Editor: Chanhneee

Thời điểm La Thải Thanh đi vào, Cơ Băng Nguyên mới vừa thương lượng xong xuôi quốc sự cùng mấy vị lão thần.

La Thải Thanh nín thở đứng một bên chờ đợi, mấy vị lão thần đi ra nhìn thấy hắn mặc quan bào thất phẩm, không khỏi kinh ngạc, ánh mắt đều dừng trên mặt hắn mà quét vài lần.

Hiển nhiên là cảm thấy hắn lạ mắt, dù sao quan chức cấp thấp có thể gặp vua cũng không nhiều.

Trong lòng La Thải Thanh hơi nổi lên một chút kiêu ngạo, một vị công công mặc áo màu vàng tím đi ra, cười nói: "La đại nhân? Hoàng thượng truyền ngài vào."

Trong cung nội thị mặc đồ màu vàng tím có thể đếm được trên đầu ngón tay, vị này lại hầu hạ tại ngự thư phòng, đoán chắc là thái giám Đinh Đại người được tin tưởng nhất bên người Vũ Thành đế.

Vị Đinh đại nhân này, đừng nhìn hắn cả ngày hầu hạ bên người Hoàng đế, cung cung kính kính như nô bộc, kỳ thực lại chưởng quản cấm quân trong cung.

Năm đó còn cùng Hoàng đế thời vẫn còn là Hoàng tử đi chinh phạt tứ phương, từng mang qua binh.

La Thải Thanh cũng không dám bất cẩn, liền vội vàng khom người thi lễ: "Làm phiền công công."

Đinh Đại liếc mắt nhìn hắn hơi nghiêng người cũng không nhận lễ, cười nói: "Hoàng thượng còn đang chờ đại nhân, thỉnh."

La Thải Thanh được Đinh Đại dẫn dắt đi vào, Cơ Băng Nguyên đang ngồi phía sau ngự án uống trà, ngẩng đầu nhìn người tiến vào.

Ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết rơi trên mặt La Thải Thanh, La Thải Thanh chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị nhìn thấu, tinh thần tập trung cao độ, vội vã cúi đầu hành lễ.

Cơ Băng Nguyên thả cốc trà xuống, thuận miệng nói: "Đứng lên đáp lời đi."

"Khanh đã đến phủ Công chúa nhận chức rồi đi? Cát Tường Nhi thế nào rồi?" Trên mặt y mặc dù thần sắc nhất quán nghiêm túc, lạnh nhạt, nhưng ngữ điệu cũng vẫn ôn hòa.

La Thải Thanh nhấc lên tâm tình, thoáng thả lỏng ra chút, trước tiên hắn đã biết nhũ danh của Hầu gia chính là Cát Tường Nhi, cũng biết Cơ Băng Nguyên một mực kính yêu đối với trưởng Công chúa, tự nhiên khá là chăm sóc vị Hầu gia mà Công chúa lưu lại này, vội vã nín hơi đáp lời: "Bẩm, bệnh phong hàn của Hầu gia đã khỏi, thân thể đã rất tốt ạ."

Cơ Băng Nguyên gật đầu nói: "Hiện giờ hắn không có trưởng bối quản thúc, ở trong phủ e sẽ bướng bỉnh.

Khanh đến nhận chức rồi cần khuyên nhủ thật tốt, không nên để hắn học hư hỏng.

Chờ hiếu kỳ kết thúc để hắn trở lại thư phòng theo học, trẫm muốn để hắn thi khoa cử."

Ngữ khí của y vẫn lạnh nhạt, tốc độ nói cũng chậm.

Nhưng dù chỉ là mấy câu nói cũng khiến La Thải Thanh cảm nhận được áp lực vô hình, hắn vội vã cung kính đáp lời: "Bệ hạ yên tâm, Hầu gia bây giờ rất hiểu chuyện.

Ngày hôm trước mới vừa giao cho chúng thần, nhân dịp ngày lễ mang quà tặng tới cho các vị thái sư giảng bài trong dâng thư phòng, sau đó liền cầm sách ra ôn tập, nói là sau khi ra hiếu ắt hẳn các lão sư sẽ muốn khảo sát.

