Lê Văn Vân nâng ly rượu, vừa mím môi vừa chờ đợi Đỗ Tịch Tịch trở lại.

Không bao lâu sau, một nhân viên phục vụ nhích lại gần nói: "Xin hỏi là anh Lê, anh là Lê Văn Vân phải không?"

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Là thế này, cô Đặng Hân Hân mời anh qua một chuyến." Nhân viên phục vụ vừa cười vừa nói.

"Cô Đặng Hân Hân ở trong một phòng bao trên tầng hai." Nhân viên phục vụ tiếp tục giải thích.

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Được, cậu dẫn đường đi!"

Nhân viên phục vụ dẫn Lê Văn Vân lên đến tầng hai, sau đó mở cửa một căn phòng, Lê Văn Vân đi vào trong đó, chân mày liền hơi nhíu lại.

Trong phòng bao này rất yên tĩnh, bên trong có không ít người, trong nháy mắt khi Lê Văn Vân đi tới, cửa phòng liền bị đóng lại, đồng thời hai người vóc dáng vạm vỡ chắp tay sau lưng đứng ở cửa.

Lê Văn Vân hơi nhướng mày, nhìn xung quanh một lượt, anh không tìm thấy Đặng Hân Hân, ngược lại nhìn thấy bốn người Nguyễn Vũ Đồng, những người còn lại thì anh không quen biết chút nào!

Ở bên trong có một người trẻ tuổi tóc bện thừng đang ngồi, anh ta ngậm một điếu thuốc, nhìn Lê Văn Vân mở miệng nói: "Trần Nghị, bạn trai của Hân Hân mà anh nói chẳng lẽ lại là anh ta, tôi đã muốn đánh anh một trận từ lâu, nếu như anh lừa gạt tôi..."

"Tôi lừa anh làm gì, chuyện hôm qua Cao Phái cũng biết, hôm qua anh không đến buổi tụ họp ông Đỗ tổ chức, lúc đó Đặng Hân Hân đã dẫn theo anh ta tới, đồng thời tuyên bố anh ta là bạn trai của mình ngay trước mặt mọi người, không tin thì anh hỏi Cao Phái đi!" Trần Nghị dửng dưng ngồi ở trên ghế sofa, thản nhiên nói.

Người trẻ tuổi tóc bện thừng này chính là quản lý của quán bar, Phan Minh Vũ, anh ta quan sát Lê Văn Vân một chút rồi nói: "Ngồi!"

Trong lòng Lê Văn Vân cười khẽ một tiếng, anh nhìn thoáng qua mấy người Nguyễn Vũ Đồng và Cao Phái ở bên cạnh, sau đó ung dung bước đến, ngồi xuống ghế sofa.

"Chậc chậc." Phan Minh Vũ đứng lên, đi về phía Lê Văn Vân, nói: "Nếu như không phải là bọn họ nói, cả đời tôi sẽ không tin Đặng Hân Hân lại vừa ý loại người như anh, hai chuyện, thứ nhất, gọi điện thoại cho Hân Hân nói chia tay, thứ hai, tự bản thân chặt đứt một cánh tay của chính mình!"

Vừa nói dứt câu, trên mặt của Trần Nghị và Cao Phái liền lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.

Mà sắc mặt của Trương Thị Đình và Nguyễn Vũ Đồng Thì lại kịch liệt biến đổi!

Vốn là các cô lên xem trò vui.

Bọn họ vốn tưởng rằng, cùng lắm thì Lê Văn Vân bị đánh một trận, bị dạy dỗ một chút là xong.

Kết quả, các cô tuyệt đối không ngờ rằng, Phan Minh Vũ vừa mở miệng đã nói chặt tay như vậy.

Cho dù như thế nào, các cô vẫn chưa dung nhập vào hội con nhà giàu này, đôi khi, có tiền thực sự có thể muốn làm gì thì làm.

"Vậy...!Hơi thái quá rồi." Vẻ mặt Nguyễn Vũ Đồng hơi thay đổi, nói.

Cao Phái vội vã kéo nhẹ cô ta, nhỏ giọng nói: "Cô đừng xen vào!"

Còn Trần Nghị thì mở miệng nói: "Anh Vũ, tôi cảm thấy được đấy, một tay không đủ, có thể đánh cho chết, để lại một hơi thở là được, đến khi ấy tiền thuốc men gì gì đó, tôi bỏ ra một nửa!"

Lê Văn Vân vẫn bình tĩnh ngồi bên kia như cũ, trên mặt anh lộ ra một nụ cười hơi giễu cợt.

"Sao vậy, anh nghe không hiểu tiếng người à?" Phan Minh Vũ phì cười lên.

Lúc này, mấy người bên cạnh lập tức xông tới, Phan Minh Vũ cười lạnh nói: "Nếu như đợi đến khi tôi ra tay, e rằng không chỉ chặt một cái tay đâu."

