Tựa như con đê cũ kĩ với vài vệt nứt, một ngày nào đó chớp mắt thôi nước sẽ phá vỡ bờ đê. Dục vọng như cơn hồng thủy cuồn cuộn không ngừng, dừng không được. Như đóa anh túc xinh đẹp nở bừng, để rồi–

(*) Phong tỉ cắt lửng câu này. Anh túc là hoa của cây thuốc phiện. Ý là khi nở thì đẹp lạ lùng, nhưng nở rồi lại là độc dược chết người.

Sự yên tĩnh bao trùm, tiếng thở dốc dần mỏng manh, chỉ một cái hít thở cũng có thể ngửi được mùi hương đặc thù lan trong không khí. Nguyên Chiến Dã ngồi thừ ra nhìn mặt đất trơn bóng, không nhúc nhích. Thân thể như cỗ máy cũ rỉ sét, mỗi một khớp xương đều phát ra âm thanh răng rắc, nửa thân dưới vẫn còn cảm nhận sâu sắc cơn đau nhói, anh cảm thấy cơ thể như chết lặng.

Chẳng còn gì cả, cứ như một cơn mưa rào sấm giật đùng đùng ban trưa, cơn kích tình vụt qua trong tích tắc, chỉ lưu lại sự tồn tại trên thân thể.

Chẳng buồn động đậy, anh cảm thấy mình như con rối bị cắt dây chỉ còn chực chờ bị vứt đi.

“Cậu sao vậy? Ngồi dưới đất làm gì?”

Chậm rãi ngẩng đầu, Chu Chính ở trước mặt. Anh trừng mắt nhìn hắn, định mở miệng hỏi sao đi lâu quá mới trở về, nhưng nhìn lại bộ dạng hắn hiện thời, khẽ nhíu mày sửa miệng nói: “Anh bị sao vậy?”

Chu Chính hừ mạnh một hơi, mang bao nhiêu tầng ý nghĩa. Mặt hắn mảng đỏ mảng tím, màu sắc hài hòa, tóc rối một nùi như ụ rơm, mặc dù bình thường đầu tóc hắn cũng chẳng mượt mà gì mấy, quần áo nhàu nhĩ rõ ràng là vừa bị giằn xé, lại còn dính nước. Chu Chính xoa xoa cái hông rồi đặt mông ngồi xuống cạnh anh.

“Hừ! Cuối cùng cũng cho thằng tóc vàng kia biết lợi hại của ông!”

Nguyên Chiến Dã mất ba giây mới thấu hiểu được hàm nghĩa, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Chu Chính vừa tức vừa mừng, anh há miệng ngạc nhiên- không phải chứ?

“Anh và Saide… sao rồi?” Như muốn tìm cho mình sự giải thoát, câu hỏi của anh ngắn gọn mà súc tích.

“Sao là sao?” Chu Chính quay đầu nhìn anh, âm trầm cười khà khà hai tiếng, đoạn giơ một nắm tay lên. “Nhớ lần trước tôi nói gì không? Tôi sẽ từng cọng từng cọng mà cạo sạch lông hắn, đặc biệt- là phía dưới!” Nói xong hé hé tay, bên trong là một nùi vàng vàng- lông (tóc?)

Mồm chữ O mắt chữ A, Nguyên Chiến Dã bủn rủn thụt lùi ra sau, nhìn trân trân cái mớ kia: “Này… này chả nhẽ là ấy ấy ở phía dưới…?” Trời a! Không lẽ anh coi thường Chu Chính quá rồi, mới có một ngày mà đã hoàn thành “mục tiêu”, so với anh mạnh hơn nhiều!

“Cậu nói quái gì thế?” Chu Chính nhíu mày, “Có quỷ mới cạo được chỗ đó của hắn, tởm muốn chết! Tóc! Đây là nhúm tóc của thằng cu kia kìa!”