Thần trở lại chắc chắn sẽ truyền đạt ý chỉ của Hoàng thượng tới người."

Khóe miệng Cơ Băng Nguyên hơi cong xuống: "Nếu đã ôn tập chắc chắn sẽ không vội vã tặng quà như thế.

Hầu gia tính tình nhanh nhạy, biết được lại sắp vào học nên trước tiên muốn mua chuộc các vị đại học sĩ thôi."

Dung mạo y vốn lạnh lùng, mà lúc nhắc tới Hầu gia ngữ khí lại mang theo mấy phần bỡn cợt, ảnh hưởng của cỗ khí thế quân lâm thiên hạ được xây dựng đã lâu hơi hơi thu liễm lại một chút.

La Thải Thanh cũng không nhịn được ý cười nơi khóe miệng, hơi buông lỏng tâm tình.

Lòng hắn cũng rất kinh ngạc, ngược lại Hoàng đế đối với tính tình của Hầu gia lại rất am hiểu, vẻ ngoài của y nhìn như lạnh băng không có tình người, không nghĩ tới lại quan tâm tới vãn bối nhiều như vậy.

Cơ Băng Nguyên quả nhiên lại nói: "Ôn tập cũng được, dù sao cũng hoang phế lâu như vậy, cũng không cần vội vã để tổn thương tinh thần ngược lại sẽ không tốt."

Y quay đầu liếc nhìn Đinh Đại bên cạnh: "Lần trước trẫm đến xem hắn, có vẻ như vẫn như trước.

Hắn còn ít tuổi không có sức chống chọi, ta thấy ngự thiện phòng gần đây hình như mới tiếp nhận hải sâm và tổ yến.

Đinh Đại, lát nữa ngươi sai người đưa đến cho hắn đi."

Đinh Đại vội vã đáp: "Vâng, nô tài sẽ tự mình xuống căn dặn, nhìn xem còn cái gì bổ dưỡng liền để người đưa tới Chiêu Tín Hầu phủ."

Cơ Băng Nguyên quay đầu nhìn La Thải Thanh: "Tuy là trời lạnh, cũng nên để hắn ban ngày hoạt động gân cốt một chút mới không dễ dàng sinh bệnh."

La Thải Thanh nói: "Hầu gia bây giờ tập cưỡi ngựa bắn cung không nghỉ, mỗi ngày đều giương cung tập bắn."

Cơ Băng Nguyên khẽ ngẩng đầu, còn nổi lên chút hứng thú: "Bắn cung?"

La Thải Thanh thấy tâm tình của Hoàng đế rất tốt, vội vàng nói: "Vâng, là mời một vị xạ thủ đã xuất ngũ trong quân dạy.

Nghe nói ban đầu là thần xạ thủ dưới trướng trưởng Công chúa.

Vì trong phủ quạnh quẽ, Hầu gia ngại không có người kèm bèn để quản gia mua vài đồng nhi tới, nói là muốn cùng luyện tập."

Cơ Băng Nguyên hơi ngẫm nghĩ một chút đã nhớ lại: "Thần xạ thủ, thủ hạ của trưởng Công chúa? Đó hẳn là Lan Dũng cảm công lao đi, là một người trung nghĩa, biết chừng mực, để hắn dạy cũng có thể yên tâm." Y ngược lại còn lưu ý: "Khỏi bệnh rồi mấy trò gian manh bướng bỉnh lại nhiều lên.

Cứ theo hắn đi, trong phủ lớn như vậy chỉ còn một mình hắn quả là có chút cô đơn."

Đinh Đại nói: "Không phải sắp tới công tử các phiên đều sẽ đến sao? Nô tài nhìn qua tuổi tác bọn họ đều tương đương với Hầu gia.

Tới lúc đó đều cùng vào học tại thượng thư phòng, Hầu gia cũng có người học cùng..."

Cơ Băng Nguyên tựa hồ mới nhớ tới, nghiêng đầu nghĩ một hồi nói: "Tính ngày thì cũng không còn bao lâu."

Trong lòng La Thải Thanh sáng tỏ, hậu vị đã bỏ trống nhiều năm, trong cung càng là cảnh hiu quạnh.

Hai năm trước, các đại thần hàng năm đều bẩm tấu lên, thỉnh Hoàng thượng phong Hậu tuyển phi, kéo dài dòng dõi.

