Chiến Đội Ace

Chương 21: Có muốn thi đấu chuyên nghiệp không?

Mười giờ tối, một nhóm người vào khách sạn ở, sau đó tới phòng Dư Hoán Xuyên để tập họp.

Trong phòng, sắc mặt của quản lý đội tuyển – Hạ Nam lộ vẻ khó xử.

Nhóm người ngồi quanh cái bàn, tâm trạng sa sút.

Dư Hoán Xuyên là người phá vỡ không khí trầm mặc này trước, anh hỏi: “Quản lý, không phải chúng ta có huấn luyện thành viên dự bị sao?”

Cuối năm trước, đội tuyển chiêu mộ ba người mới để chuẩn bị huấn luyện thành viên dự bị cho đội hình chính. Chỉ là họ không sống trong biệt thự chung với bọn anh mà sống ở khu dân cư gần đó, vì họ mới tới hồi đầu năm mà bọn anh lại phải thi đấu nên vẫn chưa gặp nhau.

“Đúng là có, nhưng mà…” Hạ Nam muốn nói lại thôi, “Tuyển thủ có sở trường đi Mid vẫn chưa tìm được, đội chủ yếu tìm AD và Support thôi, còn một người đi Top nữa, các cậu ấy đi Mid đều không ra hồn…”

Sắc mặt của Dư Hoán Xuyên trầm xuống.

Quả thật chuyện này có thể giải quyết ổn thoả nếu có thành viên dự bị thay vào, bọn anh chỉ cần tăng thời gian tập luyện chung với nhau là được. Nhưng bây giờ lại không có thành viên thay thế…

Nói đúng hơn là không có thành viên đi Mid dự bị.

Đó lại là vấn đề lớn!

Bây giờ có hai lựa chọn, thứ nhất: cho đại một người đi Mid, nhưng mùa giải này vốn đã rất cạnh tranh, bọn anh cũng bị tung hô thành chú ngựa ô. Bị tung lên cao bao nhiêu thì khi rơi đài sẽ thê thảm bấy nhiêu.

Thứ hai: tìm một ứng cử viên có đủ trình độ để vượt qua bài test.

Hiện tại vừa vặn là kỳ chuyển nhượng, có thể chiêu mộ người mới, nhưng vấn đề là nếu người đó có trình độ thì đội tuyển ban đầu sao nỡ buông tay?

Sau đó là vấn đề khác nữa, ví như phối hợp thực chiến. Sự phối hợp có thể luyện tập dần, thời gian nửa tháng là ổn rồi, cho nên nhiệm vụ hàng đầu vẫn là tìm người.

“Đi tìm đi,” Đội trưởng Lâm Quý Tuân đưa ra quyết định: “Streamer hay gì đều phải chú ý, nếu họ có hứng thú sẽ tới thôi.”

“Được,” Hạ Nam cũng cho rằng ý kiến này khả thi, “Anh cảm thấy cách này ổn, tìm người trước đã, tìm không ra trình độ cao thì du di trình độ tầm tầm. Bây giờ anh đi liên hệ một chút, hôm nay các chú nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng.”

Lâm Quý Tuân đi theo quản lý ra ngoài, thương lượng thêm mấy câu.

Hà Trang ngày thường vốn hoạt bát, lúc này đã tiu nghỉu. Hai người quản lý và đội trưởng vừa rời khỏi, cậu đã bật dậy khỏi ghế và ngồi xuống giường của Dư Hoán Xuyên.

Chăn đệm mềm mại khiến cậu thư giãn hơn rất nhiều, nhưng giây tiếp theo cậu lại sầu não.

“Anh Xuyên, chúng ta sẽ không rớt đài như vậy đâu nhỉ?”

A Hoán an ủi Hà Trang, “Đừng lo, ít ra chúng ta còn đánh được mà.”

Dư Hoán Xuyên day mi tâm, nhắm mắt thả lỏng, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, anh chỉ trả lời: “Cứ để họ tìm người trước, khi nào tìm không được lại nghĩ cách thêm.”

Giờ phút này, anh hoàn toàn không nghĩ tới bé đệ tử đi Mid cực pro nhà mình.

Dầu gì cũng do… giới tính.

Kiều Hướng Thiển vẫn luôn chờ Dư Hoán Xuyên trả lời tin nhắn.

Tận sáng hôm sau, lúc thức dậy, cô mới thấy tin nhắn của anh hồi 1h sáng:

Chín Vạn: 【Chúc mừng em, vậy là chuẩn bị xuất sư đấy hửm?】

Kiều Hướng Thiển ôm điện thoại, cười ngây ngô.

Người Không Thích Uống Nước: 【Chuẩn luôn, tôi cảm thấy bây giờ trình độ giữa tôi và anh không còn chênh lệch nhiều lắm!】

Đùa đó!

Kiều Hướng Thiển chưa từng solo với Chín Vạn, nhưng tới tận bây giờ, ấn tượng về Chín Vạn trong đầu cô vẫn cố định là đỉnh của chóp.