Tóc? Suýt chết- anh nhẹ nhàng thở ra, may mắn hắn không thật sự đi cưỡng cái tên Saide kia. Nơi này ngày càng loạn, anh cũng không hi vọng chuyện gì cũng qua trót lọt được.

“Anh đánh nhau với thằng đó?”

“Đệt mợ! Thằng thối tóc vàng thèm bị dần mà, tôi cũng chỉ giáo huấn hắn một chút, người Trung Quốc không dễ bị bắt nạt đâu!”

Nguyên Chiến Dã khẽ chau lại hàng mày nhìn lên ngó xuống đánh giá Chu Chính một hồi.

“Ê! Vẻ mặt gì thế kia? Bộ hoài nghi gì tôi à? Tôi đánh hắn thật đó! Thật mà!” Chu Chính kêu lên.

“Ờ!” Nguyên Chiến Dã cười giả lả gật đầu: “Anh đánh hắn! Đánh đến hắn răng rơi đầy đất chưa?” Muốn đánh người trước hết phải tập bị dần tơi tả cho quen, đây là chân lý gần đây anh giác ngộ ra.

Chu Chính khẽ giật giật khóe miệng, “Cũng chưa tới mức răng rơi đầy đất đâu~ mà thôi! Quên đi không nói nữa!” Quay đầu nhìn mớ tóc trong tay, vàng óng ánh lóng lánh, hắn nghĩ ngợi rồi tháo giày ra, cầm chặt giày phang phập phập phập vào nhúm tóc,

“Há há há~ giết chết ngươi! Ở đó mà ngang ngược!”

Trước kia vẫn nghĩ Saide là biến thái, nhưng hôm nay mới biết có thằng còn biến thái hơn luôn kề cận bên mình!

“Ui!” Vừa đứng dậy Nguyên Chiến Dã hơi run một chút, Chu Chính ngay tắp lự nâng tay đỡ anh lại bị anh ngăn lại.

“Không sao đâu.” Anh ưỡn ưỡn sóng lưng.

“Thật sự không sao chứ? Sắc mặt cậu không tốt đâu, bị cảm nắng rồi hả?”

“Còn chưa tới mùa bị cảm nắng mà.” Chiến Dã quăng cho hắn cái trừng mắt, chậm chạp vươn vươn vai, cơ thể anh không sao cả, cũng coi như may mắn.

Chu Chính chau mày một chốc, nói: “Bộ dáng cậu thế này hình như tôi từng nhìn qua ở đâu…”

Nguyên Chiến Dã sửng sốt, ung dung mà rằng: “Khoan nói mấy chuyện này, mau mau làm cho xong đi! Nước đâu?”

“Ầy! Trong này nè.” Chu Chính cầm lên thùng nước cạnh bên, chỉ còn phân nửa. Không cần hỏi cũng biết nửa còn lại tạt lên người ai.

“Khăn đâu? Tôi lau cửa sổ cậu quét rác hen.” Nói xong Chu Chính nhìn nhìn chung quanh, tìm được chiếc khăn bị vo một nùi nằm bơ vơ trên đất, hắn xoay người nhặt lên, cảm thấy có gì là lạ.

“Hừm.. Có mùi… gì ấy nhở?” Hắn chau mày rồi đưa khăn lên mũi ngửi ngửi để xác định. Nhưng liền bị Chiến Dã giật lại cái khăn.

“Tôi đã lau cửa sổ rồi, anh cứ lau nhà luôn đi!” Nắm chặt chiếc khăn trong tay tựa như đang nắm giữ vận mệnh của mình, Chiến Dã xoay người mở cửa sổ ra. Không còn các nào khác! Cái mùi đó là…

“Hả? Lau luôn hả? Nhưng mà dòm coi bộ cũng sạch hen, cậu quét rồi à?”

