Tỷ, chị ngược đãi bệnh nhân..."

"Ha, đúng là miệng chó không phun ngà voi." Đào Nguyên khẽ vỗ nhẹ trán Quý Thần Ly, đổ cháo trắng ra bát cho nàng, "Ai bảo em tự tìm đường chết? Viêm phổi cấp tính là trò đùa sao? Sườn heo gì mà sườn heo, lần sau nếu em còn không trân trọng cơ thể, cháo còn không uống hết thì cứ một người tự sinh tự diệt ở bệnh viện đi."

"Chuyện này có thể trách em sao..." Quý Thần Ly xoa trán ủy khuất nói, "Cũng không phải em muốn ngã bệnh, miệng không có mùi vị gì cũng không sao, ngực em đau lắm, khó chịu chết em." Quý Thần Ly chán ghét nhất là mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện, lần này ngạt mũi không ngửi được mùi thuốc sát trùng, nhưng toàn thân nàng đều không dễ chịu, xương cốt đau đớn nhức mỏi, còn có bệnh viện chơi cái trò gì mà đâu đâu cũng là màu trắng, xem mà dọa người.

"Tỷ..." Quý Thần Ly kiếp trước thêm kiếp này, đã 30 tuổi có dư, ỷ vào hiện tại vẻ ngoài non nớt, mặt dày làm nũng với Đào Nguyên, mặt còn không thèm phiếm hồng, "Em muốn ra viện..."

"Ra cái rắm!" Đào Nguyên không cần suy nghĩ lập tức từ chối, "Em hiện tại thành thành thật thật ở lại đây khỏe lên đã rồi tính sau!"

"Phải ở mãi cái bệnh viện này bệnh tình của em mãi sẽ không tốt lên được!" Quý Thần Ly tức giận nói, "Bị mấy bọn họ hợp lại bắt nạt em cũng không để tâm, giờ đến tỷ cũng bắt nạt em!"

Quý Thần Ly là kiểu bị đánh rụng răng cũng phải nuốt máu xuống*, bị ủy khuất sẽ tự mình chịu đựng, không dễ dàng nói với người khác.

Giờ đây đại khái là ở bệnh viện, chăm sóc cho nàng lại là Đào Nguyên mất mà tìm lại được, nhịn không được nổi lên tính trẻ con muốn đùa giỡn, lại bị Đào Nguyên tinh ý bắt lấy điểm then chốt: "Bọn họ bắt nạt em? Được a, chị nói đang yên đang lành sao lại tự nhiên bị viêm phổi cấp đâu.

Hóa ra tất cả là tại cái tên tôn tử họ Minh." Tính cách Đào Nguyên nóng nảy lại thích bảo vệ người khác, đương nhiên lập tức phải đi tìm Minh Lãng cãi lý, nhưng bị Quý Thần Ly khuyên tốt khuyên xấu giữ lại, cuối cùng nàng phải dùng cách giả đau mới lừa gạt được Đào Nguyên ở lại.

*đánh rụng răng cũng phải nuốt máu xuống (打碎牙齿和血吞): nghĩa thô là dù bị đánh rụng răng nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh, nuốt máu xuống bụng.

Ẩn dụ về sự bao dung nhẫn nhịn đến tột cùng.

Nói đùa, mình bị bọn họ ăn hiếp thôi thì bỏ qua, coi như là bị chó cắn.

Mấy kẻ Minh gia kia mình không dám trêu, còn đang trốn không nổi đây.

Ngàn vạn lần không thể để Đào Nguyên tỷ cũng dính vào.

Đào Nguyên tự trách không bảo vệ tốt Quý Thần Ly, ngồi ở mép giường suy nghĩ, vỗ đùi nói: "Dứt khoát bộ phim này em đừng quay nữa, chị không quan tâm đến mấy đồng tiền bẩn thỉu kia.

Tiền có thể kiếm lại, nhưng mạng chỉ có một, cùng tỷ về nhà đi!"

Quý Thần Ly nghe vậy thì trợn tròn mắt: "Em không!"

"Em nói cái gì?" Lông mày Đào Nguyên nhíu lại.

"Em...em không..." Quý Thần Ly rụt cổ, khí thế yếu đi, vo ve như muỗi kêu cầu xin: "Tỷ đừng quản em, em có chừng mực..."

"Em đúng mực suýt chút nữa làm bay cái mạng nhỏ của em rồi!" Đào Nguyên trách cứ một tiếng, hai mắt đỏ hoe, "Em bên chị nhiều năm như vậy còn chưa từng bị ai ăn hiếp, những người đó dựa vào cái gì mà bắt nạt em..."

Trước kia khi còn nhỏ Quý Thần Ly ỷ vào có Đào Nguyên đứng sau, ở cô nhi viện chính là tiểu bá vương, trước nay chỉ có em ấy ức hiếp người khác, hiện tại trưởng thành ngược lại sao lại thành bị người khác ức hiếp? Đào Nguyên càng nghĩ càng giận, vừa tức vừa đau lòng, nhưng không có cách nào để giúp, đành phải ngồi ở mép giường gạt lệ.

Quý Thần Ly thấy Đào Nguyên khóc, lập tức luống cuống tay chân, "Tỷ chị đừng khóc a! Tỷ, em cam đoan với chị đây là bộ phim cuối cùng em quay có được không? Tỷ..."

"Em đừng có gọi chị là tỷ! Đến em gái mình còn không chăm sóc tốt được, làm tỷ ra thể thống gì..." Đào Nguyên vừa nói vừa lau nước mắt.

Quý Thần Ly sợ nhất là thấy Đào Nguyên khóc, da đầu tê dại, rũ đầu thở dài: "Tỷ, thật đấy, quay xong bộ này em không đóng phim nữa.

Minh Lãng đã đáp ứng em, em quay xong bộ này sẽ cùng em ly hôn.

Nhiều nhất còn có ba tháng thôi, sau này em tìm nơi thật xa rồi trốn đi, không bao giờ trở lại..."

Đào Nguyên vừa nghe, quả nhiên ngừng khóc, không tin hỏi lại: "Thật sao?"

"Lừa chị em là chó con!" Quý Thần Ly thề son sắt.

Đào Nguyên bị nàng chọc cười, lau nước mắt cười nói: "Số lần em làm chó con bộ còn ít sao..."

Cười nghĩa là không có việc gì, Quý Thần Ly nhẹ nhàng thở ra, "Haha, tỷ, chị không tức giận là được...".