Chiến Đội Ace

Chương 2: Bảy Ngàn và Chín Vạn

Đối với phòng ký túc số 307 mà nói thì hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi: cô bạn chưa từng chơi game trong phòng ký túc – Kiều Hướng Thiển lúc này lại đang thản nhiên chơi game!!!

Trong phòng ký túc có bốn giường ngủ, trên là giường dưới là bàn, Kiều Hướng Thiển đang ngồi xếp bằng trên giường, cô thẳng lưng dựa vào tường, trong tay thì cầm điện thoại.

Vờn quanh chóp mũi của cô mùi lẩu cay, dưới giường lại là tiếng Lưu Triết Nhã đang húp bún ‘rột rột’, sáng giờ Kiều Hướng Thiển vẫn chưa ăn gì. Cô mới vừa gọi cơm hộp nhưng lúc này vẫn chưa giao tới, cho nên khi nghe thấy âm thanh này, cô thật muốn quăng cái gối xuống.

— Đói thật đấy!

Kiều Hướng Thiển khóc không ra nước mắt. Cô cũng không biết nhờ đâu mà dạ dày của mình thần kỳ tới vậy, rõ ràng sáng không hề đói tẹo nào, thậm chí còn chẳng buồn ăn trưa. Nhưng khi ngửi thấy mùi lẩu cay liền đánh trống tưng bừng.

“Đúng rồi, Thiển Thiển,” Lưu Gia Nhã vừa ăn vừa nói nên chất giọng có hơi ồm, “Cậu chơi game sao dzồi?”

Kiều Hướng Thiển liếc mắt nhìn giao diện trang bị trong điện thoại, đáp: “Cũng tạm, mình đang chỉnh đồ.”

“À à, thế cậu làm nhiệm vụ tân thủ trước đi. Chờ mình ăn xong sẽ kéo cậu đánh rank.” Dừng một chút, Lưu Giã Nhã lại nói: “Vì mình rank Bạch Kim rồi, cậu mới rank Đồng, cách hai mức rank thì không đánh cùng được nên mình lấy nick rank Bạc đánh với cậu nhé.”

Sáng nay, Kiều Hướng Thiển thấy Lưu Gia Nhã thao tác điện thoại rất nhiều, cô lại nghĩ tới bậc rank này chỉ có ba sao, chắc là không khó. Biết Lưu Gia Nhã có ý tốt, cô liền gật đầu, “Được.”

Điền Uyển đang coi gameshow bên cạnh Lưu Gia Nhã nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Kiều Hướng Thiển, hỏi: “Thiển Thiển này, cậu cũng bị cậu ấy dạy hư à?”

Đôi đũa trong tay Lưu Gia Nhã khựng lại.

Cô nàng buông đũa xuống rồi nhìn Điền Uyển, tuy sắc mặt vẫn bình thường nhưng ngữ điệu lại rất sắc bén, “Cái gì gọi là bị mình dạy hư hả?”

“Ặc, mình nhỡ lời.” Điền Uyển cũng ý thức được bản thân dùng từ không ổn, bèn giải thích: “Dù sao cũng là ý đó, nếu không nói vậy thì… cậu kéo cậu ấy nhảy hố game cùng?”

Lưu Gia Nhã không nói gì.

Trong phòng ký túc xá này, từ trước tới giờ Điền Uyển luôn phát ngôn một cách EQ thấp, không để ý tới cảm xúc của người khác. Kiều Hướng Thiển thấy không khí bất ổn liền vội nói: “À… có chuyện gì thế?”

“Không có gì,” Điền Uyển quay cây bút trong tay, “Mình chỉ muốn khuyên cậu chơi game ít thôi, lãng phí thời gian. Game có gì tốt đâu, không bằng lấy sức chơi game để ra ngoài kiếm bạn trai thật tốt còn hơn.”

Nhất thời, Kiều Hướng Thiển không biết phải làm gì, bèn nói: “… Mình chưa có ý định quen bạn trai.”

Điền Uyển cười cười, “Phòng ký túc chỉ có cậu và Tiểu Nhã là không chịu thoát ế. Nhưng cũng không sao, học hành quan trọng, nếu quen bạn trai mà ảnh hưởng tới việc học thì phải làm sao bây giờ?”

