“Đến đến đến! Hôm nay vì cục trưởng mới mở tiệc, mọi người không say không về a! Dzô!” Giọng lão Cao sang sảng trẻ trung vang vọng khắp căn phòng.

Bốn người tự giới thiệu vắn tắt về mình, sau đó là màn chính- ăn cơm!

Nguyên Chiến Dã cầm ly ngồi trước bàn, nhìn chất lỏng màu vàng chậm rãi chảy vào ly, bọt trắng chầm chậm sủi lên đầy tràn ra tay anh. Bàn vuông bình thường mỗi người ngồi một góc, canh hải sản, trứng chiên tôm, thịt xào nấm, cá chép kho, cải thìa xào nấm, và một đĩa rau trộn củ cải, mặc dù đều là những món cơm nhà đơn giản nhưng được làm rất bắt mắt, anh đưa mắt nhìn người làm ra mấy món này- Tiễn Diệp, cậu ta cũng nhận ra ánh nhìn của anh, khẽ đẩy đẩy gọng kính mỉm cười, giơ ly lên ý mời rượu. Thật kỳ lạ, một chàng trai nhìn như thư sinh chỉ biết cầm bút mà còn biết nấu ăn, nhưng lại không có cảm giác ẻo lả mà lại cảm thấy bộ dáng cậu đeo tạp dề không có gì kì quái, tựa như cầm dao hay cầm bút đối với cậu ta đều như nhau.

“Uống! Uống! Cạn ly cạn ly!” Tầm mắt chuyển sang hướng khác, Quan Trí cười toe toét lộ cả răng, đang cùng lão Cao uống “bia giao bôi”, lão Cao nay đã thay bộ cảnh phục mặt đỏ hổng, dường như đã ngà ngà say. Uống cũng ngang ngửa như ông nhưng Quan Trí sắc mặt vẫn bình thường, như chẳng phải uống bia mà là thuốc bổ thôi.

Thu hồi tầm mắt, anh nhấp một ngụm bia, khẽ chau mày, mùi vị là lạ. Anh vốn dĩ chẳng phải người nghiện rượu bia, mười mấy chai rỗng ngổn ngang dưới đất anh uống chưa tới một chai.

“Cục trưởng trước kia làm ở đâu? Sao lại nghĩ đến chuyện chuyển tới địa phương nhỏ bé này a? Ầy~!” Lão Cao vừa hỏi vừa rót bia, nghiêng một hồi lâu mới phát hiện là chai rỗng.

“Không cần gọi tôi cục trưởng, trước kia tôi là giáo viên trường cảnh sát, gần đây mới chuyển đi nhậm chứ.” Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, như không muốn nhắc đến nhiều.

“Hả? Giáo viên à~~~?” Âm cuối cùng kéo dài lê thê, người nói là Quan Trí. Lão Cao đang chui dưới bàn tìm bia. Anh đặt ly xuống bàn nhìn Quan Trí.

“Nhìn dáng vẻ của anh không giống như giáo viên! Thảo nào mà bị điều đi.” Kéo kéo cổ áo sơ mi, Quan Trí cười nói một câu.

“Thế sao?” Chiến Dã nhướn nhướn mày, Quan Trí cười cười.

“Trên người anh tản ra mùi vị ngoan độc, làm thầy giáo thì phí quá.”

Lời này khiến anh có chút ngạc nhiên, sau đó lẳng lặng đưa mắt nhìn chàng trai trông chỉ khoảng trên dưới hai mươi là cùng.

“Lão Cao mau dậy đi, ngủ thì đi về phòng mà ngủ!”

“Khiêng ổng đi đi! Lão Cao uống rượu bia vào là dù trái đất có nổ cái đùng ổng cũng không tỉnh, bởi vậy mới bị điều đến nơi này ngây ngốc cả đời.” Lời nói dường như rất thê lương, nhưng qua giọng điệu của Tiễn Diệp lại như đang nói đùa, cậu quay đầu nhìn Chiến Dã: “Cục-”

“Gọi tôi A Chiến là được.” Nguyên Chiến Dã chặn trước.

Tiễn Diệp gật gật đầu, tuổi tác cũng tầm tầm Chiến Dã, có thể còn lớn hơn anh một chút.

“A Chiến, lâu rồi không có đồng sự mới đến đây, trong lúc nhất thời có chút không quen. Lão Cao thì quá hưng phấn, tiểu Quan tuổi còn nhỏ, đừng nhìn cậu ấy cà lơ phất phơ thế chứ cũng vui lắm đó.”

“Nè nè! Anh nói cái gì?” Đang uống bia Quan Trí nhíu mày bĩu môi. Chiến Dã cười cười.

“Tôi mặc dù cũng không giỏi xã giao cho lắm, nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ trở thành đồng sự tốt của nhau.”

“Đương nhiên.”

“Hừ!” Quan Trí dùng mũi hừ một tiếng, lầm bầm gì đó trong miệng, rồi đột nhiên “cộp” một tiếng đầu cậu chàng đập xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.

