Chiến Lang Ở Rể

Chương 43: 43 Rất Hài Lòng Với Cậu

Lê Văn Vân nghe thấy lời này thì thở dài một hơi!

Có thể đoán được, anh muốn thay đổi cách nhìn lúc đầu của những người này về anh có bao nhiêu khó khăn!

Cho dù là Diệp Mộng, người mà anh cho rằng lúc đó có quan hệ tốt nhất với anh, đến hiện tại cũng vẫn không tin anh.

Lời này đối với Lê Văn Vân mà nói không hề dễ nghe, nhưng từ xuất phát điểm của Diệp Mộng, thì lời này được tính là lời tốt.

Đương nhiên mặt khác cũng xác minh rằng, Diệp Mộng có lẽ là có chút tình cảm đối với mình.

Cho dù là tình bạn hay bất kỳ tình cảm nào khác cũng tốt.

Vì vậy Lê Văn Vân không phản bác mà chỉ im lặng lắng nghe, đối với chuyện hiểu lầm, anh đã sớm quen rồi.

Cũng không quan tâm đến những thứ này.

Diệp Mộng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lê Văn Vân, sau đó tiếp tục nói: "Còn có...chuyện thứ ba."

Nói rồi, cô nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Anh có thể mời người bác sĩ mà anh biết đó tới khám bệnh giúp ông nội em được không!"

Lê Văn Vân nhìn về phía cô.

Ông nội của Diệp Mộng là một người đàn ông có bản lĩnh, tài sản của nhà họ là do chính tay ông ấy gây dựng lên, nhờ vậy mà trở thành dòng họ đứng đầu thành phố Lâm Hải.

Lê Văn Vân đã từng gặp ông nội của cô, nhưng ông của cô vẫn luôn không coi trọng Lê Văn Vân.

Ông ấy cảm thấy Lê Văn Vân chỉ xuất thân từ nhánh bên của nhà họ Lê, xuất thân có hơi thấp, thậm chí còn không quá đồng ý Diệp Mộng qua lại quá thân thiết với Lê Văn Vân.

Sau khi xảy ra vụ việc giữa Lê Văn Vân và em họ của Diệp Mộng, ông nội của Diệp Mộng chỉ hận không thể lột da rút xương Lê Văn Vân.

"Bác sĩ Phạm đã rời khỏi thành phố Giang rồi.

Còn về việc cụ thể là đi đâu anh cũng không biết." Lê Văn Vân nói.

Lời anh nói là sự thật, nhưng theo Diệp Mộng nghĩ thì có lẽ không phải vậy, cô cảm thấy là Lê Văn Vân ghi hận ông nội trong lòng.

Vì vậy mới không muốn giới thiệu.

Cô cau mày nói: "Lê Văn Vân, chuyện đã qua chín năm rồi, sao anh còn phải ghi hận ông nội em? Năm đó cháu gái của mình xảy ra loại chuyện như vậy, nên ông nội em mới cắn mãi không buông..."

Lê Văn Vân xua tay nói: "Em tin cũng được không tin cũng không sao, bác sĩ Phạm quả thực đã rời khỏi thành phố Giang, tạm thời cũng không có cách nào quay lại được.

Thực ra, anh cũng biết một chút về y học, mặc dù không bằng bác sĩ Phạm, cũng không biết làm phẫu thuật.

Nhưng nếu em tin anh, sau này khi anh đến Lâm Hải, em có thể để anh nhìn ông nội em một chút."

Diệp Mộng sững sờ.

Đúng là vậy, làm một người Gác Đêm, các loại điều trị y dược đơn giản đều phải học, bởi vì không thể lần nào chấp hành nhiệm vụ cũng sẽ chuẩn bị cho bạn một bác sĩ hàng đầu ở bên cạnh.

Diệp Mộng cau mày, không đồng ý cũng không phủ nhận, mà cất tiếng nói: "Anh đừng về Lâm Hải thì hơn, nếu anh trở về, cả nhà em họ em sẽ không chịu để yên.

Hơn nữa cũng có thể thấy được địch ý của Vưu Tường với anh.

Anh ở thành phố Giang có thể sống rất tốt."

Lúc này Lê Văn Vân bật cười, nhìn Diệp Mộng nói: "Đến bây giờ em vẫn không tin anh bị oan, vì vậy anh phải trở về.

Bố mẹ anh vẫn ở Lâm Hải, tuy rằng chín năm này trên phương diện vật chất, nhà anh trôi qua không tệ.

Nhưng về mặt tinh thần, đoán chừng là không quá dễ chịu.

Dù sao thì có một đứa con trai mang tiếng xấu như anh, vì vậy...!anh sẽ chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Năm đó những người đã hãm hại anh, ai cũng không thể thoát được.".

