Ewan cũng giận dữ trước sự việc đó như vợ chàng, nhưng chàng không cho phép nàng mắng mỏ mình trước mặt quân lính.

“Nàng im lặng cho ta.”

Nàng mở to mắt và lùi lại một bước. Tốt, cuối cùng nàng cũng nhận ra địa vị của mình. Nhưng sau đó mắt nàng hẹp lại và nàng quắc mắt điên tiết với chàng.

“Em không im,” nàng thấp giọng nói. “Chàng phải dành một nơi an toàn cho lũ trẻ chơi và nô đùa thoải mái. Chơi gần sân tập của chàng như thế này rất nguy hiểm nếu lính của chàng không kiểm soát được mục tiêu của họ.”

Chàng lấy mũi tên từ nàng và kiểm tra dấu hiệu trên đó. Sau đó ngẩng lên nhìn nàng. “Cho đến khi ta biết được ai đã gây ra chuyện này, nàng thôi việc sỉ nhục lính của ta đi. Hãy quay về xem lũ trẻ thế nào. Cormac sẽ đi cùng nàng.”

Sự tổn thương lóe lên trong mắt nàng, nhưng nàng xoay người và đi nhanh, váy tung bay theo bước chân nàng.

Chàng quay sang Gannon, điên tiết trước tai nạn. “Tìm người đã bắn mũi tên này cho ta rồi mang hắn đến trước mặt ta. Không những hắn suýt nữa giết bọn trẻ mà còn suýt giết cả vợ ta đấy.”

Những ngón tay chàng siết lại khi nhớ đến việc mũi tên đó bay sát người Mairin và chàng như thế nào. Mặc dù mũi tên đó không bay đủ cao để gây ra vết thương nặng cho chàng, nhưng với một cô gái nhỏ bé như Mairin, mũi tên đó là chí tử.

Anh mắt chàng nhìn xuống chỗ Mairin vừa đứng cách đó không lâu. Chàng cau mày và quỳ xuống, đưa tay chạm vào đất. Cổ họng chàng thít lại và tim chàng bắt đầu đập mạnh, máu thẫm lại trên nền đất bên cạnh dấu chân nàng. Khi chàng lần theo dấu vết Mairin để lại, chàng thấy nhiều giọt máu hơn.

“Lạy Chúa,” chàng thì thào.

“Sao thế, Ewan?” Caelen hỏi ngay lập tức.

“Máu.”

Chàng đứng bật dậy và nhìn chằm chằm theo Mairin. “Mairin!”

Tiếng gầm của Ewan khiến Mairin khựng lại khi nàng đang đến gần cầu thang dẫn vào tòa tháp chính. Nàng nhăn mặt và quay lại. Nhưng vấn đề là thế giới không ngừng quay khi nàng làm thế.

Nàng chao đảo và cố chớp mắt để nhìn cho rõ, nhưng thật kỳ lạ, đầu gối nàng run rẩy và mểm nhũn một cách bất thường. Trước khi kịp hiểu ra điều gì, nàng đã thấy mình sắp khuỵu gối và Ewan chạy về phía nàng như một vị thần đang chuẩn bị báo thù.

“Chúa ơi,” nàng thì thầm. “Con lại khiến chàng nổi giận rồi."

Nhưng chàng không có vẻ tức giận. Chàng có vẻ... lo lắng. Chàng lao về phía nàng và quỳ xuống trước mặt nàng. Gannon đứng ngay sau lãnh chúa, anh ta trông cũng rất lo lắng. Thậm chí Caelen cũng có vẻ gì đó khác với vẻ mặt chán chường thường thấy. Lông mày anh ta nhíu lại, anh ta nhìn nàng chằm chằm cứ như đang chờ phản ứng của nàng.

“Tại sao chúng ta lại đang quỳ dưới đất thế này, Lãnh chúa?” Nàng thầm thì.

“Ta cần đưa nàng lên phòng,” chàng nói với nàng như với một đứa bé.

Lông mày nàng nhíu lại khi cảm thấy đau nhói bên mạng sườn như thể có ai đó vừa đâm nàng bằng một thanh kim loại nóng. Nàng túm chặt lấy mạng sườn và siết lại, nhưng lãnh chúa nắm lấy vai nàng một cách nhẹ nhàng.

“Nhưng sao lại thế? Chắc chắn là chàng không thể…”

Nàng vươn người tới trước và khẽ khàng, “Bây giờ không phải là lúc ái ân, Ewan. Đang giữa ban ngày ban mặt. Mới quá trưa một chút thôi.”