Chiến Dã nhấp nháy mắt, có chút không tin được. Sao lại gục nhanh thế rồi?

“Đừng để ý, cậu ta là vậy đó.” Tiễn Diệp cầm lấy một chai bia chưa khui, đặt lên bàn nhẹ nhàng bật nắp, động tác hết sức thuần thục và tao nhã.

“Lão Cao là uống vào nhìn biết ngay say ngất ngư rồi, còn tiểu Quan dù uống nhiều ít nhìn vẫn tỉnh bơ, nhưng thật ra là say lắm rồi.” Vừa nói vừa tự rót cho mình một ly, sau đó lại “ừng ực” uống cạn, chỉ năm giây đã thấy đáy ly.

Mồm chữ A mắt chữ O–

“Ngại quá, hơi khát. Bia này làm từ nước suối của trấn đấy, rất mát. Tôi bình thường đều thích dùng bia thay trà, anh cũng uống đi! Đừng ngồi ngây ra, ăn chút gì đi này! Tay ngề tôi không tốt anh đừng chê cười!” Tiễn Diệp vẫn đang rất nho nhã, đưa tay làm động tác mời dùng.

“A!” Gật gật đầu, anh cầm bát đũa lên, nhìn người đối diện mình đang mỉm cười, bỗng cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.

“Vừa rồi nghe lão Cao nói hình như chưa mời anh một ly!”

“Không cần khách khí-”

“Hai người bọn họ hay tôi gì cũng như nhau, nè! Làm ly đi!” Cười tủm tỉm giơ ly lên, nhã nhặn khí phách nam nhi, dùng một loại ánh mắt không gượng không ép nhưng lại khiến anh khó lòng cự tuyệt.

Nhìn đối phương vài giây, Nguyên Chiến Dã nhướn nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch, đưa tay tháo một cúc áo trên cùng.

“Hóa ra nơi này đều dùng loại phương pháp này hoan nghênh người mới nha-”

“Ha ha!” Vẫn là gương mặt tươi cười, “Rượu phẩm và nhân phẩm kỳ thực không khác biệt gì.”

Hai người như ăn ý từ lâu đồng thời giơ ly lên, “cạch” một tiếng va chạm của hai ly thủy tinh.

“Cạn ly!”

Đêm đầu tiên tại trấn Thanh Tuyền, Nguyên Chiến Dã ngủ rất say.

‘ Cậu thật là đáng yêu- ‘

‘ Tôi thích nhìn ánh mắt cậu khi nhìn tôi – ‘

‘ Cậu cũng được đó chứ, sao hả, muốn ở bên cạnh tôi không – ‘

‘ Hắn không có giá trị gì cả, mà cậu- cũng không có- ‘

“Ưm..” cổ họng khô khốc như bị thiêu đốt, đầu nặng trịch như đang treo quả tạ nhúc nhích một chút cũng thực khó khăn. Anh cảm thấy như mình vừa ốm dậy, toàn bộ cơ thể không chút khí lực, ngón tay chẳng buồn động đậy.

Hửm? Giường? Nhíu nhíu mày, đầu óc nhớ lại sự tình hôm qua – uống bia? Phải! Uống bia, hơn nữa còn nhiều nhất từ trước đến giờ. Sau đó nhớ tới khuôn mặt nhã nhặn của Tiễn Diệp, đừng trông mặt mà bắt hình dong cái câu này quá đúng với cậu ta.

Nhưng mà- làm sao anh lên giường được nhỉ? Hai chân đến bây giờ vẫn còn nhũn ra thì đủ biết khi đó làm gì đủ sức lết vào phòng, hơn nữa- quần áo còn được cởi hết. Không cần mở mắt, nhưng anh biết trên người mình hoàn toàn trần trụi chỉ còn một cái quần lót. Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!

“Ư-”

Hửm? Từ từ, hình như có thứ gì đó – đầu óc trì độn dần thanh tỉnh, Nguyên Chiến Dã vừa định mở mắt ra đột nhiên có gì đó rớt xuống ngực anh, hơn nữa nếu anh đoán không lầm thì là một cánh tay. Chầm chậm xoay đầu, mở mắt ra- lộ ra gương mặt phóng đại cách mặt anh không tới năm li.

Đây là- một cử động cũng không dám, đầu óc anh bắt đầu vận hành nhanh chóng, lông mày ngày càng nhíu chặt, khuôn mặt anh tuấn trở nên vặn vẹo-

Quan Trí! Vì sao lại là Quan Trí? Có nằm cùng thì cũng là TIễn Diệp mới phải- cũng không phải! Là ai cũng không được! Nguyên Chiến Dã khẽ chớp đôi mắt khô khốc, nhẹ nhàng đưa tay muốn nâng cánh tay trên ngực mình ra, Quan Trí hừ một tiếng, chân hơi nhếch lên để trượt chiếc chăn xuống ngang thắt lưng, anh tái mặt.