Đúng là có người quét sơ qua rồi, nhưng chẳng phải anh. Anh vô thức nhìn về phía giá sách gần đó, đã không còn ai nữa, nhưng vẫn cứ có cảm giác một đôi mắt đang theo dõi mình, như là, đang nhìn trân trân vào một thứ gì đó nhơ nhớp.

“Không phải tôi,” Chiến Dã ngần ngừ một chút, Chu Chính xoay người nhìn anh, “Là Trần Tích.”

Chu Chính thoáng sửng sốt, gật gật đầu.

“Cậu ta ở đây à-” Ấn ấn cây lau nhà vào thùng nước, hỏi: “Hai người có nói chuyện?”

“Anh nghĩ cậu ấy sẽ nói chuyện với tôi sao?”

“Trẻ con không hiểu chuyện, đừng chấp nhặt mần chi.”

Chiến Dã giơ ngón tay bị cắn hôm trước lên nhìn, công nhận mau lành thật đó. Nhanh đến chẳng ai phát hiện nó từng tồn tại, giờ đây chỉ còn một đường vân da non hồng hồng, nhưng sao anh lại có cảm giác vết thương bây giờ so với khi máu chảy còn đau hơn nhiều.

Nhìn thấy anh đứng đực ra, Chu Chính đang mải mê vẽ thư pháp lên nền nhà bèn ngừng lại, hai tay tựa trên đầu cán cây lau mà rằng: “Tôi nói chứ cậu đừng trưng cái bộ mặt “nàng dâu nhỏ” kia ra được không? Cứ như cậu thiếu người ta một vố to cả đời trả không hết ấy!”

(*) “nàng dâu nhỏ” hay “tiểu tức phụ”, ý nói cái vẻ mặt buồn sầu khổ mới về nhà chồng.

Mặt “nàng dâu nhỏ”? Anh chau hàng mày nhìn Chu Chính.

Chu Chính đẩy đẩy cây lau, nói: “Nói chứ Trần Tích cũng tội nghiệp lắm. Thằng đó gánh tội giùm người ta mà vào tù ấy chứ. Hình như cỡ trung học đã bị gay rồi, nó cặp kè với một thằng nhóc con bất lương nào ấy, có lần thằng đó mua thuốc lắc xui sao bị cảnh sát phát hiện đòi kiểm tra, thằng kia liền thẩy viên thuốc vào bóp Trần Tích, nói gì mà tuổi còn vị thành niên nên đừng lo, bị giam vài ngày là thả thôi, kết quả thằng kia được Trần Tích gánh tội. Lúc đó Trần Tích chừng mười lăm mười sáu gì thôi-”

Chiến Dã lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, những lời Chu Chính nói dần dần như gió thoảng bên tai chẳng còn nghe rõ.

Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn. Đã từng bị phản bội một lần nhưng vẫn chẳng khôn ra, thà rằng tin tưởng một người mà cậu có hảo cảm còn hơn đi tin một kẻ cậu chẳng hề ưa. Ít ra thì kẻ ấy sẽ cho cậu cảm giác rất chân thật đó.

Tội ác, có lẽ chính vì vậy mà trở nên phức tạp hơn-

Bọn họ đều ngồi tù. Bọn họ đều có tội, cả về mặt tinh thần lẫn thể xác đều có tội.

Sau bữa cơm chiều, Nguyên Chiến Dã trở về phòng 419 nhưng không gặp Trần Tích. Trọc và Khỉ Đột đang ngồi một góc hút thuốc, Chiến Dã xoay người nghĩ nghĩ, hỏi Trọc có thấy Trần Tích không.

Trọc vẻ như bị người phát hiện chuyện xấu mà lắc đầu nguầy nguậy, khuôn mặt già nua lúc xanh lúc đỏ, đầu vốn dĩ tròn trọc giờ còn thêm một tầng mồ hôi bóng lưỡng. Anh buồn bực, gã khẩn trương cái éo gì chứ?