Hoàng thượng vẫn luôn bỏ mặc, năm ngoái rốt cuộc hạ xuống một đạo ý chỉ, truyền các phiên vương đưa hài tử mười sáu tuổi trở xuống vào kinh theo học.

Thời điểm Hoàng thượng còn là Hoàng tử sẽ không gần nữ sắc, cũng chưa từng cưới vợ bé.

Trong quân đã sớm có tiếng gió, nói Hoàng thượng ra chiến trường chịu qua thương tổn, không thể sinh tự.

Tính tình lại lạnh nhạt, liền cự tuyệt không phong Hậu nạp phi, một đạo ý chỉ kia ban xuống, suy đoán Hoàng thượng hẳn là không thể có đời sau càng ngày càng nhiều lên.

Thái Thường tự bên kia đối với những ứng cử viên mà phiên vương báo tới liền đặc biệt xoi mói, chỉ tuyển chọn những hài tử thiên phú mỹ chất.

Phàm là những kẻ có thanh danh không tốt đều sẽ trực tiếp trả về, càng làm cho người trong triều suy đoán Hoàng thượng lần này là muốn chọn một người ưu tú làm con nuôi.

Mà mười sáu tuổi cũng lớn quá rồi đó?

Có quyền cao chức trọng liền rất được Thánh tâm, nhóm đại thần uyển chuyển ở trước mặt Hoàng thượng nhắc nhở.

Hoàng thượng lại cười cười nói: "Trẫm không có kiên nhẫn mang theo tiểu hài tử mà giáo dục, chỉ muốn tuyển một người thiên tư thông minh lại chăm học, tương lai cũng bớt khiến các khanh lo lắng."

Câu nói này càng khiến suy đoán của nhóm đại thần thêm vững vàng, tuy rằng bóp cổ tay mà nín nhịn rồi lại chỉ có thể tìm vui trong đau khổ.

Chọn lựa từ đám hài tử đã trưởng thành làm sao cũng không thể so với việc tự sinh hạ, chỉ cần là con trưởng đích tôn liền có khả năng thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, tuy còn có thể bớt đi đảng phái phía sau..

Chỉ là hài tử đã hiểu chuyện, vậy thì thân sinh phiên vương cần phải lớn mạnh, tuy cũng còn may là núi cao phía xa chỉ cần dạy dỗ tốt một phen...!

Các thế lực khắp nơi trong triều đều khó nhịn mà âm thầm dự định.

Nhóm tôn thất công tử này còn chưa vào kinh mà từ lý lịch của bọn họ đến quan hệ mẫu gia đã bị đưa đến trên bàn vô số các đại lão, tinh tế phỏng đoán.

Trong lòng La Thải Thanh suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không đoán được thánh ý.

Lần này Hoàng thượng phái mình tới Chiêu Tín Hầu phủ làm trưởng sự, vốn tưởng rằng hôm nay gặp vua, Hoàng thượng tất có bàn giao, không nghĩ tới mấy câu hỏi này tất cả đều là quan tâm của trưởng bối với vãn bối, càng không có một tia đặc biệt.

Còn có Chương Diễm...!

La Thải Thanh đến cùng cũng không dám nói lung tung, nhớ tới lần trước gặp vua, là lúc tham dự tiệc mừng thi đậu tại Lộc minh yến.

Hoàng thượng ban rượu, lúc nhìn thấy hắn có nói một câu: "La Thải Thanh có đúng không? Sách luận viết rất tốt, nếu tới Lục bộ học hỏi kinh nghiệm, làm chút thực vụ, tương lai sẽ là một năng thần."

Dù chỉ một câu nói nhưng là lời vàng ý ngọc, ngày đó tất cả cử nhân đều nhớ kỹ câu nói này.

Ngày sau hắn đi nhậm chức, người người đều biết Hoàng thượng tán thưởng, dù căm ghét hắn cũng không thể không khách khí ba phần với hắn.

Mãi đến tận khi trong cung lần thứ hai truyền tới dụ lệnh, để hắn nhậm chức trưởng sự phủ Công chúa.