Kiều Hướng Thiển mở bảng xếp hạng Cao Thủ ra, click mở thông số cá nhân của Chín Vạn rồi nhìn lại nick mình —

Vẫn nhỏ hơn một nửa nhỉ.

Nhưng trình độ thì không chênh lệch lắm, điểm tổng hợp của Chín Vạn là 90, của cô là 86.

Nếu đánh thêm mấy trận chắc cô sẽ kéo lên được.

Kiều Hướng Thiển đang nghĩ, giao diện bạn bè ở góc trên bên phải đột nhiên sáng lên.

Gần đây, vì cô livestream nên có rất nhiều người thêm bạn, fans có, người qua đường cũng có, tâm lý chung đều muốn xem cô chơi. Nhưng lúc cô vừa online đã từ chối một loạt, thế mà bây giờ lại có người thêm bạn?

Người ta thường có thói quen nhìn thấy chấm đỏ thì click cho tắt, Kiều Hướng Thiển cũng không ngoại lệ. Cô thuận tay click mở xem người thêm bạn, là một nick Bạch Kim.

Ừm, sau đó nhấn từ chối —

【Có muốn thi đấu chuyên nghiệp không?】

Kiều Hướng Thiển nhìn thấy dòng chữ bên dưới, lập tức sững người.

Chiều chiều, Kiều Hướng Thiển ngồi trước máy tính, trên giao diện màn hình là Weibo, hotsearch thứ năm có tiêu đề là 《Người đi Mid của đội tuyển ‘ngựa ô’ bị tai nạn giao thông》

Ý chính trong tin tức là người đi Mid của đội tuyển được mệnh danh là ‘chú ngựa ô’ đang đứng đầu Vương Giả Vinh Diệu gặp tai nạn giao thông cùng nghi vấn họ có thể đi xa hơn nữa không?

Trước mặt cô là một chiếc điện thoại, ghi chú: Quản lý đội ZH.

Quản lý đội ZH: 【Phúc lợi của đội tuyển tôi đã nói ở trên, nếu cậu đồng ý thì cứ tới trụ sở của chúng tôi thử. Tôi thấy thông tin cậu ghi, quê ở thành phố S.】

Quản lý đội ZH: 【Cậu sống ở thành phố S sao?】

Người Không Thích Uống Nước: 【Vâng, tôi là dân gốc ở đây.】

Quản lý đội ZH: 【Vậy thì tốt quá, nếu cậu cảm thấy hứng thú đều có thể tới thẳng chỗ chúng tôi.】

Quản lý đội ZH: 【À này, cậu thành niên chưa?】

Người Không Thích Uống Nước: 【Thành niên rồi…】

Hà Nam đang ôm điện thoại bỗng vỗ đùi, không kìm được hô lên: “Hình như anh tìm được người thích hợp rồi!”

Lâm Quý Tuân ngồi bên cạnh, vừa rồi anh đã solo với người mà quản lý liên hệ.

Ván thứ nhất, Bảy Ngàn chơi Gia Cát Lượng, anh chơi tướng tủ Hàn Tín.

Thua.

Sau đó lại chơi thêm hai ván, anh thắng một ván xem như lấy lại mặt mũi.

Dư Hoán Xuyên và A Hoán đã ra ngoài, trong phòng chỉ dư lại Hà Trang chưa hiểu sự đời.

Nghe thấy quản lý nói vậy, cậu chợt ngẩng đầu, “Đội tuyển của chúng ta được cứu rồi ạ?”

“Vẫn đang liên hệ,” Lâm Quý Tuân rất bình tĩnh, đáp: “Tìm được một streamer, Bảy Ngàn.”

“Ô, Bảy Ngàn,” Hà Trang từng xem livestream của người đi Mid này, “Streamer bên Phi Vân hả?”

“Đúng vậy, còn rất trẻ tuổi.”

“Cậu ta pro lắm đó, em xem livestream rồi, kỹ thuật cực tốt, mọi người nhanh chóng chiêu mộ cậu ta về đây đi,” Hà Trang vội nói: “Còn chần chờ gì nữa? Thi đấu chuyên nghiệp đó, dám chắc cậu ta vừa nghe là tới liền.”

“Đã nói rồi, mày đừng phán sớm như vậy.” Lâm Quý Tuân nói.

Quả nhiên, ngay sau đó, Hạ Nam hô một tiếng —

“Hỏng rồi! Hỏng rồi! Phải tìm người khác!”

“Sao vậy?” Lâm Quý Tuân nhướng mày, thò đầu tới gần để xem.

Người Không Thích Uống Nước: 【Có điều tôi là nữ, như vậy cũng không thành vấn đề sao?】

Lâm Quý Tuân không khỏi lặp lại dòng chữ trong điện thoại, “Là nữ?”

Hà Trang đang dỏng tai lên, nghe vậy cũng sửng sốt, “Đạ mấu! Bảy Ngàn là con gái hả? Lúc cậu ta nói chuyện là giọng con trai mà!”