Anh chỉ còn độc chiếc quần lót, mà Quan Trí trên người ngay cả quần lót cũng không còn. Hạ thân trần trụi lộ ra, may mắn là nằm nghiêng, bằng không thứ gì cũng bị nhìn thấy hết, dĩ nhiên mông cũng bị ngắm trọn cả rồi.

Không khí chung quanh ngập mùi cồn, làm đầu óc người ta choáng váng.

Chết mợ chưa! Có quan hệ tốt với đồng sự cũng không cần tới mức này chứ! Dù cả hai đều là đàn ông con trai nhưng anh biết, hai thằng đàn ông ở với nhau cũng có chuyện. Cắn răng, cương cứng người, nhẹ chân nhẹ tay nhấc cẳng tay cẳng chân của người nọ trên người mình, sau đó đắp chăn lên ngừoi Quan Trí, anh bước xuống giường lắc lắc người co giãn mấy khớp xương như bị rỉ sét, cúi người nhặt lên từng mảnh quần áo. May mà không bẩn, chỉ hơi nhăn chút. Mặc quần vào rồi đến áo sơ mi, đang cài cúc anh chợt nhìn thấy trên ngực mình có mấy vết hồng hồng, trong lòng cả kinh. Nhìn thoáng qua người nằm trên giường vẫn còn ngủ khò say sưa, nghĩ nghĩ lại nhìn xuống phía dưới mình, không có dấu hiệu lạ. Lại nghĩ nghĩ rồi đưa tay ra sau sờ sờ mông, cũng không có dấu hiệu lạ.

“Hô~~~~~” Thở vào một hơi thật sâu, xem như yên tâm. Thật sự là- chẳng biết hình dung sao cho đúng nữa.

Như chuyện hài nhỉ!

Vừa ra khỏi cửa đụng phải lão Cao, ông đã tỉnh rượu, nhìn không ra bộ dáng uống đến bất tỉnh nhân sự của đêm qua. Ông hướng anh chào hỏi, anh có chút ngượng ngùng gật nhẹ đầu. Sao lại có cảm giác như bị bắt gian tại trận thế này?

“À! Hôm qua cậu ngủ phòng Tiểu Quan hẻn! Thằng nhóc đó ngủ mất nết khỏi bàn, đặc biệt là uống rượu vào liền khoái đè người ta ra cắn loạn, có quấy rầy cậu không?”

“Không, không có.” Miệng cười có chút cứng đờ.

Lão Cao cũng cười, đoạn nói: “Cục trưởng cũng thât dũng cảm nha! Vậy mà uống ngang ngửa với Tiểu Diệp cả đêm, nó nổi tiếng ở trấn này ngàn chén không say, thiên hạ địch thủ uống rượu, chưa ai dám trên bàn rượu mà thách đố nó đâu!”

Sao ông không nói sớm! Nguyên Chiến Dã buồn bực.

Hai người đi vào văn phòng, bốn người dùng chung một phòng làm việc. Dù trên tường hằn rõ dấu vết tháng năm, nhưng nhìn chung rất sạch sẽ, nhìn là biết luôn được quét dọn cẩn thận. Bức tưởng trắng treo vài bức tranh, có chút cũ kỹ, bức màn màu vàng hài hòa với màu xanh lá của cây cối bên ngoài cửa sổ, bên góc tường đặt một chậu cá to, cá đang ăn bên trong, rõ ràng vừa có người cho cá ăn.

“Tiểu Diệp đã thu dọn đâu vào đó cho cậu rồi.” Lão Cao chỉ chỉ.

Chiến Dã liếc nhìn sang, trông thấy một chiếc bàn màu gỗ đỏ sậm sáng bóng, bên trên bày một ống đựng bút và vài cây bút, chiếc điện thoại bàn nhỏ xinh và chậu xương rồng kiểng nhỏ.

“Hai người dậy rồi à? Ăn sáng được rồi, tôi đi gọi Tiểu Quan, hai người cứ ăn trước đi!” Tiễn Diệp hiện ra ngay cửa, nhìn hoàn toàn chẳng ra cậu tối qua uống hơn mười chai bia, cậu nhìn anh mỉm cười.

Nguyên Chiến Dã đột nhiên có cảm giác rằng – chàng trai này hoàn toàn có thể được lấy về làm “vợ”.

Một ý tưởng đáng sợ, cả anh còn nổi da gà!

Lúc ăn sáng Quan Trí đúng giờ xuất hiện, tóc rối bùi nhùi như cây lâu nhà, vẫn là cảnh phục khoác ngoài áo thun mặc quần bò đi giày thể thao, nhưng hôm nay áo thun đổi sang hình thỏ trắng mắt híp anh không biết gọi là gì, nhưng nhìn là thấy nguyên chữ “tiện”.

(*) tiện trong ti tiện, đê tiện, hèn hạ…

“Oa~~~~~” Quan Trí há to miệng ngáp một hơi dài, hay tao giơ cao đan lại, mạnh giật người một cái phát ra tiếng răng rắc giòn tan.