Làm trưởng sự cho phủ đệ của trưởng Công chúa đã qua đời? Một nhân vật giống như gia nô, đây không phải là làm nhục sao?

Tất cả mọi người đều cực kỳ kinh ngạc, có người cười nhạo, có người nghị luận sau lưng, có người cười trên sự đau khổ của người khác.

Hắn lại không chút do dự, ngày đó lập tức đến nhận chức.

Hoàng thượng đối với hắn có ơn tri ngộ, hắn tự biết thân khó báo.

Còn việc đi làm trưởng sự, đó cũng xác định là thâm ý của Hoàng thượng.

Cơ Băng Nguyên lại dường như không hề phát giác suy nghĩ trong lòng của hắn, cũng không để ý hắn có bộ dáng gì, chỉ liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài rồi nói với La Thải Thanh: "Ngươi trở về đi, nghiêm túc mà hầu hạ bên người hắn."

La Thải Thanh vội vã dập đầu tạ ân sau đó lui ra ngoài.

Đang muốn xuất cung, lại nhìn thấy ngự tiền nội thị Đinh Đại bên cạnh Hoàng thượng đi ra gọi hắn: "La đại nhân chậm đã."

La Thải Thanh vội vã cười nói: "Đinh công công có chuyện gì bàn giao?"

Đinh Đại cười nói: "Bệ hạ ban thưởng hai con chim quý, ta đã kêu đám tiểu nhân đi mở cửa kho, đợi cấp tổ yến, hải sâm cho Hầu gia.

Tất cả sẽ cùng đưa đến Hầu phủ, lúc đó đại nhân kiểm tra và nhận là được rồi."

La Thải Thanh có tin mừng vội vã quỳ xuống muốn dập đầu tạ ân, Đinh Đại lắc lắc tay ra hiệu: "Không cần khách khí, đây không coi là chính thức thưởng.

Bệ hạ âm thầm cho người mở kho, đại nhân chỉ cần biết đây là khen thưởng cho ngươi đã dụng tâm làm việc.

Mặt khác còn muốn làm phiền trưởng sự thay ta truyền lời tới Hầu gia."

La Thải Thanh vội vàng nói: "Công công mời nói."

Đinh Đại cười đến thập phần hòa ái: "Nhờ ngươi nói lại với Hầu gia, niên lễ người thưởng cho nô tài, nô tài dùng rất tốt.

Đa tạ Hầu gia đang trong hiếu mà còn quan tâm tới ta, phiền thay ta tạ ơn người."

La Thải Thanh trong lòng lộp bộp một tiếng, thấy Đinh Đại nói chuyện hoàn toàn không buồn tránh tiểu nội thị bên cạnh, thái độ thản nhiên.

Hiển nhiên cũng không cảm thấy thu lễ bên ngoài có cái gì không phải, lòng hắn hiểu rõ đây là vì Hoàng đế đều đã rõ ràng mọi chuyện, vội vàng nói: "Ta nhất định sẽ truyền lại, công công cứ yên tâm."

Đinh Đại cười tủm tỉm gật gật đầu, đưa La Thải Thanh đến phụ cận Huyền vũ môn, mới xoay người trở lại.

La Thải Thanh dọc theo đường đi từng chút ngẫm lại, lần này Hoàng thượng triệu kiến, vừa là thăm dò, cũng là biểu hiện Hoàng thượng chăm lo tới Chiêu Tín Hầu.

Đinh Đại là đại thái giám thân cận nhất bên cạnh Hoàng thượng cũng không chút che giấu mà thu lễ của Hầu gia.

Đây cũng là một tín hiệu, ý nói vị thế của Hầu gia trong lòng Hoàng thượng không giống bình thường.

Nói như vậy, trưởng sự tiền nhiệm đột nhiên bị cách chức, trưởng Công chúa Định Tương qua đời, phủ Công chúa rõ ràng đã đổi thành Chiêu Tín Hầu phủ, mà trưởng sự được phân cho phủ Công chúa vẫn được giữ lại, trong này tất có thâm ý.

Đại đa số người đều cho rằng, quân vương muốn mượn việc ân sủng Chiêu Tín Hầu phủ mà làm an lòng các tướng sĩ nguyên còn dưới trướng trưởng Công chúa.