Nhìn mấy người này, trong lòng Lê Văn Vân thở dài một hơi nói: "Vốn tưởng rằng lần đầu tiên động tay sau khi khôi phục trí nhớ là đối phó với người của Hồng Nguyệt, không ngờ rằng lại đối phó một đám côn đồ thế này."

...!

Tầng một, ở chỗ ghế dài, Đỗ Tịch Tịch dẫn theo một cô gái ăn mặc mát mẻ đi đến, mới vừa đi vào tới nơi, cô gái kia nhìn hàng ghế dài trống trơn, hỏi: "Người mà cậu muốn tớ chuốc say đâu?"

Đỗ Tịch Tịch cũng ngây ngẩn cả người, cô ấy nhìn bốn phía một lượt mà không tìm thấy Lê Văn Vân, sau đó cô ấy gọi một nhân viên phục vụ, hỏi: "Xin hỏi người khi nãy ngồi ở ghế dài này đâu rồi?"

"Anh ta? Hình như bị bọn tôi dẫn lên tầng hai rồi." Nhân viên phục vụ nói.

Đỗ Tịch Tịch nhướng mày nói: "Đại ca của các anh tìm anh ấy có chuyện gì sao?"

Nhân viên phục vụ thấy Đỗ Tịch Tịch xinh đẹp, hả hê nói: "Có thể có chuyện gì nữa, đoán chừng là đắc tội với đại ca của bọn tôi rồi, nhất định sẽ bị đánh chết."

Mặt Đỗ Tịch Tịch liền biến sắc, nói: "Cái gì?"

Nói rồi, cô ấy lấy điện thoại di động ra, đi tới một nơi tương đối yên lặng, nói: "Alo, bố, xảy ra chuyện rồi, Lê Văn Vân bị đại ca gì đó của quán bar Minh Mị dẫn đi, nhân viên phục vụ nói anh ấy đắc tội với đại ca của bọn họ."

"Đúng vậy, chính là quán bar Minh Mị mà nhà chú Dương mở!" Đỗ Tịch Tịch nói.

Nhanh chóng cúp điện thoại, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ sốt ruột.

Cô ấy tò mò về Lê Văn Vân, dẫn Lê Văn Vân tới quán bar này, thế nhưng dễ dàng thấy chính bố của cô ấy cũng khiêm nhường với Lê Văn Vân, nếu như Lê Văn Vân thực sự xảy ra chuyện gì, cô ấy không biết phải ăn nói thế nào.

Phòng bao trên tầng hai, Phan Minh Vũ thấy Lê Văn Vân bất động, trên mặt anh ta lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Bất thình lình, anh ta cầm một ống thép lên, đi về phía Lê Văn Vân!

Cao Phái vừa cười vừa nói: "Anh Vũ, xuống tay tàn nhẫn một chút, cho anh ta biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm!"

Trần Nghị cũng hưng phấn theo, nói: "Vẫn là câu nói kia, chỉ cần để lại một hơi thở, tiền thuốc men tính một nửa cho tôi!"

Phan Minh Vũ cầm ống thép, bẻ cổ mấy cái, trên mặt hiện lên nụ cười ác độc.

Lúc này, điện thoại di động của anh ta vang lên, anh ta nhìn thoáng qua, vội vã nhận cuộc gọi, lễ phép nói: "Alo, cậu, cháu ở quán bar đây, có chuyện gì sao?"

Sau một lúc lâu, sắc mặt của anh đột nhiên biến đổi lớn, nói: "Thật vậy sao?"

Ngay sau đó, trong điện thoại của anh ta truyền đến tiếng mắng to đầy tức giận: "Mau chóng xin lỗi cho tao, nếu như đối phương không hài lòng, mày đừng làm ở quán bar nữa, cút khỏi Giang Thành cho bố mày!"

Vừa nói xong liền thẳng thừng cúp điện thoại.

Đám người Trần Nghị không nghe được nội dung cuộc gọi.

Bọn họ chỉ nhìn thấy khi Phan Minh Vũ cúp điện thoại, sắc mặt càng đen kịt.

Hiển nhiên, bởi vì cuộc điện thoại này mà tâm trạng của Phan Minh Vũ trở nên xấu đi rất nhiều, bọn họ hiểu rõ Phan Minh Vũ, tâm trạng anh ta không tốt, vậy thì Lê Văn Vân cũng sẽ bị đánh càng thảm, nụ cười trên mặt hai người càng trở nên rõ hơn.

Phan Minh Vũ thở ra một hơi, anh ta bỗng dưng xoay người lại, đi tới trước mặt Trần Nghị và Cao Phái, sau đó giơ tay lên!

"Chát!"

"Chát!"

Hai bàn tay vung thẳng tới.

Hai người Trần Nghị và Cao Phái đều ngây dại, bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần, Phan Minh Vũ lại bước nhanh đến trước mặt Lê Văn Vân, đẩy những người vây quanh Lê Văn Vân ra.

Trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người, anh ta quỳ “phịch” một tiếng xuống đất..