Nguyên Chiến Dã liếc nhìn cậu chàng một cái, nghĩ xem cậu ta có nhớ chuyện hôm qua không, hoặc là nói- nhớ được bao nhiêu. Nhưng suốt bữa ăn anh đã bị tiếng cười sang sảng của lão Cao cùng nụ cười ôn nhu của Tiễn Diệp làm quên lãng. Chỉ mỗi Quan Trí là than thở đau đầu đau lưng.

“Vãi! Ngoại trừ tóc ra toàn thân đều đau! Bộ tối qua bị quỉ áp giường hả?” Quan Trí vừa húp cháo vừa lầm bầm. Nguyên Chiến Dã vừa hớp một hơi sữa đậu nành thiếu chút sặc, ngẩng đầu lên vừa vặn trông thấy cái cười đầy ý vị của Tiễn Diệp.

Trên bàn cơm chỉ còn tiếng cười phóng khoáng của lão Cao và tiếng húp cháo.

Nhận lấy tư liệu và đơn nhậm chức, Tiễn Diệp xoay người đi đến tủ tư liệu.

“Tin anh đến nhậm chức vừa tới hôm kia, tôi đã sớm chuẩn bị giấy tờ đầy đủ rồi. Phải rồi, anh có mang theo ảnh chụp nào không? Nếu như không có thể ra ngoài chụp-”

“Tôi có mang.” Nguyên Chiến Dã đặt một túi nhỏ lên bàn.

Tiễn Diệp quay đầu nhìn nhìn, nở nụ cười.

“Vậy thì tốt rồi.”

Chốc sau, Tiễn Diệp đặt thẻ chứng nhận cảnh quan vào tay Chiến Dã.

“Từ hôm nay trở đi, anh chính thức là cục trưởng cảnh cục trấn Thanh Tuyền.” Nói xong, Tiễn Diệp chào một cái rất đúng quy cách. Nguyên Chiến Dã thoáng sững sờ, như nhớ ra cái gì đó, rồi cũng bắt buộc mình quên đi.

“Mong được chỉ giáo.” Nhìn thoáng qua tấm ảnh khuôn mặt không biểu cảm của mình trên thẻ, anh lẳng lặng gật đầu, cho thẻ chứng nhận cảnh quan vào túi trước ngực áo, “Công tác của tôi là gì?”

Nghe anh hỏi vậy, Tiễn Diệp bật cười, đẩy đẩy gọng kính, “Anh là cục trưởng muốn làm chuyện gì thì tùy anh quyết định nha!”

Chiến Dã rất không chịu nổi hai chữ “cục trưởng” này, vốn là một chức nghiệp rất tốt nhưng đặt vào hoàn cảnh này thì cứ như bị cười nhạo.

Trên thế giới có vị cục trưởng nào “đáng thương” như anh không? Khác gì làm thủ lĩnh mà không có đàn em!

“Có thể ra ngoài tuần tra không?”

“Đã nói anh là cục trưởng rồi mà! Tôi và lão Cao chỉ làm công việc hậu cần văn thư thôi, Tiểu Quan mới là tuần tra này nọ kia, hai người lát nữa cùng nhau đi đi, thuận tiện lên trấn chào hỏi để bọn họ nhận biết anh luôn.”

Anh suy tư trong vài giây, đột nhiên hỏi: “Cậu cố ý à?”

“Hửm?” Tiễn Diệp nháy mắt một chút, đôi mắt sau cặp kính hơi nheo lại, cười nhưng không đáp.

“Không có gì.” Có một số việc nên quên đi tốt hơn, có một số việc không nên biết tốt hơn.”

Chừng muòi phút sau, anh cùng Quan Trí song song đứng ở cửa cảnh cục trấn Thanh Tuyền, một cao một thấp, một anh tuấn một suy đồi, một nét mặt tĩnh lặng một nét mặt vặn vẹo – ngoài ra còn cảnh phục cùng màu xanh thẫm, rất có cảm giác.

“Anh thật sự muốn đi cùng tôi à?” Quan Trí hơi nghiêng đầu nhìn anh hỏi.

“Cậu cảm thấy tôi như đang diễn ‘ Thập bát tương tống ‘ hử?” Ý là tôi đã ra đến cửa chẳng lẽ bảo quay về?

(*) Thập bát tương tống: một thành ngữ bắt nguồn từ chuyện tình của Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài. Theo truyền thuyết, từ thư viện Hồng La Sơn đến nhà của Chúc Anh Đài, vừa đúng 18 dặm đường, đến Hoà Hiếu trấn, Lương Cang, nhà của Lương Sơn Bá, cũng khoảng 18 dặm. Nhà của Chúc Anh Đài nằm phía đông bắc của thư viện, còn nhà của Lương Sơn Bá thì nằm ở phía tây bắc, đường từ nhà của 2 người đến thư viện đều phải đi qua Tào Kiều, từ Tào Kiều đến thư viện là 8 dặm. Thập bát = 18

Quan Trí hơi tròn mắt nhìn, hai tay đút túi quần, “Không ngờ anh cũng biết nói đùa nha.”

Nguyên Chiến Dã hơi nhướn mày, “Bộ tôi nhìn qua như dạng người không biết nói đùa sao?”