Kiều Hướng Thiển xấu hổ, chỉ cười không đáp.

Trên đời có vài người như vậy đấy.

Rõ là chuyện chẳng liên quan tới mình nhưng vẫn một hai vẫn muốn chỏ mỏ vào một chút; loại người ấy hoặc là không nói, còn khi đã nói thì chính là mấy câu ngứa tai.

Ví như trước đây Điền Uyển từng mua một cái khăn tắm, Lưu Gia Nhã tình cờ mua kiểu giống hệt. Lúc đó, Lưu Gia Nhã còn kinh ngạc nói: “Tụi mình mua cùng kiểu nè, trùng hợp ghê!” Nào biết được Điền Uyển lại đáp rằng: “Đây là đồ mình được tặng, đang tính vứt này.”

Lúc đó, Lưu Gia Nhã chẳng biết phải nói lại cái gì.

Đương nhiên là còn có nhiều chuyện khác nữa.

Gần đây, Lưu Gia Nhã càng ngày càng ngứa mắt Điền Uyển. Tuy hồi trước vẫn tỏ ra không chấp nhưng kiềm chế lâu rồi, đã mấy lần cô nàng dứt khoát đốp lại.

Nghe thấy câu nói của Điền Uyển, trong lòng Kiều Hướng Thiển thầm nghĩ ‘chết rồi’, thời điểm cô định giảng hoà, Lưu Gia Nhã quả nhiên cắn miếng thanh cua một cái ‘pặc’ rồi xen vào, “Thiển Thiển rất thông minh, chơi game giải trí một chút cũng không sao cả. Còn cậu ấy à? Không phải bình thường toàn xem mấy video linh tinh rồi hẹn hò với bạn trai, đếch lo học hành đó sao?”

“A… cũng phải,” Điền Uyển có hơi xấu hổ mà gật gật đầu, bèn liếc mắt nhìn nắp lẩu cay của Lưu Gia Nhã, “Này, lẩu cay này cậu mua ở tiệm Trần Kí đúng không?”

“Đúng vậy.” Lưu Gia Nhã gật đầu.

Kiều Hướng Thiển cũng biết tiệm lẩu cay Trần Kí, cô thường thấy Lưu Gia Nhã gọi đồ ăn ở đó.

Lưu Gia Nhã rất thích ăn cay, trước đây cô nàng từng nói với Kiều Hướng Thiển rằng nước lẩu của tiệm này rất hợp với khẩu vị, một phần lại có nhiều nước lẩu hơn so với các tiệm khác nữa.

Điền Uyển lập tức ra chiều ghét bỏ, “Cậu không nên ăn ở tiệm Trần Kí đâu, vị thì cay muốn chết, nước lẩu cứ như đồ thiu vậy.”

Lưu Gia Nhã dùng khăn giấy lau miệng, sau đó cười cười, trong đầu nghĩ sao, ngoài miệng nói vậy, “Lẩu cay mà không cay thì ăn làm quái gì? Nước lẩu thiu chỗ nào đâu? Lần trước dậy sớm để đi mua đồ ăn sáng, mình còn tận mắt nhìn thấy chủ tiệm lẩu ấy nấu nước lẩu thế nào nữa kìa.”

Dứt lời, Lưu Gia Nhã chẳng ngó ngàng tới Điền Uyển nữa.

Cô nàng sờ sờ cổ chân hãy còn sưng, sau đó ngẩng đầu nói với Kiều Hướng Thiển, “Thiển Thiển, mình bị đau nên trèo lên giường không tiện, cậu xuống đây đi, mình chỉ cậu chơi.”

Kiều Hướng Thiển ‘OK’ một tiếng rồi leo xuống giường, kéo cái ghế dựa ra ngồi bên cạnh Lưu Gia Nhã.

Thấy ai cũng có việc để làm, Điền Uyển chỉ đành coi tiếp máy tính của mình.

Kiều Hướng Thiển đã vào game, phía trên giao diện tân thủ là khung yêu cầu cô nhập tên, bên trái là một nhân vật nữ có tai hồ ly vô cùng xinh đẹp.