“Máy biến đổi giọng nói, chắc là cô ấy không muốn khoe khoang.” Lâm Quý Tuần trầm mặt nói.

“Thôi đi, chị gái thì có sao đâu? Không phải hai người đã tìm cả đêm lẫn ngày mới tìm được chị ấy à?” Hà Trang sốt ruột nói: “Có trình độ là được hết, thể thao điện tử không phân biệt giới tính. Còn nữa, nam nữ kết hợp, tập luyện mới không mệt mỏi đó!”

“Không được, chuyện này chưa từng có tiền lệ.” Hạ Nam giải thích.

“Không có hồi nào?” Hà Trang phản bác: “Trong đội tuyển LOL của khu vực Bắc Mỹ không phải có một em gái hỗ trợ đó sao?”

Trong khi hai người tranh luận, Lâm Quý Tuân ngồi bên cạnh rơi vào trầm mặc.

Thế mà anh lại không thắng được một cô gái.

“Hay là đi đào người của đội tuyển khác?” Lâm Quý Tuân đề nghị.

“Không được,” Hạ Nam lắc đầu, “Ông chủ nói gần đây vốn đầu tư gặp chút vấn đề, chi phí giảm được bao nhiêu thì giảm.”

Bản thân ông chủ của câu lạc bộ ZH không có chơi game, vì thế cũng không hiểu nhiều. Ông có thể dựng nên câu lạc bộ lớn mạnh như bây giờ đều dựa vào tiền đầu tư.

Nhưng nếu tài chính xảy ra vấn đề thì… đó là một vấn đề khác!

“Hay là tìm người có giá chiêu mộ rẻ một chút?” Lâm Quý Tuân bổ sung.

“Ở đâu dễ vậy,” Hà Trang cười lạnh, “Bây giờ độ hot của giải đấu càng ngày càng tăng, ai đoạt giải quán quân, không riêng gì khoản tiền thưởng mà còn được người khác công nhận, có thể kiếm được tiền từ đó nữa.”

“Khoan, từ từ đã… độ hot!” Đôi mắt của Hạ Nam sáng lên, “Anh ra ngoài gọi điện một chút.”

Lâm Quý Tuân và Hà Trang nhìn nhau, không biết Hạ Nam muốn làm gì.

Chỉ là Lâm Quý Tuân vẫn thở dài cam chịu, “Anh nghĩ hiện tại đào người vẫn khả thi hơn.”

Mà phía bên kia…

Kiều Hướng Thiển vò tóc, chống cằm rối rắm.

Thi đấu chuyên nghiệp…

Là một sân khấu lớn hơn, có nhiều đối thủ hơn.

Cô thích trò chơi này. Đúng vậy, chỉ cần thích, lại có trình độ, ai mà chẳng muốn được toả sáng trên đấu trường chuyện nghiệp!

Giống như năm ấy, cô nói dối hôm thứ Bảy để ra ngoài chơi với bạn bè, sau đó lại giấu ba mẹ để tham gia giải đấu game Tetris.

Nghe thì thật buồn cười, nhưng mỗi lần cô chơi một game gì đó đều không kiềm chế được mong muốn tranh tài tại đấu trường chuyên nghiệp.

Lần đó, cô cầm trong tay hai ngàn tệ tiền thưởng dành cho quán quân, bây giờ vẫn chưa đụng vào. Đối với cô mà nói thì đó chính là vinh quang, cũng là phần nào tín ngưỡng.

Kiều Hướng Thiển không phủ nhận, cô quả thật là người có lòng hiếu thắng và lòng tự tôn cao.

Thậm chí, trong cốt tuỷ của cô còn có gene phản nghịch, niềm đam mê và khát vọng mãnh liệt, nhiệt huyết luôn muốn ngóc đầu dậy nhưng bị lý trí kìm hãm.

Có điều…

Chuyện lớn như vậy, cô lại nghĩ tới ba mẹ.

Dù cô có thể đánh chuyên nghiệp đi nữa, mẹ Kiều nhất định sẽ không đồng ý.

Hơn nữa, Chín Vạn cũng ở trên đấu trường kia, bây giờ cơ hội đã dâng tới tận miệng, nếu có thể thì cô vẫn thật lòng muốn…

Kiều Hướng Thiển nhìn màn hình, sau khi thú nhận bản thân là nữ, đối phương đã gửi lại một câu ‘Chờ chút’ rồi mất hút.

Hai chữ này giống như cảm giác khi đang nói chuyện với ai đó, đối phương chợt gửi một câu ‘Tôi đi tắm đây’ và không bao giờ trở lại vậy.

Kiều Hướng Thiển mím môi, trong lòng bỗng nhiên mất mát. Cô thẫn thờ tắt điện thoại, sau đó ôm gấu bông, ngồi xổm trên giường, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó.

Cô hít hít mũi, haiz, sao lại cảm thấy khổ sở như thế?

Ngay cả khi cô muốn đánh chuyên nghiệp thì có tác dụng gì nữa?

Hay là bỏ cuộc đây?