Chu Chính chỉ xử lý qua loa mấy vết thương trên mặt, vì muốn giữ “mỹ quan” mà kiên quyết không chịu bôi thuốc đỏ chống sưng, anh biết hắn sợ dọa người ta, cũng không miễn cưỡng.

Anh đi tắm. Thật ra bây giờ chẳng phải giờ tắm gội, nhưng cảnh ngục vừa thấy anh, yên lặng mở đường cho anh vào. Chiến Dã nói cảm ơn, rồi chẳng nói thêm gì nữa.

Đứng dưới vòi sen, cả căn phòng mù mờ khí trắng, nước ấm làm da anh đỏ ửng, ngay cả da đầu cũng có cảm giác như thiêu đốt. Anh đưa tay ra sau vói vào bên trong cơ thể, bất giác rùng mình. Tuy bên trong không dính nhớp nhiều lắm, nhưng cảm giác nhầy nhụa vẫn làm anh muốn nôn mửa.

Đây là tinh dịch của kẻ khác ư? Nguyên Chiến Dã một tay chống tường, nước theo sóng lưng chảy xuống, bỗng thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ, hô hấp cũng dần chuyển nặng nề.

Khuôn mặt Nhiếp Phong Vũ dần hiện rõ, cơ thể nóng bỏng, lời nói dịu dàng, rõ ràng kề bên tai mà lại thấy sao quá xa xôi. Anh chỉ nhớ rõ từng cái đưa đẩy của Nhiếp Phong Vũ bên trong mình, những câu chuyện trò ngắt ngứ tiếng thở dốc văng vẳng bên tai, còn chính anh thì không ngừng rên rỉ- phải! Rên rỉ.

Anh hiểu cái ánh mắt khi đó của Trần Tích, bởi vì, việc đó quả tình thật nhơ nhớp, đê tiện. Dục vọng chẳng phải thứ nhơ nhớp, dục vọng giả tạo mới là thứ bẩn thỉu.

Anh không thể mường tượng được hình ảnh khi Nhiếp Phong Vũ xong việc rời đi, anh chỉ nhớ hắn có nói mấy câu bên tai mình, nhưng nghe không rõ. Ngay cả mặt hắn nhìn còn chẳng rõ ràng.

Thất bại! Thật thất bại! Anh hung hăng cắn môi, cảm thụ thứ gì đó sục sôi trong lồng ngực, muốn thét to lên nhưng mãi chẳng ra được âm thanh, cảm giác này làm người ta khó chịu, đến mức chẳng còn nhẫn nhịn được nữa. Sau cuối, anh ngẩng đầu đập một phát vào tường.

“Bốp!”

Thế giới, yên tĩnh~

Ngưỡng cổ ra sau, anh giương khóe miệng cười cười: “Sảng khoái!”

———–

“Đầu cậu bị sao thế?” Chu Chính chỉ lên cục u hồng hồng trên trán anh.

“Anh nên quan tâm cái mặt mình trước đi.” Không thèm quan tâm hắn, Nguyên Chiến Dã tiếp tục đi đến căn-tin.

Hai người vào căn tin mới phát hiện hôm nay căn tin có vẻ trống trải hơn bình thường. Cả đại sảnh vốn dĩ đông đúc hôm nay lại trống trơn một cách kì lạ, mà thời gian ăn cơm vừa tới thôi.

Chu Chính huýt sáo một tiếng, Chiến Dã còn chưa hiểu được liền nhìn thấy ở một cái bàn xa xa có ai đang ngoắc ngoắc anh.

Không phải nhiếp Phong Vũ, là Saide. Nhưng Nhiếp Phong Vũ cũng đang an vị bên cạnh hắn, thêm hai gã “vệ sĩ” nữa, bốn người chiếm nguyên cái bàn bự tổ chảng, thật xa xỉ hết sức.