“Đâu chỉ thế! Tôi còn hoài nghi anh căn bản là máu lạnh.”

Máu lạnh? Anh sao? Nguyên Chiến Dã cho đến bây giờ không ngờ mình mang lại ấn tượng này cho người khác.

“Tôi nghĩ– cậu có chút hiểu lầm-”

“Được rồi! Không cần giải thích! Chỉ là nhận định cá nhân thôi đừng để ý, không ảnh hưởng cảm tình đồng sự về sau giữa chúng ta đâu!” Quan Trí cắt lời anh, cười khoe hàm răng trắng, biểu tình có chút ái muội: “Ít ra hôm qua tôi có thể khẳng định anh rất “nhiệt tình”!” Nói xong còn nghịch ngợm nháy nháy mắt.

Hoàn toàn câm nín! Mất khí lực rất lớn mới ngăn lại tầng da gà nổi lên, anh ngoảnh mặt đi vờ như không nghe không thấy, hỏi: “Chúng ta có thể bắt đầu đi được chưa?” Bạn đang �

“Ha ha ha~” Quan Trí cười, chẳng thèm để ý động tác của anh, “Được rồi được rồi! Cục trưởng đại nhân thực chuyên nghiệp, bây giờ chúng ta đi tạo cảm tình với quần chúng nhân dân đi!” Vừa nói vẻ mặt trở nên có chút kỳ quái.

Tạm thời không thể lý giải cái vẻ mặt này, anh cùng Quan Trí song song bước ra cổng. Lại trông thấy cảnh cửa nhỏ thủy tinh dán đầy băng dính, anh bèn hỏi:

“Kia là thế nào?”

Quan Trí liếc nhìn, vô tư trả lời: “Trước kia bị súng bắn phá, dù sao cũng không hư toàn bộ còn xài được chán.”

Anh ừ hử một tiếng, đi vài bước lại quay đầu nhìn lớp băng dính như mạng nhện, hơi nhíu mày. Quan Trí đi phía trước huýt sáo, là bài hát anh thấy hơi quen, nhưng lại chẳng biết đã nghe ở đâu-

Trấn Thanh Tuyền đúng như tên gọi, là một nơi có suối nước nóng. Cách đây khá lâu người nơi đây dùng suối kinh doanh làm giàu, khi đó mỗi ngày đều có cả trăm cả ngàn người đến hưởng thụ công hiệu độc đáo của suối nước nóng, nhưng vài năm gần đây vì nhà nước bắt đầu quan tâm đến việc bảo tồn tài nguyên suối nước nóng, suối tại trấn Thanh Tuyền cũng được đưa vào phạm vi bảo hộ, mỗi năm sẽ có số lượng người cố định được tắm suối nước nóng, hơn nữa thời gian cũng hạn chế, mỗi năm chỉ khoảng hai ba tháng, tháng bảy tháng tám và tháng mười là ba tháng mở cửa cho khách vào trấn. Tuy rằng thu nhập từ suối nước nóng đã giảm bớt, nhưng nước khoáng và bia rượu đặc sản của trấn vẫn rất được người dân ở thành thị yêu thích. Do đó, đời sống của người dân nơi đây có thể nói rất tốt.

Nói đơn giản thì người dân trấn này là loại có tiền, nhà nhà đều có tiền. Ngoại trừ cảnh cục. Mặc dù tổng cộng trấn cũng chỉ có hơn một trăm hộ dân.

“Tiểu Quan, đi tuần tra à? Ăn sáng chưa?”

“A! Chào! Ăn rồi! Bà ăn chưa?”

“Tiểu Quan, hôm nay vẫn đẹp trai như thường nha!”

“Haha! Tôi trời sinh đã đẹp trai mừ!”

“Tiểu Quan, hôm qua thua thế hôm nay có muốn vãn hồi không? Chiều nay gặp ở chỗ cũ nghen!”

“Đương nhiên! Hôm nay phải cho mấy ông bà thua sạch sẽ! Chiều không gặp không về!”

“Anh Tiểu Quan, anh nói hôm nay sẽ ra sông giúp bọn em bắt nòng nọc mà!”

“Ngoan~ nòng nọc có gì hay mà bắt, chờ nòng nọc trưởng thành anh mày trực tiếp dẫn bọn bây đi bắt cóc!”

Một lúc sau, Nguyên Chiến Dã đầu nổi đầy gân xanh, nhìn Quan Trí ngồi xổm dưới đất vuốt đầu một cậu bé mủm mỉm, cười rạng rỡ như ánh mặt trời (đánh khinh chưa?), người dân ở đây dường như rất có cảm tình với Quan Trí, tốt đến mức tựa hồ như chẳng ai để ý chàng trai ăn mặc lôi thôi này có đủ tư cách làm cảnh sát không. Đột nhiên cảm thấy mình dường như đang bị cô lập, vì- từ nãy đến giờ chưa ai nhận ra sự tồn tại của anh!