Lưu Gia Nhã tinh ý bày cho cô, “Đây là Đát Kỷ – một trong các tướng pháp sư, núp bụi sốc dame kinh lắm!”

Kiều Hướng Thiển gật đầu, hỏi: “Mình đặt tên gì thì được?”

“Tuỳ ý cậu thôi, dù sao nếu sau này cậu không thích cũng có thể đổi tên, chỉ là phải tốn chín đồng mua thẻ đổi tên mới được.”

Đối với chuyện này, Kiều Hướng Thiển thật sự không hiểu lắm. Cô bèn tuỳ ý bấm nút tên ngẫu nhiên, màn hình lập tức nhảy ra cái gì mà ‘Quyền uy và chính thức’, ‘Lạc thú aka nhu yếu phẩm’, ‘Dễ dãi の huân hương’ rất kỳ quái.

Kiều Hướng Thiển lập tức từ bỏ chọn tên ngẫu nhiên.

Cuối cùng, cô dứt khoát dùng chữ số mà mình thích nhất phối với tên của mình — Bảy Ngàn.

Lưu Gia Nhã ngồi bên cạnh phỉ nhổ, “Bảy Ngàn? Chơi game mà cậu còn nghĩ tới tiền được hả?”

Kiều Hướng Thiển vừa nhấn nút ‘xác nhận’, vừa phản bác: “Có đâu, mình không biết đặt tên gì thật mà. Với lại cậu không thấy khi phát âm chữ ‘ngàn’ và chữ ‘Thiển’ rất giống nhau sao?” [1]

“Tức là cậu thích số bảy nên thêm một chữ đồng âm phía sau thành Bảy Ngàn, mình nói vậy có đúng không?”

“Chính nó.”

Lưu Gia Nhã rặn ra lời khen, “Cũng sáng tạo nhể?”

“Giọng cậu ngứa đòn quá đấy!” Kiều Hướng Thiển cười mắng.

Sau đó, hệ thống tân thủ bắn đầu hướng dẫn cho cô.

Kiều Hướng Thiển vô cùng nghiêm túc làm theo hướng dẫn của hệ thống. Ban đầu, hệ thống chọn tướng Arthur để đánh với cô, sau đó gợi ý cho cô giết lính để có tiền mua trang bị, đẩy trụ và đánh nhau với tướng phe địch.

Cô chăm chú nhìn màn hình, mỗi lần ô kỹ năng bên tay phải sáng đèn là cô bấm tuốt, cuối cùng màn hình cũng hiện lên biểu tượng tướng Arthur bị hạ gục, đồng thời vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống:

“First Blood!” Chiến công đầu.

Kiều Hướng Thiển tròn mắt, nghiêng đầu nhìn Lưu Gia Nhã, “Mình được chiến công đầu hả?”

Lưu Gia Nhã phì cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu được chiến công đầu rồi, có điều đối phương là bot.”

Kiều Hướng Thiển nhíu mày, “Bot là cái gì?”

“…” Lưu Gia Nhã yên lặng một chút rồi đáp: “Bot là máy chơi, không phải người thật chơi.”

“Ờ.” Kiều Hướng Thiển có hơi thất vọng.

Ra là chiến công đầu của cô không phải do người thật chơi.

Trận đầu tiên dành cho tân thủ đương nhiên toàn bot để tân thủ được thắng, sau khi hết trận, hệ thống tặng cô tướng Arthur, còn tặng cô tướng Đát Kỷ mà Lưu Gia Nhã vừa giới thiệu ban nãy, cuối cùng hướng dẫn cô tới phòng thực chiến.

Trong màn hình là mười ảnh đại diện xếp hàng chỉnh tề, một đám sáng đèn, Kiều Hướng Thiển vừa nhìn vừa hỏi: “Còn bây giờ là đánh với người thật đúng không?”

“Mình cảm thấy là không,” Lưu Gia Nhã lắc đầu, “Mà cũng không biết nữa, dù sao game đầu bao giờ cũng không có ai chat gì, với lại đối phương còn dễ hạ.”

