Chiến Binh Tử Thần

Chương 6: C6 Trò chơi kết thúc

Lão Đại nhất thời hoảng sợ, gã tung hoành nhiều năm, chưa bao giờ gặp được người hung hãn như vậy!

Gã đó có dự cảm chẳng lành, muốn bản chết Trần hìn thấy Trần Phong cầm con dao găm đang ghim trong cơ thể tên đầu hói, kéo gã đến chắn trước mặt, khiến Lão Đại không thể ra tay được.

Phong bằng một phát nữa, nhưng lại

"Tao giết mày!”

Nhìn thấy hình huống này, Lão Nhị vung dao găm của mình lên, tấn công Trần Phong từ bên trái!

Trần Phong hơi nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng lạnh lùng, hắn rút con dao găm từ trên vai tên đầu hói ra, dùng tốc độ nhanh như chớp cắt đứt cổ tay đang cầm dao của Lão Nhị!

“A."

Lão Nhị bị đau, con dao rơi xuống đất, gã còn chưa kịp phản ứng thì Trần Phong đã đá thật mạnh vào bụng gã.

Một cơ thể nặng trên dưới một trăm năm mươi cân lập tức bay xa hai mét!

Lão Nhị cảm thấy bụng quặn đau, suýt chút nữa bất tỉnh, quỳ rạp trên mặt đất, không thể nhúc nhích được!

“Chết tiệt!"

Lão Đại lập tức trở nên nóng nảy, động tác của Trần Phong gọn gàng lưu loát, vẫn luôn dùng cơ thể, đầu hói để che chẳn, không cho gã cơ hội ra tay

"Đi cho tao!”

Nhân cơ hội này, Trần Phong lại đá vào bụng Lão. Tam, khiến Lão Tam đầu hói bay về phía Lão Đại

Mà hẳn cũng cúi người xuống, đi theo tên đầu hói,

nhanh chóng tấn công Lão Đại! “Đi chết đi!” Trong cơn hoảng loạn, Lão Đại nổ hai phát súng.

Nhưng không có phát nào có thể đả thương được. Trần Phong, phát súng thứ hai ngược lại còn bản trúng đùi tên đầu hói!

*A~"

Lão Tam đầu hói đau đớn hét lên, trên đùi thủng một lỗ máu!

“Trò chơi kết thúc!”

Lúc Lão Đại còn muốn bản phát thứ ba thì phát hiện cánh tay của gã đã bị Trần Phong nằm chặt, không thể cử động được.

Mà muốn nổ súng cũng không thể, bởi vì cò súng, đã bị ngón tay Trần Phong chặn lại.

Lão Đại quá sợ hãi, mö hôi lạnh đổ ròng ròng. “Người anh em, có chuyện gì thì từ từ nói!”

Lão Đại không dám cử động nữa, thái độ lập tức. thay đổi một trăm tám mươi độ.

Gã dám nói người đàn ông này chính là người đáng sợ nhất mà gã từng gặp kể từ khi lăn lộn trong xã hội đến nay!

“Cái này thì phải xem thái độ bà chủ của tôi dù sao thì bây giờ tôi cũng chỉ làm thuê" Trần Phong mỉm cười quay đầu nhìn người đẹp, lúc này người đẹp. đã sợ ngây người.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy người có thể né được đạn, đây còn là con người sao?

Cô ấy bất ngờ đến mức không thể nói nên lời, nhưng trong lòng người đẹp lúc này cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm và vui mừng, bởi vì hiện tại cô ấy đã an toàn.

“Bà chủ của tôi, xử lý bọn họ thế nào đây, muốn thả thì cô gật đầu, đánh tàn phế thì cô lắc đầu!” Trần Phong giao quyền quyết định cho người đẹp.

Ánh mắt người đẹp quét qua ba tên tội phạm, cơn tức giận bừng lên, cô ấy lập tức liều mạng lắc đầu.

“Được!"

Trần Phong quay người lại, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Lão Đại, dùng một lực bẻ gãy cổ tay căm súng của Lão Đại.

Sau đó, hẳn dùng cùi chỏ giã mạnh vào cổ Lão Đại khiến tên này ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.

“Loại như các người mà cũng học người khác bắt cóc, thật nực cười!"

"Trần Phong cười khinh thường, cầm dao găm

trong tay, trực tiếp đâm vào tay trái của Lão Đại, đóng đinh xuống sàn gỗ!

“A~"

Tiếng thét như lợn bị chọc tiết lập tức vang lên.

Sau khi hạ gục Lão Đại, Trần Phong vẫn không bỏ qua, ánh mắt nhìn về phía Lão Tam đầu hói không bỏ

“Mày muốn làm một cô gái, cũng phải hỏi người ta có đồng ý hay không, có biết cái gì gọi là đôi bên tình nguyện không?” Trần Phong hỏi.

“Thả tôi đi, tôi không dám nữa!”

Lão Tam đầu hói ôm vai trái, ngồi dưới đất, đau đớn trượt về phía sau.

Trần Phong nheo mắt lại, đá vào giữa hai ch@n của Lão Tam đầu hói

Cú đá này rất mạnh, trực tiếp đá văng Lão Tam ra xa hơn mét, cơn đau đớn đó khiến Lão Tam bất tỉnh ngay lập tức.

Trần Phong quay đầu lại nhìn Lão Nhị!

Lão Nhị quỳ rạp dưới đất, run rẩy, hoàn toàn không dám nhìn Trần Phong!

Trần Phong trước mắt hoàn toàn không phải người, mà là ác maI

“Nói mày khó coi, mày còn không thừa nhận!"

Trần Phong chậm rãi đi về phía Lão Nhị, giơ chân phải giẫm lên đầu Lão Nhị!

“Tôi xấu, tôi xấu!" Lão Nhị tuyệt vọng kêu lên!

“Là khó coi!"

Ánh mắt Trần Phong lạnh lùng, sau đó chân phải dùng sức đạp xuống.