Chết tiệt! Chẳng lẽ nhìn anh thật sự giống người dưng qua đường lắm hở? Vừa nghĩ đến đây, Quan Trí đứng lên ngẩng đầu nhìn anh, còn chưa kịp nói gì một tiếng gọi thật to làm cả hai hoảng sợ.

“Quan Trí anh cái tên chết dẫm, hôm qua đã nói sẽ sang tìm em, kết quả em ở nhà đợi cả một buổi tối! Nói! Hôm qua anh đi tìm con nào!” Một cô nàng mặc váy đỏ bó sát người không biết từ đâu xộc đến nắm lỗ tai Quan Trí.

“Cô hai à oan uổng quá a!” Quan Trí kêu to, “Anh nào dám đi tìm con nào khác, anh thực sự có việc bận mà! A~~ đau đau đau! Nhẹ thôi!”

“Có việc? Anh thì có việc quái gì? Có phải đêm qua nằm ủ chăn với con nào không?” Cô nàng rất cao, bộ váy ngắn cũn cỡn càng tô điểm cho cặp đùi thon dài trắng nõn, cộng thêm mái tóc suôn dài đôi môi tô son đỏ thắm, nhìn mà đầu óc anh quay mồng mồng.

“Em nói oan cho anh quá! Đêm qua anh ở cảnh cục nha! Không tin em hỏi anh ta kìa! Anh ta rõ ràng nhất đêm qua anh ngủ ở đâu đó!” Quan Trí mắt mũi miệng nhăn nhíu dính vào nhau, xem ra là đau lắm rồi, nhưng không có giãy dụa mà chỉ dùng khóe mắt nhìn anh cầu cứu, bất quá anh chả buồn để ý đến hắn.

Xem ra- cậu ta đêm qua đâu có say! Ít ra không phải say như anh tưởng. Nguyên Chiến Dã nhếch nhếch môi, chầm chậm lui về sau từng bước, quyết định khoanh tay đứng nhìn. Cậu bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa.

“Này! Anh sao không nói thật ra a!”

“Hửm?” Lúc này cô nàng mới quay sang phát hiện Chiến Dã anh, sau khi nhìn thấy trong mắt như ẩn hiện tia sáng, không khác gì nhìn thấy thức ăn mỹ vị, lập tức bỏ ngay Quan Trí- ý là cái lỗ tai ấy.

Ai da! Thiếu chút bị nắm đứt luôn rồi! Xoa xoa cái lỗ tai đỏ ửng Quan Trí đau đến nhe răng trợn mắt.

“Anh là- ” Cô nàng hạ giọng thỏ thẻ, hai tay đặt trước ngực như “ngượng ngùng” nhìn anh, đối phương càng chẳng muốn nhìn thẳng, có vẻ vô cùng bất an. Chỉ trong vòng năm phút đồng hồ, Quỷ Dạ Xoa biến thành cừu non.

“Ụa~!” Quan Trí ngồi xổm dưới đất nôn khan.

“Xin chào! Tôi là Nguyên Chiến Dã, cảnh quan mới đến.” Nguyên Chiến Dã bỏ chuyện khác sang một bên, lịch sự giới thiệu mình.

“A! Anh chính là cảnh quan mới tới à! Xin chào xin chào!” Cô nàng cười tươi rạng rỡ.

Xí~! Quan Trí bấy giờ mới đứng lên khôi phục hình dáng cà lơ phất phơ bình thường, đưa một tay khoát vai anh mà rằng: “Đây là cục trưởng mới đến của bọn anh! Về sau đừng cười bọn anh chẳng có người lãnh đạo nhá!”

Nguyên Chiến Dã cảm giác như một thằng oắt nói với một đứa nhóc khác: Đây là ba tao, tụi bây đừng nói tao không có ba nữa nha! Ba? Anh về sau phải đảm đương loại vai diễn này à?

“Là cảnh quan mới đến à?”

“A! Có cảnh quan mới nè!”

“Xin chào! Tôi là ông chủ tiệm bánh đằng kia kìa, cứ gọi tôi chú Năm-”

“Xin chào! Tôi là–”

Không biết ai là người mở màng, anh cuối cùng cũng được phát hiện, dần dần có càng nhiều người đến chỗ bọn họ, ai cũng chào hỏi anh rồi bắt tay làm quen, làm cho anh rốt cục cũng có cảm giác của kẻ cầm đầu, nếu như không nhắc đến anh thật ra chỉ vỏn vẹn có ba đàn em

“Xin chào! Tôi là Nguyên Chiến Dã, mong được giúp đỡ. Tôi sẽ cố gắng- cảm ơn mọi người vẫn giúp đỡ công tác của chúng tôi- giữ gìn hòa bình cho trấn là trách nhiệm của chúng tôi – có khó khăn gì xin cứ nói, chúng tôi sẽ giúp mọi người giải quyết-”

Không ngừng gật đầu trả lời vấn đề của mọi người, anh ngoại trừ những lúc làm giáo viên đây là lời đầu tiên trả lời nhiều câu hỏi như vậy.

