Nhìn khẩu súng trong tay Dương Thuận Dân, Trần Phong mỉm cười, vẻ mặt thong dong, hoàn toàn không đoái hoài tới Dương Thuận Dân
Hắn nhìn Trương Hân Nghiên với ánh mắt ấm áp, vén lại áo che ngực đang lộ ra ngoài của cô ấy.“Tôi mới quen cô được 3 ngày, nhìn xem 3 ngày qua cô đã trải qua những gì? Xinh đẹp là một tội à, có vẻ như cô đã phạm tội không thể tha thứ rồi!"Sau khi chậm rãi nói xong, Trần Phong lại dùng ngón cái tay phải, lau đi giọt nước mắt đang treo trên khóe mắt của Trương Hân Nghiên!Người phụ nữ này thật sự rất đẹp, ngay cả khi khóc cũng đẹp mê hồn người.Chỉ có điều, từ xưa đến nay, ngoài tiền bạc và quyền lực, điều mà con người tranh giành nhiều nhất chính là mỹ nhân!Mỹ nhân cũng chỉ là một loại nguồn lực của d*c vọng mà thôi!Sinh ra đẹp hay không, không ai có quyền quyết định, nhưng một khi sở hữu gương mặt tuyệt sắc khiến người ta ngưỡng mộ, ít nhiều cũng sẽ trở thành tâm điểm của vòng xoáy bão táp.Rất nhiều lúc, không có sự lựa chọn, chỉ có thế bị vòng xoáy bẩn thỉu nuốt chửng! Vi vậy, bên dưới vẻ ngoài lộng lẫy hào nhoáng, luôn ẩn chứa nỗi đau khổ mà không ai hay biết!Trong lòng Trương Hân Nghiên vô cùng chấn động.Cô ấy cản môi, nhịn cảm giác tuyệt vọng và vui mừng đang dâng trào, đôi mắt đẫm lệ nhìn Trần Phong.Đây là người đàn ông thứ hai, ngoài cha cô ấy, đem lại cảm giác ấm áp và đáng tin cậy cho cô ấy.Cô ấy luôn là một người phụ nữ độc lập và mạnh mẽ, đối mặt với bao nhiêu cô đơn khó khăn nhưng vẫn vượt qua.Nhưng trong giây phút này, cô ấy muốn trở thành một cô gái nhỏ, tựa vào vai Trần Phong.Cảm giác mạnh mẽ ấy bị cô ấy mạnh mẽ áp xuống, cô ấy không muốn bị hẳn chế nhạo.Cô ấy chỉ có thể giả vờ thoải mái, đổi đề tài hỏi nhỏ: "Chú hai của tôi đâu?"Nghe cha nói bảo chú hai dẫn người đi bắt Trần Phong, giờ Trần Phong xuất hiện an toàn ở đây, khiến cô ấy lo lẳng cho sự an nguy của chú hai.Dù sao, cô ấy đã từng chứng kiến sức chiến đấu. b3nh hoạn của gã này!"Chú hai của cô?" Trần Phong suy nghĩ một chút, chợt tỉnh ngộ: "Khi tôi trở lại tăng dưới của khu dân cư, một nhóm bảy tám người vây quanh tôi, người đứng đầu trong số họ đã bị tôi đánh rất nặng. Tôi đoán đó chắc chẩn là chú hai của cô!"Tất nhiên đó không phải là đoán, Trần Phong đã đẩy chú hai của Trương Hân Nghiên xuống đất và đánh tơi bời, sau khi hỏi lai lịch của đối phương, biết là Nhị đương gia của Túc Tinh hội, mới biết được là chú hai của Trương Hân Nghiên.Lúc đó hắn khá tức giận, dù thế nào hẳn cũng không có ân oán gì với Túc Tinh hội, thậm chí còn giúp. đỡ Trương Hân Nghiên.Túc Tinh hội không báo đáp ân tình của hẳn thì thôi đi, sao có thể ra tay tàn nhẫn với hắn chứ?Tuy nhiên, khi bước vào cửa và nhìn thấy Trương Thịnh Hào với cái đầu đầy máu, phần lớn cơn giận của hẳn đã biến mất.Thôi, biết đâu sau này sẽ trở thành một gia đình! Hai người cứ tán gẫu như vậy, coi những người trong phòng như không khí.Trương Thịnh Hào đầu óc mê man, lúc nãy tỉnh táo trở lại, đã nhìn rõ ràng những gì Trần Phong làm!Ông ta vô cùng kinh ngạc, khí thế tỏa ra từ chàng trai trẻ này, cho dù ông ta lăn lộn bao nhiêu năm, cũng chưa từng thấyĐó là một cảm giác kính sợ khó tả!Những tên đàn em do Trương Đức Phát mang tới đều là thành viên lão thành của Túc Tinh hội, không phải tay anh chị bình thường.Nhưng chàng trai giao hàng này, có thể bước vào.đây một cách bình an vô sự, đã nói lên điều gì rồi.Thật khó tin, ai ngờ một shipper lại ghê gớm đến thế!Ông ta giờ đây cũng hối hận, vội vàng sai Trương Đức Phát bắt chàng trai trẻ này, có lẽ đã biến khéo. thành vụng rồi. Bị xem thường, Dương Thuận Dân lập tức tức giận, chĩa súng về phía trước, quát lớn: "Đồ khốn kiếp, mày điếc à, tin tao bắn chết mày không!”"Có gan thì bắn đi!"Trần Phong bất ngờ quay đầu lại, quát lạnh một tiếng,Đôi mắt hẹp toát lên khí thế u ám kinh khủng, khiến Dương Thuận Dân đang hống hách cũng giật mình."Mày."Dương Thuận Dân nghiến răng, cầm súng lên mãi mà vẫn không bóp cò. Chàng trai trẻ trước mặt không phải tội phạm gì ghê gớm, nếu nổ súng trước mặt mọi người thì sẽ hơi khó giải thích. Hơn nữa, anh ta có cảm giác kỳ lạ rằng ngay c khi bản, dường như cũng không thể trấn áp được chàng trai này.