Số lượng người trong căn-tin không nhiều nhưng cũng được một nửa đều trộm đánh giá Chiến Dã, thực làm anh khó chịu. Mà bây giờ ngoảnh mặt làm ngơ có mà bị bảo làm kiêu. Thế nên anh đành ưỡn ngực ngẩng đầu đi đến bên Nhiếp Phong Vũ, Chu Chính phía sau cũng ngẩng đầu so với anh còn cao hơn, hai người đi cái tướng y chang phim “Bản sắc anh hùng”.

“Đầu em làm sao thế?” Người đầu tiên hỏi dĩ nhiên là Saide, Nhiếp Phong Vũ ngồi cạnh bên cũng nhìn anh như chờ đợi đáp án.

Anh nhìn Saide, rồi quay sang nhìn Chu Chính, đối phương bèn thấp giọng nói thầm bên tai anh: “Nội thương! Hắn chỉ bị nội thương!”

Saide cười một cái, cái cười này không giống của hắn thường ngày, là cái cười thành thục đầy nghiền ngẫm. Chu Chính mặt đỏ lên. Chiến Dã trợn trắng mắt.

“Đầu bị sao thế này?” Nhiếp Phong Vũ rốt cục cũng mở miệng. Anh nhìn hắn một cái, rồi ngồi xuống phía đối diện.

“Không cẩn thận bị đụng thôi.”

Nhiếp Phong Vũ nhếch môi cười như có như không nhìn anh, làm anh cảm thấy hơi ngượng ngùng, mà tại sao lại thế thì không biết nữa.

“Ăn cơm đi!” Nhiếp Phong Vũ đẩy một bát cơm đến trước mặt anh. Anh cúi đầu nhìn, bát cơm đầy ụ, mặt trên là cái đùi gà béo bở. Lại nhìn trên bàn, không phải sơn trân hải vị gì, nhưng cũng có gà bò vịt đủ cả.

Ăn cơm hay ăn đãi tiệc thế này? FB a!

FB: nguyên văn viết tắt, tìm mãi chẳng ra

Anh chau mày, hết chuyện làm rồi hả?

Như biết anh đang nghĩ gì, Nhiếp Phong Vũ đột nhiên ngoài người ra trước thỏ thẻ bên tai anh: “Hôm nay bé yêu mệt muốn chết rồi, cần ăn nhiều một chút bổ sung nha.”

Cố ý! Tuyệt đối là cố ý! Nguyên Chiến Dã nghiến răng trừng trừng cái bản mặt cười tươi rạng rỡ kia, còn Chu Chính ngồi cạnh bên đang ngậm cọng rau cố gắng vểnh tai lên nghe ngóng. Saide vẫn ngồi ngoan ngoãn cầm đũa đúng chuẩn Trung Quốc, nhưng thật ra cứ chọc chọc vào chén như muốn đồ ăn cùng cơm nát bấy ra rồi mới ăn.

“Sao nữa rồi? Không ăn hả?” Nhiếp Phong Vũ đưa tay chọt chọt hai bên má Chiến Dã.

Chuyển đầu sang, Chiến Dã hạ giọng hung tợn nói: “Anh ít nói mấy câu khiến tôi phát ngán đi thì tôi sẽ ăn sạch hết!”

Nhiếp Phong Vũ nhún nhún vai cười một tiếng, “Như cưng mong muốn.”

Xì! Chiến Dã cầm đũa gắp cái chân gà mà Nhiếp Phong Vũ cho anh với tràn ngập “tình yêu” bỏ lên miệng-

“Chậc chậc chậc! Tình mới người cũ cùng nhau ăn cơm kìa, một bộ ảnh gia đình đẹp nha!”

Chân gà “bịch” một cái rơi trên bàn, Nguyên Chiến Dã ngẩng đầu nhìn thấy khóe miệng Nhiếp Phong Vũ nhếch lên một độ cung, biểu tình trên mặt có chút kì quái.

“Nè! Ở đây nhiều người thế này ai cũ ai mới nói nghe coi? Anh bạn nhỏ!” Saide tủm tỉm cười hỏi.