Chàng phớt lờ câu nói của nàng và cúi xuống bế nàng lên. Nàng va mạnh vào chàng, việc đó khiến mạng sườn nàng đau nhói. Nàng thở gấp, cảnh vật xung quanh như mờ đi khi nước mắt trào ra.

“Ta xin lỗi,” chàng tức tối nói. “Ta không cố ý làm nàng đau.”

Có lẽ việc chàng đưa nàng lên phòng không hẳn là một ý tồi, vì sự thật là nàng đột nhiên cảm thấy mệt và rất khó mở mắt.

“Nếu chàng không quát tháo nữa thì em sẽ ngủ được,” nàng cáu kỉnh nói.

“Không, nàng đừng ngủ. Chưa ngủ được. Ta cần nàng tỉnh táo cho đến khi ta kiểm tra vết thương của nàng.”

Sau đó chàng lại quát, lần này là yêu cầu ai đó cho mời thầy thuốc. Thầy thuốc ư? Nàng đầu cần một thầy thuốc. Nàng chỉ cần một giấc ngủ ngon thôi. Và nàng bảo lãnh chúa như vậy.

Chàng mặc kệ lời nàng, bế nàng lên phòng họ rồi đặt nàng lên giường. Nàng đang chuẩn bị nhắm mắt lại thì chàng bắt đầu cởi quần áo nàng ra.

Nàng mở bừng mắt và đập vào tay chàng. “Chàng đang làm gì thế?”

Ewan trông đằng đằng sát khí khi chàng cúi xuống chăm chú nhìn nàng. “Nàng bị thương rồi. Giờ thì để ta cởi đồ của nàng ra để tìm vết thương.”

Mairin chớp mắt. “Bị thương ư?” Chà, thực ra mạng sườn nàng rất đau.

“Chắc hẳn là mũi tên đã đâm vào nàng,” chàng nói. “Chỗ nàng đứng có vết máu. Nàng có đau ở đâu không?”

“Ở mạng sườn em ấy. Chàng nói em mới để ý, chỗ đó đau lắm.”

Khi chàng đưa tay lên mạng sườn, nàng rên rỉ. Ewan nhăn mặt lại. “Cố gắng chịu đựng nhé. Ta xin lỗi, nhưng ta cần phải xem chúng ta gặp phải vấn đề gì.”

Chàng rút ra một con dao từ thắt lưng và cắt một khoảng rộng trên hông váy nàng.

“Lúc nào chàng cũng phá hỏng quần áo của em,” Mairin thiểu não nói. “Chẳng sớm thì muộn, em cũng sẽ chẳng còn gì để mặc ngoài đồ ngủ mất.”

“Ta sẽ cho người may váy mới cho nàng,” Ewan lẩm bẩm.

Điều đó khiến nàng vui lên trông thấy trong lúc chàng xé chỗ váy còn lại.

Ewan lăn nàng sang bên hông không bị đau và nàng cảm thấy chàng khá căng thẳng.

“Nàng đã bị mũi tên đâm trúng rồi.”

Người nàng cứng lại. Sau đó nàng lắp bắp. “Bị mũi tên đâm ư? Lẽ nào người của chàng bắn vào em. Em muốn biết người đó là ai. Em sẽ lấy một cái bình của Gertie và phang cho anh ta một quả vào lưng.”

Ewan cười thầm. “Vết thương không tệ lắm nhưng vẫn đang chảy máu. Nàng sẽ phải khâu.”

Mairin nằm yên không nhúc nhích. “Ewan?”

“Sao nào?”

“Đừng để họ lấy kim đâm vào em. Xin chàng đấy. Chàng nói vết thương không tệ lắm mà. Chàng có thể rửa sạch rồi băng nó lại được không?”

Nàng ghét vẻ van xin trong giọng mình. Nghe thật yếu ớt và ngu ngốc, nhưng nghĩ đến việc một mũi kim đâm vào da thịt mình còn đáng sợ hơn cả việc một mũi tên cắt qua da.

Ewan đặt môi lên vai nàng và giữ như thế một lúc lâu. “Ta xin lỗi, nhưng vẫn phải làm thôi. Vết cắt sâu và hở to quá, băng lại không ổn. Vết thương cần phải được làm sạch và khép miệng.”

“Chàng sẽ... chàng sẽ ở đây với em chứ?”

Chàng vuốt nhẹ tay xuống cánh tay nàng rồi lại lướt lên vai rồi đến cổ nàng. Chàng gạt tóc ra khỏi mặt nàng và ôm lấy gáy nàng.

“Ta sẽ ở bên nàng, Mairin.”