Quan Trí vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn anh, khóe miệng khẽ cười. Nguyên Chiến Dã chốc chốc nhìn sang cậu chàng, cái cười vẫn không giảm mà còn sâu hơn. Anh chưa kịp phản ứng

lại bị một đám người bao trùm. Buổi sáng hôm đó là ngày náo nhiệt nhất trong cuộc đời anh.

Cuối cùng mọi người muốn toàn bộ trấn Thanh Tuyền biết đến cục trưởng mới đến, quyết định thông báo qua loa phát thanh.

“Không- không cần.” Nguyên Chiến Dã khóe miệng khóe mắt đều giật giật. Quan Trí hưng tai nhạc họa đừng một bên xem kịch vui.

(*) hưng tai nhạc họa: vui chuyện xui mừng chuyện rủi

Kết quả cuối cùng, hôm đó loa phát thanh của trấn Thanh Tuyền mười mấy năm không đụng đến đã vang lên, theo sau mấy lời dạo đầu và nhạc dạo là tin tức về Chiến Dã anh.

” Chúng ta nhiệt liệt chào mừng cục trưởng đến trấn Thanh Tuyền, cục trưởng mới Nguyên Chiến Dã, thân cao 180.5 cm, thể trọng 67kg, số đo ba vòng… a! Số đo ba vòng xin giữ bí mật, hiện tại độc thân-”

Nguyên Chiến Dã ngồi ghế đá dưới tán cây nghe loa phát thanh, không thể tin được trên đời này lại có chuyện như vậy mà còn phát sinh ngay chính anh. Thật sự là– a! Không cách nào hình dung! Nói thì như thế, khóe miệng lại hơi nhếch lên, không hề tức giận, lại còn có một chút vui mừng, loại cảm giác này- chưa từng có qua.

Cảm giác được coi trọng, đã bao lâu rồi không được thể nghiệm, được coi trọng, mà không phải là phản bội-

“Ớ!” bên má đột nhiên thấy lạnh, nhìn sang thấy một lon Coca lạnh dán trên mặt, ngẩng đầu nhìn thấy Quan Trí đang đứng ngược hướng nắng.

Nắng giữa trưa, có chút độc.

“Nà! Uống đi! Tôi mời khách.”

Quan Trí đứng ngược sáng không thấy rõ mặt, nhưng chiếc răng khểnh lộ ra nhìn cũng biết là đang cười. Anh cầm lấy Coca, nói tiếng cảm ơn. Anh không nói cho Quan Trí biết anh không thích Coca.

Không phải đàn ông nào cũng thích Coca.

“Sao rồi? Cảm giác thế nào?” Đặt mông ngồi xuống cạnh anh, Quan Trí khui Coca uống một ngụm, hơi ga xì lên nghe thật rõ ràng.

“Rất nhiệt tình.” Một câu ngắn ngủi, là lời thật cũng là tiếng lòng.

“Ha ha ha! Vậy mới nói chỉ cần người đẹp là nổi tiếng thôi, lúc tôi mới đến cũng không được đãi ngộ thế này đâu!”

“Vậy chứ cậu được đãi ngộ gì?” Nguyên Chiến Dã cầm Coca, một ngón tay quẹt qua giọt nước đọng trên lon.

“Chậc! Chuyện cũ nghĩ lại mà hãi!” Quan Trí thở dài, uống trọn lon Coca.

Anh nhìn cậu chàng tu ực ực như trâu uống nước, vừa định đưa lon Coca của mình cho cậu ta luôn, đột nhiên Quan Trí rùng mình, cả người như thay đổi hẳn, sát khí mười phần. Nguyên Chiến Dã nhíu mày, nhìn về hướng tầm mắt của Quan Trí, cách bọn họ chừng một trăm thước, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen, vóc dáng cao to cường tráng, cúi đầu không nhìn rõ mặt.

“Làm sao vậy?” Trực giác cho anh biết có chuyện kì lạ.

“Chính là hắn!” Quan Trí dùng sức nắm chặt lon nước trong tay.

“Người đó thế nào?”

“Tìm ngươi lâu rồi! Đáng giận! Xem lần này ngươi trốn nơi nào!” Quan Trí quăng chiếc lon không về phía sau, như con báo chạy vụt đi.

Xem ra ngày nhậm chức đầu tiên là bắt tội phạm.

Quan Trí chăm chú theo sát người phía trước, đôi mắt như phóng ra hai thanh đao, nếu như có thể phóng được thật người trước mắt đã sớm nằm trong vũng máu.

Chạy chạy đột nhiên một vật thể không rõ từ phía sau bay đến đập vào đầu người chạy đằng trước “cốp” một tiếng, đối phương lảo đảo suýt ngã nhưng vẫn cố gượng dậy, lấy tay ôm đầu chạy.

Quan Trí ngẩn tò te, nhìn sang thấy anh từ từ hạ chân xuống. Vừa nãy anh đem lon Coca chưa khui làm banh đá.

“Đầu cứng thật nha-” Chiến Dã nheo mắt.