… Đối phương đúng là dễ hạ một cách kỳ quái, Kiều Hướng Thiển là người chơi mới nên chỉ biết đẩy thẳng một đường tới nhà chính, cho nên chưa đầy mười phút đã xong trận.

“Victory!” Giao diện trò chơi hiện ra biểu tượng thắng lợi.

Kiều Hướng Thiển vừa chơi tướng Angela – một nhân vật nữ loli với hai búi tóc đuôi ngựa, thành tích cuối trận là 6/2/8.

Tới bản thân Kiều Hướng Thiển cũng không dám tin vào KDA này.

Nhưng công nhận là kỹ năng của vị tướng này khá dễ đối với cô: mô tả chiêu một là gây sát thương phép đồng thời kéo lùi đối phương lại phía mình, chiêu hai là khống chế cứng, còn chiêu cuối thì… có thể hình dung là sốc dame kinh phết!

Kiều Hướng Thiển cảm thấy vị tướng Angela này không tệ lắm, có hơi ưng ý.

Chờ sau khi Kiều Hướng Thiển làm xong nhiệm vụ hướng dẫn người mới, Lưu Gia Nhã mới lấy điện thoại ra rồi vào game, “Cuối cùng mình cũng có thể chơi cùng với cậu rồi, tới phiên mình biểu diễn đây. Đánh một trận rank trước đi, tạo phòng tạo phòng.”

“Mình cầm Angela leo rank được không?” Kiều Hướng Thiển hỏi.

“Angela à?” Lưu Gia Nhã ló đầu nhìn sang, “Cậu chưa có tướng này, phải làm sự kiện đăng nhập mới nhận được hay sao ấy. À quên nữa! Nếu cậu không có đủ 5 vị tướng thì không leo rank được.”

Kiều Hướng Thiển: “… Vậy mình phải làm sao?”

Lưu Gia Nhã: “Thế này đi, mình đánh đôi với cậu mấy trận thường, cậu test thử tướng miễn phí xem. Mình gánh, vô.”

Kiều Hướng Thiển luống cuống nhấn nút ‘nhận lời mời ghép đội’, sau đó vào game.

“Không biết mình với cậu đánh tầm rank gì nhỉ? Chắc là Bạc.” Lưu Gia Nhã vừa chọn Luna vừa nói: “Chỉ cần cậu không di chuyển ẩu là OK. Chú ý bản đồ nhỏ vào, khi có tầm nhìn, nếu thấy team địch đông quá thì nhanh chóng chạy đi.”

“Cái gì mà chạy hả?” Kiều Hướng Thiển mắng: “Tuy mình mới chơi nhưng đâu có tạ dữ vậy.”

Lưu Gia Nhã nhấn ‘khoá tướng’, ậm ờ nói: “… Cái này gọi là rút lui chiến lược đó, dù sao cậu đừng quay lại cân 2 cân 3 với team địch là được.”

“Thế còn lọt tai.” Trận này Kiều Hướng Thiển vẫn chọn Angela, bé loli áo hồng với hai búi tóc đuôi ngựa thoạt nhìn rất tung tăng.

Trận đấu bắt đầu.

Kiều Hướng Thiển điều khiển Angela tới đường giữa, còn Lưu Gia Nhã cầm Luna trực tiếp vào khu bùa xanh.

Angela cà tơn cà tơn, tuy chân vừa ngắn vừa nhỏ nhưng tốc độ rất nhanh. Khi Kiều Hướng Thiển tới được trụ hai đường giữa, lính vẫn chưa lên tới. Cô đứng lù lù trong trụ, cuối cùng cũng chờ được lính team địch lên. Giờ phút này, còn có người đi đường giữa của team địch là Đát Kỷ ngúng nguẩy xuất hiện trước mặt cô.

Vị tướng Đát Kỷ này quyến rũ thật, di chuyển vòng vòng trước trụ của Kiều Hướng Thiển, thoạt nhìn đối phương vô cùng thành thạo.

Kiều Hướng Thiển rất cẩn thận, có lẽ là do trước đây cũng từng chơi điện tử nên cô có vài kinh nghiệm để làm khó người chơi thành thạo sau lưng vị tướng pháp sư này. Thế là cô đứng sau đàn lính màu xanh team mình rồi ném chiêu hai, phun tia lửa thiêu đốt sát thương phép lên đàn lính màu đỏ team địch.