Trương Gia Dương cười lạnh một tiếng, chuyển tầm mắt từ Nhiếp Phong Vũ sang Saide, “Saide Di Livio, ta thật sự chán ghét cái tên kì cục cùng mái đầu chói mắt của ngươi lắm ấy.”

“Ờ! Phải đó! Ta cũng ghét!” Chu Chính vội vàng giơ tay đồng ý, bị Nguyên Chiến Dã đạp chân.

Con mẹ nó cậu theo phe thằng đó?

Trương Gia Dương ngoái sang nhìn Chiến Dã, cười cười hỏi: “Lại gặp nhau rồi, ta nói đúng chưa?”

Chiến Dã nhìn hắn, “Có lẽ chốc nữa đi vệ sinh cũng còn gặp mặt nữa ấy.”

“Hai người biết nhau?” Nhiếp Phong Vũ rốt cục hỏi một câu.

Chiến Dã không mở miệng, thế mà Trương Gia Dương lại đưa một tay sờ soạng lên mặt anh nhìn nhìn Nhiếp Phong Vũ nói: “Phải đó, ta cảm thấy hứng thú với hắn lắm, không ngại ta bưng hắn đi luôn chứ?”

Rất muốn gạt phắt cái bàn tay Trương Gia Dương đậu trên vai mình, nhưng Nguyên Chiến Dã lại càng muốn xem phản ứng của Nhiếp Phong Vũ hơn, vì thế ngẩng đầu nhìn hắn.

“Thật tiếc quá, vật cưng của ta không thể tùy tiện tặng ai được rồi.”

“Ha! Đùa à!” Trương Gia Dương cười ngoác miệng ra, “Nhiếp Phong Vũ nhà ngươi không phải toàn đi chôm hàng đã qua tay sử dụng của người khác mà xài sao?”

Nhiếp Phong Vũ vẫn cứ tỉnh bơ mặt phẳng không một nếp nhăn, cười cực phong độ mà rằng: “Dùng hàng đã qua sử dụng mà được trông thấy cái bản mặt tái mét của ngươi thì cũng đáng mà.”

Đấu võ mồm, Nhiếp Phong Vũ chẳng thua ai đâu. Nhưng Nguyên Chiến Dã nghe mà thấy khó chịu. Anh biết bọn họ đang nhắc đến Trần Tích, nhưng chính anh, và Trần Tích cũng có khác gì nhau, ít nhất thì ngay lúc này là như thế.

“Nhiếp Phong Vũ, cái miệng của ngươi cũng lươn lẹo lắm đấy!” Trương Gia Dương hung hăng vứt lại cái nhìn trừng trừng cho Nhiếp Phong Vũ rồi xoay người bỏ đi.

Đi được vài bước, đột nhiên đụng phải một ai đó. “Loảng xoảng” tiếng gốm sứ rơi trên nền gạch vỡ vụn, Nguyên Chiến Dã nghe được tiếng ư hừ nho nhỏ, là thanh âm của Trần Tích.

Trương Gia Dương cúi đầu nhìn Trần Tích lóng nga lóng ngóng, cơm văng tung tóe dính lên áo lên giày Trương Gia Dương, rau xào đậu xào vẫn còn tỏa nhiệt nóng trên nền đất. Trương Gia Dương nở nụ cười, ánh mắt thâm độc như con mãn xà phát hiện con mồi mà nhìn Trần Tích.

Trần Tích sợ tới mức không dám thở mạnh, trộm nhìn sơ qua đôi giày bị dơ của hắn, nghĩ muốn giúp hắn lau sạch sẽ nhưng lại không dám làm.

“Bây giờ đúng là tình mới người cũ tập trung đông đủ rồi, Nhiếp Phong Vũ, ngươi thật tốt số á!” Trương Gia Dương cười, quay đầu liếc sang Nhiếp Phong Vũ, sau đó đưa tay nắm cằm Trần Tích.