Trừng mắt nhìn, Quan Trí nhất thời không biết nói gì. Hiện giờ đầu óc cậu chàng chỉ có- thực ngầu!

“Nhìn cái gì, mau đuổi theo đi!” Anh hất hất cằm, vỗ võ lên bả vai Quan Trí rồi chạy vội theo sau bóng người dần mất hút.

Phục hồi tinh thần, Quan Trí cũng gắng sức chạy hết tốc lực.

Hai người một trước một sau, mắt thấy gần chạm được đến người nọ, gã ta rẽ vào một cửa tiệm nhìn rất lớn được trang hoàng đẹp đẽ.

“Đó là bãi tắm suối nước nóng lớn nhất của trấn, bây giờ không mở cửa hoạt động, bên trong không có khách!” Quan Trí vừa chạy vừa giải thích. Hai người ngầm ăn ý nhau không hề dừng lại chạy vọt vào trong. Tới đại sảnh, nhân viên phụ trách bên trong nhìn hai vị “cảnh sát” vẻ mặt hầm hầm không rõ có chuyện gì.

“Đang công tác, chúng tôi muốn vào điều tra!” Nguyên Chiến Dã lấy ra thẻ chứng nhận cảnh sát giơ lên chớp nhoáng, dù lần đầu tiên được làm thế này nhưng cảm giác không tệ. Mặc kệ phản ứng của mọi người, anh và Quan Trí tiếp tục chạy vào trong.

“Anh đi bên kia tìm, tôi đi bên này. Thằng nhóc này nhất định là chạy vào suối, nơi đó dễ trốn thoát. Nhưng bây giờ không có khách, trừ phi gã ta có thể vùi vào nước nóng trốn cả đời bằng không tôi nhất định bắt được gã!” Quan Trí nghiến răng nghiến lợi nói, bộ dáng như đang đi tìm kẻ thù giết cha. Chiến Dã không khỏi tự hỏi người kia phạm vào tội gì a!

“Tìm được gã ta nhất định phải đá vào thằng nhóc của gã! Tên khốn đó sợ nhất chuyện này!”

Hở? Còn chưa hiểu rõ ý của Quan Trí cậu chàng đã vụt chạy như gió. Anh cảm thấy là lạ sao đó nhưng cũng nghe theo an bài của cậu, một đường chầm chậm chạy nhìn dáo dát tìm kiếm, đến một lúc dần chậm bước bắt đầu cẩn thận nghe ngóng, vì không có những người khác, cẩn thận nghe tiếng động chung quanh sẽ rất dễ dàng bắt người.

Sột sạo-

Có tiếng nước. Anh nhìn nhìn mọi nơi, xác đinh phương hướng- phòng VIP. Cánh cửa thật to màu đỏ sẫm được khắc hoa văn tinh xảo, ngay cả nắm xoay cửa cũng là loại thượng phẩm. Bất quá không có tâm tư thưởng thức mấy cái này, anh cầm nắm cửa nhẹ nhàng xoay, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Một làn hơi nóng xông đến, anh nheo mắt lại-

Căn phòng lớn đến khó có thể tưởng tượng, gạch men sứ trắng sáng hợp lại thành bức tranh mỹ nhân ngư, sống động vô cùng. Bốn góc là cột đá màu gỗ đào, bức màn trắng bằng lụa mỏng khẽ lay động theo gió chẳng rõ từ đâu, chánh giữa là hồ tắm hình tròn lớn, không hề nghi ngờ chính là suối nước nóng.

Quả thực chẳng khác gì cung điện. Nhưng anh chẳng có lòng dạ nào thưởng thức, nhẹ bước chầm chầm đi đến hồ, đồng thời nhìn chung quanh bốn phía, xác định nơi này có người, nhưng là-

“Sột soạt–” một tiếng, vừa lúc anh đến gần hồ nước, trong hồ đột nhiên hiện ra một bóng người, cao to cường tráng, trần trụi toàn thân, đưa lưng về phía anh.

Xuất phát từ bản năng nhanh nhạy, anh không hề chần chừ nhảy vào hồ, nước rất nóng, bước nhanh vài bước liền đưa tay bóp cổ người kia.

Cơ thể cường kiện và nhiệt độ rất cao làm anh chớp nhoáng có chút thất thần, nhưng rất nhanh liền nói.

“Đừng nhúc nhích! Bằng không tôi liền- vặn cổ anh!”

Sau đó là vài giây tĩnh lặng, hai người dán dính vào nhau không nói một lời. Anh phát hiện người này so với tên ban nãy phải cao hơn một chút, hơn nữa- gặp quỷ! Rõ ràng ở trong nước nóng mà lưng hắn lại toát ra một luồng khí lạnh! Không phải kỳ lạ sao!

“Ha~” Cuối cùng, người đàn ông bị anh nắm cổ phát ra một tiếng như cười nhạo, chỉ một âm tiết, nhưng làm tóc gáy toàn thân anh dựng thẳng, có loại cảm giác chính mình mới bị nắm giữ.

Không phải chứ–