Sau khi lên level 2, Đát Kỷ trước mặt cô bỗng không thấy bóng dáng. Kiều Hướng Thiển nhìn bản đồ nhỏ, trên bản đồ cũng không có biểu tượng gì.

Lượt lính thứ hai lên tới, Kiều Hướng Thiển coi nhẹ dự cảm xấu trong lòng mà lên dùng chiêu hai vào đàn lính, còn dùng chiêu một bắn ra cầu lửa. Sau khi dùng xong, hai kỹ năng của cô đều tiến vào thời gian chờ hồi chiêu.

Bụi cỏ bên phải bất ngờ xông ra chiêu Hồ quang đạn, Angela cột hai búi tóc đuôi ngựa lập tức bị khống chế tại chỗ. Ngay sau đó, trong bụi cỏ nhảy ra hai vị tướng mà Kiều Hướng Thiển vô cùng quen thuộc —

Đát Kỷ và Arthur.

Arthur giơ kiếm, kỹ năng áp sát tấn công vào Angela, tiếp tục khống chế Angela lại. Đát Kỷ ngúng nguẩy tiến lên, phối hợp dùng chiêu gây sát thương phép. Loli [2] Angela không thể chạy thoát, chỉ có thể rên lên một tiếng rồi gục xuống.

“First Blood!”

Đát Kỷ hạ Angela.

Chưa có lúc nào khiến Kiều Hướng Thiển xấu hổ như lúc này!

Team địch có chiến công đầu đã đành, vậy mà lúc Angela gục xuống, Kiều Hướng Thiển còn nghe thấy Đát Kỷ team địch nói một câu thoại —

“Tới chơi đùa với Đát Kỷ đi nào~”

Ngữ điệu không những yêu kiều mà chữ cuối còn cao lên như rù quến người khác nữa chứ!

Kiều Hướng Thiển: “…” Cà khịa quá rồi đấy!

“Cậu chết rồi hả?” Lưu Gia Nhã bên cạnh nghe thấy âm thanh nhắc nhở liền hỏi: “Bị mid bên kia bắt à?”

“Ừ, Đát Kỷ choáng mình, Arthur tới quật mình vài kiếm, mình liền chết.” Kiều Hướng Thiển nhấp môi đáp: “Tụi này tinh đấy, núp trong bụi cỏ kia nên mình không thấy.”

“Không sao, lát nữa mình ra đường giữa giúp cậu gank Đát Kỷ. Mình sắp lên level 4 rồi, để mình cho nó nếm trải cảnh tượng vừa rồi mà nó đã úp cậu.”

Nhưng âm thanh thông báo chiến công đầu quá nổi bật, cái cảm giác mình chết mà được báo cho cả team biết thế này khiến Kiều Hướng Thiển có hơi mất mặt. Cô nghĩ trong lòng: có khi nào đồng đội sẽ thấy cô gà quá không? Mới vào game được mấy phút đã tặng đối phương một mạng.

Kiều Hướng Thiển nhìn xuống màn hình đang xám đi, yên lặng liếc mắt tới ID game của Đát Kỷ rồi âm thầm ghi vào sổ tay.

Có điều ID của Đát Kỷ này… hình như hơi giống ID của cô nhỉ?

— Chín Vạn.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh giai kéo gái lên sàn rồi đây!

Nhiệm vụ tân thủ mà mị viết trong chương một đã là phiên bản cũ rồi, nhiệm vụ tân thủ phiên bản hiện tại xịn bằng nhiệm vụ hằng ngày của mị luôn, phần thưởng cũng nhiều hơn trước đây nữa.

_____

[1] Chữ 千 (ngàn, thiên) phát âm là /qiān/ | chữ 浅 (róc rách/tiếng nước chảy, giản đơn) phát âm là /qiǎn/ (tên nữ chính).

[2] Loli: những bé gái chưa kết thúc dậy thì (thường <17 tuổi) (Theo tinanime.com) | theo Mộc khảo sát bạn bè là otaku thì tụi nó bảo loli là mấy em ngực bé cute đó mọi người:<