Xin ủng hộ chúng tôi tại -- trùmtru уệИ.VN --

Diệp Mộng nhìn Lê Văn Vân, lại thở dài nói: "Tùy anh thôi, tóm lại anh cố gắng đừng chọc giận Vưu Tường.

Cho dù muốn quay lại thì nên kín tiếng một chút."

Nói xong, cô quay người đi về phía văn phòng của Đỗ Tịch Tịch.

Nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, Lê Văn Vân sờ sờ mũi, thầm nói trong lòng: "Tuy rằng em vẫn không tin anh bị oan, nhưng ít nhất trong ba năm qua, em là người duy nhất vẫn hy vọng anh sống tốt.

Dựa vào điều này, anh sẽ không để em rơi vào tay loại người như Vưu Tường!"

Nói đến đây, khóe miệng anh xẹt qua một tia lạnh lùng nói: "Hừ, nhà họ Vưu!"

Trên thực tế, dựa vào tin tức mà Diệp Mộng tiết lộ hiện tại, anh đại khái đã có thể đoán ra được rất nhiều điều.

Ông cụ nhà họ Diệp bị bệnh nặng quấn thân, không có tâm tư lo đến chuyện làm ăn khiến nhà họ Diệp rơi vào thế bị động.

Đám người Vưu Tường có lẽ đã nắm được khuyết điểm này, bắt được điểm then chốt trong việc làm ăn của nhà họ Diệp.

Vì vậy Diệp Mộng mới phải hy sinh bản thân, kết hôn với Vưu Tường để bảo vệ gia sản của dòng họ mình.

Lê Văn Vân thở ra một hơi, lúc này Đỗ Thương Bắc đột nhiên tới, nhìn Lê Văn Vân, lấy ra một bao thuốc đưa cho Lê Văn Vân, hỏi: "Làm một điếu?"

Lê Văn Vân không từ chối, anh có hút thuốc, nhưng không nghiện.

Sau khi châm thuốc, Đỗ Thương Bắc nhả ra một hơi, nói: "Vừa rồi tôi đã xác nhận với Dương Hải.

Chuyện của Trần Hiểu Nguyệt lần này phải cảm ơn cậu."

“Không có gì.” Lê Văn Vân cười nói: “Chuyện này không nên công khai ra ngoài, ngài biết đấy, chúng tôi đều khá bí mật, kín tiếng.”

“Tôi hiểu!” Đỗ Thương Bắc gật đầu nói: “Tôi vừa mới mua căn biệt thự bên cạnh nhà của Tịch Tịch, cậu rảnh rồi thì chuyển đến đó ở đi!”

Lê Văn Vân ngạc nhiên nhìn ông ấy, con mẹ nó, có tiền thực sự là muốn gì có nấy mà.

Anh biết dự định của Đỗ Thương Bắc là muốn để Lê Văn Vân ở gần Đỗ Tịch Tịch chút, như vậy có thể yên ổn đi đảm bảo an toàn cho Đỗ Tịch Tịch.

Đương nhiên Lê Văn Vân sẽ không từ chối yêu cầu này, thậm chí anh còn định để Trần Vũ và Nhạc Nhạc cũng chuyển đến ở, nếu không sống một mình sẽ rất buồn chán.

Đỗ Thương Bắc nhìn Lê Văn Vân, sau đó mở miệng nói: "Đúng rồi, Lê Văn Vân, hỏi cậu một chuyện, cậu không có chút rung động nào với Tịch Tịch nhà chúng tôi sao?"

“Hở!” Lê Văn Vân cạn lời, ông này lại nữa rồi.

“Chẳng lẽ Tịch Tịch nhà tôi không xinh đẹp sao?” Đỗ Thương Bắc nghi ngờ hỏi.

Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Không phải vậy, Đỗ Tịch Tịch quả thực rất xinh đẹp, thậm chí trong số những người phụ nữ tôi đã gặp, cô ấy có thể xếp hàng đầu."

“Vậy là do tính tình con bé không tốt?” Đỗ Thương Bắc lại hỏi.

"Cũng không phải." Lê Văn Vân nói: "Tính cách cô ấy còn khá tốt.

Bình thường đối xử với người khác rất lạnh lùng, nhưng đối với người thân quen lại rất thông minh tinh quái.

Rất thú vị."

“Vậy thì tại sao cậu lại không có cảm giác gì.” Đỗ Thương Bắc thở dài nói: “Trịnh Hòa kia theo đuổi Tịch Tịch bao nhiêu năm, ngoài việc tôi không đồng ý ra thì Tịch Tịch cũng rất ghét cậu ta.