Nhưng mà bây giờ xem ra, có thể Hoàng thượng chẳng qua là thực lòng thương tiếc Hầu gia tuổi còn nhỏ đã mất nơi nương tựa mà thôi? Hoàng thượng trước nay kiệm lời, nhưng những câu nói hôm nay lại không ngại dông dài, vụn vặt, ngược lại, chính là hiếm thấy mà lộ ra ân tình.

Ý niệm này của La Thải Thanh chợt lóe lên, nhưng lại cảm thấy buồn cười.

Hoàng thượng chính là chủ nhân tài hoa thiên cổ khó gặp, Thánh tâm khó dò.

Mình vốn chỉ cần để ý trung tâm vì Hoàng thượng cống hiến là được, nếu giờ Hoàng thượng tỏ ý muốn để mình trung tâm suy nghĩ vì tiểu Hầu gia.

Vậy chính mình cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ cần trung thành với chủ nhân thôi.

Trở về Chiêu Tín Hầu phủ, hắn muốn lập tức báo lại với Hầu gia chuyện mới gặp Hoàng thượng, liền tìm thư đồng Tư Nghiễn nói hắn tới Tây phủ thông báo.

Tư Nghiễn lại nói: "Hôm nay Hầu gia chuyển về Đông phủ, rối như tơ vò, đại nhân không cần về sau viện đâu.

Hầu gia ở phòng khách có nói là mang theo người của Trung Nghĩa viện và đám nhi đồng qua đây."

La Thải Thanh liền đi đến hướng phòng khách, dọc theo đường đi quả nhiên thấy rất nhiều hạ nhân đang lui tới vận chuyển đồ dùng, chăn đệm, trong lòng không khỏi vui vẻ, Hầu gia ở lại Đông phủ sau này sẽ càng tiện cho hắn.

Một đường đi tới phòng khách, từ xa xa đã nghe tiếng náo nhiệt phát ra.

.

Được tại ( TRUМ truyen.

ог g )

Trong sảnh rộng rãi, gia nhân dẫn một đám nam đồng tới để họ lựa chọn.

Nhóm lính già của Trung Nghĩa viện đều đứng quanh bình phẩm từ đầu tới chân: "Đứa nhỏ này tuy gầy nhưng thân thể nhẹ nhàng linh hoạt, đôi mắt sáng, có thể làm trinh sát."

"Ta thích đứa nhỏ rắn chắc kia, một người có thể địch được hai, ta muốn hắn."

"Ta thích mấy đứa ngoan ngoãn, nhóc kia nhìn rất thành thật."

"Có hơi gầy, vóc dáng quá nhỏ."

"Không phải nói bọn họ mất mùa mới bán hài tử sao? Dĩ nhiên là không ăn no, cho chúng ăn no mấy bữa liền sẽ tháo vát ngay."

"Cái này ngược lại cũng đúng, năm đó ta cũng là đến lúc tòng quân mới bắt đầu được ăn cơm no."

"Cũng là trưởng Công chúa nhân nghĩa, tiền lương của đám binh lính chúng ta một phần cũng không cắt."

"Aizz, khi đó vì đánh thắng trận còn được ăn thịt bò ta liền thấy có thể giết nhiều thêm mấy tên man tử."

"Quên đi, lúc trước trưởng Công chúa mời đạo đội tiền chiến giết được nhiều địch nhân nhất ăn cơm.

Mặt ngươi đỏ tới mức một miếng cũng không dám ăn, liền cứ vậy mà ăn cơm trắng một bữa, ngươi cho rằng ta không nhớ rõ sao?"

"Ha ha đại ca đừng cười Nhị ca, lẽ nào ngươi thì hào phóng hơn sao? Công chúa chúc rượu ngươi, ngươi ngay cả chén cũng đưa vào miệng, thiếu chút nữa là muốn ăn luôn chén rượu.

Công chúa còn thay ngươi giải vây, nói ngươi tửu lượng lớn chẳng trách giết địch anh dũng, quả nhiên là một nam nhi tốt."

Các lão binh cười cười nói nói mà vạch trần lẫn nhau, tất cả đều lâm vào hồi ức trong quá khứ.

(*) Huyền vũ môn: Cửa vào hoàng cung..