“A~!” Trần Tích nhăn mặt vẻ chừng đau lắm, nhưng lại không dám khóc thành tiếng, nước mắt chực chờ tuôn trào.

“Nói coi chủ nhân mới của mày có quan tâm chăm sóc tận tình mày không hả?” Trương Gia Dương nắm cằm cậu vặn qua vặn lại, ra chiều đang đánh giá đồ vật gì đó. “Chậc chậc! Sắc mặt không tốt, chẳng lẽ gã ta không thương mày sao? A~ có người mới rồi thì không thèm quan tâm mày chứ gì, vậy mày cũng biết trở thành rác rưởi cảm giác ra sao hén? Khổ lắm không? Dù sao cũng coi như chỗ quen biết, thế nào? Có muốn tao giúp mày giải thoát không? Dễ dàng thôi, tao cũng chỉ tiện tay hà-” Nheo nheo mắt, Trương Gia Dương càng giữ chặt cằm cậu hơn, toàn bộ cơ thể cậu run lẩy bẩy, môi mấp máy nhưng chẳng phát ra nổi một câu.

Vì hắn là Trương Gia Dương, mấy cảnh ngục trong này cũng chẳng dám can thiệp.

Trương Gia Dương khoái chí mà nhìn bộ dạng cậu lúc này, đang tính ra tay nặng hơn bẻ gãy cằm cậu luôn thì đột nhiên tay bị nắm lấy, đoạn bị kéo đi với lực đạo không nhẹ.

“Ngươi?”

Nguyên Chiến Dã chắn trước người Trần Tích.

Trương Gia Dương nhìn nhìn bọn họ, châm chọc nói: “Thật hiếm có nha, tình mới cứu giúp người cũ kìa, chủ nhân bọn ngươi nãy giờ có lên tiếng nào đâu!”

Chau mày, Chiến Dã nói câu: “Đừng giận chó đánh mèo liên lụy người vô tội.”

“Vô tội?” Trương Gia Dương cười cười, “Buồn cười éo chịu được! Đã vào đây rồi mà còn vô tội sao? Trời a! Cười chết mất thôi!”

Nhóc con- thật là lâu không bị oánh mà! Vẻ mặt anh vẫn âm trầm như thế, nhưng trong lòng lại hận không thể dùng “kĩ thuật giết người” mà áp dụng lên Trương Gia Dương một chút.

“Được rồi! Đang giờ ăn cơm, không ai muốn nhìn các người diễn trò đâu.” Nhiếp Phong Vũ đứng lên đi đến ôm lấy vai Nguyên Chiến Dã, nhìn Trương Gia Dương nói: “Nếu ngươi muốn cùng ta chuyện trò vấn đề chủ nhân với sủng vật ta sẵn sàng tiếp đón, nhưng mà giờ ăn cơm thì đừng có quấy rầy. Ngươi biết chăng, trong lúc ta ăn cơm mà tâm trạng không tốt, tính tình cũng sẽ trở nên xấu hơn nha-” Nói câu cuối hắn từ tốn nhếch môi cười.

Trương Gia Dương ngây ra nhìn Nhiếp Phong Vũ và Nguyên Chiến Dã một lúc, cuối cùng lại lạnh mặt bỏ đi, vứt lại cho người ta bao câu hỏi ngổn ngang không hiểu hắn muốn gì.

“Hừ!”

Nguyên Chiến Dã khẽ thở dài, quay đầu lại phát hiện Trần Tích đi đâu mất. Anh nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn dáo dác chung quanh.

“Cậu ta đi rồi.” Nhiếp Phong Vũ biết anh tìm gì, vỗ vỗ vai anh nói.

Ngẩng lên nhìn Nhiếp Phong Vũ, anh phát hiện hắn vẫn cứ ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra, dường như mọi chuyện đều không liên quan đến hắn. Vì sao, hắn vẫn trưng ra cái bộ mặt thế này?