Cậu ta vắt óc suy nghĩ muốn mời Tịch Tịch ăn một bữa cơm còn không được."

“Còn cậu, cậu là một trong những người con trai mà mấy năm nay Tịch Tịch ở gần nhất, hơn nữa rõ ràng con bé cũng có chút hảo cảm với cậu.” Đỗ Thương Bắc nói: “Hay là tôi làm chủ, để hai đứa kết hôn trước, sau này lại từ từ vun đắp tình cảm?"

Cả người Lê Văn Vân ngây ngốc, Đỗ Thương Bắc sốt sắng muốn gả con gái quá rồi đấy!

"Nói sao nhỉ, chú Giang, ngài đừng lo lắng về hôn nhân của con gái mình nữa.

Cô ấy xinh đẹp như vậy, lại có chỗ dựa lớn như ngài, đúng là Bạch Phú Mỹ tiêu chuẩn.

Chỉ cần cô ấy muốn, đàn ông muốn xếp hàng có thể xếp vòng quanh thành phố Giang đó." Lê Văn Vân nói.

"Ài!" Đỗ Thương Bắc thở dài nhả ra một hơi khói thuốc: "Tôi đang lo lắng chuyện này đấy.

Đã nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy con bé có bạn trai, xung quanh con bé, hình như chỉ toàn là nữ giới."

Nói đến đây, ông ấy nhìn Lê Văn Vân rồi lặng lẽ ghé sát lại gần và nói: "Bây giờ tôi còn nghi ngờ liệu có phải con bé có xu hướng đồng tính luyến ái không.

Hay là khi nào cậu giúp tôi kiểm tra xem, gạo nấu thành cơm rồi tiện thể kết hôn luôn!"1

“Mẹ nó!” Lê Văn Vân kinh ngạc nhìn ông ấy nói: “Chú Giang, suy nghĩ của ngài quá phóng khoáng rồi đấy!”

“Khụ khụ, bắt kịp thời đại mà, sao cậu không cân nhắc kỹ xem?” Đỗ Thương Bắc nhìn Lê Văn Vân nói: “Dù sao, tôi khá hài lòng với cậu đấy.”

Lê Văn Vân nhìn ông ấy, cười một cách kỳ quái nói: "Vậy tôi sẽ cân nhắc một chút!"

Đỗ Thương Bắc vỗ vỗ vai Lê Văn Vân nói: "Cố lên!"

Nói xong ông ấy dập tàn thuốc, rời khỏi khu vực hút thuốc.

Lê Văn Vân nhìn bóng lưng Đỗ Thương Bắc mà lắc đầu.

Năm giờ, Đỗ Tịch Tịch đúng giờ tan làm, cô ấy đưa Diệp Mộng và Trần Âm Âm cùng nhau rời khỏi công ty.

Đương nhiên Lê Văn Vân không trực tiếp rời đi, tuy theo lý mà nói anh cũng tan làm rồi, nhưng hiện tại tất cả Người Gác Đêm ở thành phố Giang đều đã rời đi, anh phải đảm bảo an toàn cho Đỗ Tịch Tịch, cho nên vẫn luôn âm thầm đi theo ba cô gái.

Trên đường đi, Trần Âm Âm đang điên cuồng thuyết phục Đỗ Tịch Tịch khai trừ Lê Văn Vân, bảo cô ấy không qua lại với Lê Văn Vân.

Đỗ Tịch Tịch chỉ qua loa lấy lệ!

Ba cô gái đi dạo trung tâm thương mại một vòng, ăn một số đồ ăn vặt rồi trở về nhà mình!

Trong nhà của Đỗ Tịch Tịch có mười vệ sĩ, tương đối an toàn, đợi sau khi Đỗ Tịch Tịch trở về nhà, Lê Văn Vân mới thở phào nhẹ nhõm, anh định trở về cư xá Hoa Viên trước, chuyển quần áo của mình vào trước.

Sau khi gọi điện cho Trần Vũ nói rõ tình hình, Trần Vũ ngay lập tức đồng ý.

Là người đã quen với việc tiết kiệm nên dù hiện tại lương cũng khá ổn nhưng tích cách của anh vẫn chưa thay đổi được.

Sau khi Lê Văn Vân gửi địa chỉ cho anh ấy, anh cũng bắt đầu thu xếp chuyển đồ đạc.

Lê Văn Vân bắt xe đi về phía cư xá Hoa Viên!

Vừa đến cổng cư xá Hoa Viên, lông mày anh đã cau lại, bởi vì Ngô Thị Hương đang ngồi ở cổng, nhìn thấy Lê Văn Vân xuống xe, bà ta vội vàng đứng dậy, chạy tới..