Nhiếp Phong Vũ cười cười, kéo tay anh ngồi vào bàn lần nữa: “Ăn cơm đi! Đừng suy nghĩ nhiều, bằng không cưng sẽ phát hiện lắm thứ có suy nghĩ cả đời cũng chẳng xong.”

Anh chực mở miệng nói, tay đã bị nhét vào đôi đũa.

Nhiếp Phong Vũ cười gian nói: “Cưng không chịu ăn anh ăn cưng luôn và ngay đó!”

Bực bội quẳng cho hắn cái liếc sắc lẻm, Nguyên Chiến Dã cầm đũa chuẩn bị ăn cơm, cơ mà đũa vừa giơ lên đã phải tần ngần giữa không trung chẳng biết đáp vào đâu, vì đã chẳng còn thứ gì ăn được nữa.

Gà… toàn xương, rau… còn cọng khô, cơm… cháy sượng. Mấy thứ này còn thừa lại tạm xem như ăn được.

Nguyên Chiến Dã giật giật khóe môi.

“Coi ngươi ăn kìa, y như con khỉ! Thằng Tây như ngươi ấy, về với ông bà già mà ăn beefsteak đê!” Chu Chính cầm xương cá xỉa răng, một chân gác lên ghế như phường cô hồn các đảng. Hai vệ sĩ bên cạnh Nhiếp Phong Vũ ngồi thừ ra nhai cơm trắng, giống như chuyện này mãi đã thành quen.

Saide tao nhã mà vung vẩy cái khăn to, lau lau miệng, mỉm cười nhìn Chu Chính: “Ngươi biết không, trước khi hai người các ngươi tới ấy, từng đĩa thức ăn này này ta đều phun vài giọt nước bọt vào rồi!”

“Ta thao!” Chu Chính mắng to.

Nguyên Chiến Dã ngước nhìn Nhiếp Phong Vũ, hắn cũng chỉ nhún nhún vai.

“Miệng thằng đó toàn dầu bôi trơn, phun câu nào không đáng tin câu đó.”

“9527!” Cảnh ngục hô to một tiếng. Chiến Dã quay đầu lại, nhìn thấy trưởng ngục đang đứng nơi cửa căn-tin, Tô Hòa.

“9527, trưởng ngục gọi chú mày. Mau ra đây.”

Đặt đũa xuống, đứng lên, Nguyên Chiến Dã bị Nhiếp Phong Vũ nắm chặt tay. Hai gã nãy giờ dông tố mịt mù với nhau Saide và Chu Chính cũng quay sang nhìn anh.

“Có chuyện gì?” Nhiếp Phong Vũ hỏi.

Nguyên Chiến Dã bỗng cảm thấy thực thích biểu cảm của hắn lúc này, đơn giản cười cười, “Vậy nên hỏi trưởng ngục của chúng ta kìa.”

Đi được hai bước, anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay đầu nhìn Nhiếp Phong Vũ, rồi lại nhìn Chu Chính nói: “Tôi sẽ về nhanh thôi, chừa cho tôi hai cái bánh bao đó.”

Chu Chính gục gặc đầu, “Mau mau về hén, tôi chừa thêm chút rau cải ăn kèm luôn.”

Bước ra khỏi căn-tin, ánh chiều tà không ngờ lại chói chang đến thế. Nguyên Chiến Dã giơ tay lên che một chút, nheo nheo mắt nhìn người đứng cách đó không xa, vận bộ cảnh phục màu xanh thẫm. Đột nhiên nghĩ sau này mình cũng như thế chăng, Chiến Dã lại cảm thấy có gì đó không chân thật-

“Nguyên Chiến Dã-” Anh nghe thấy Tô Hòa lên tiếng gọi. Là Nguyên Chiến Dã, không phải 9527.

“Đến bước cuối cùng rồi… phải không?”

“Phải.”

“Tốt lắm. Bước cuối cùng- rồi sẽ xong thôi…”