Ánh hoàng hôn phủ dần khắp mọi nơi, tạo nên một bức tranh đẹp kì vĩ tráng lệ.

An Vi Di chỉnh chỉnh ống kính nhìn ngắm khắp nơi, cái miệng không ngừng cười toe toét.

Hôm nay Lãnh Hàn Duật tặng cô cả một cái máy ảnh mới đấy nhé, xịn lắm luôn làm cô thích đến chết mê chết mệt luôn ý!

Cô xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, mái tóc bồng bềnh uốn lượn theo chiều gió. Trông cô vô tư hồn nhiên như một đứa trẻ được chạy lon ton đi chơi. Một vài tia nắng còn lưu lại trên khuôn mặt trắng mịn, nhìn cô tràn đầy sức sống như đóa hoa tươi nở rộ.

Xoay người lại, An Vi Di đụng phải một bức tường thịt to lớn ở đằng sau khiến tim cô đập thình thịch:

“Tên lưu manh đáng ghét nhà chú, chú làm tôi thực sợ hãi”

Miệng nhỏ của cô lầm bầm lầu bầu, sau đó trợn trừng mắt nhìn cái người mà cô cho là “bất lịch sự” ở phía sau.

Lưu Minh đáp lại cũng chỉ là nụ cười nhàn nhạt không chạm đến đáy mắt, những đường nét cương nghị trên khuôn mặt tạo cho người ta cảm giác bức bách đến đáng sợ.

“Di Di, có phải em làm điều gì có lỗi với tôi nên mới giật mình phải không?”

Cô chu môi, lắc lắc đầu. Không có nha, cô rất ngoan nha~. Chính Lãnh Hàn Duật khen cô như vậy á!

“Đồ Lưu Manh đáng ghét, chú mới là âm hồn bất tán ý. Chú phải biết tâm lí nhát gan của đứa trẻ đáng yêu như tôi chứ?”

A? ừ, nhát gan!

Lưu Minh cong khóe môi, ánh mắt nhu hòa vuốt ve cái đầu nhỏ của cô, nhìn cô cưng chiều như một sủng vật:

“Di Di, lâu rồi không gặp em. Em không còn nhớ tôi sao?”

Cô bĩu môi, lườm anh. Hừ, nhớ? Không nhớ mới là lạ đó! Ai dí súng vào đầu cô? Ai cho là cô tàng trữ ma túy? Ai cưỡng hôn cô? Ai lúc nào cũng chắn đường đi của cô?

Cái “kỉ niệm đáng nhớ” này đã oanh oanh liệt liệt khắc sâu vào trong lòng cô rồi!

Cô ngúng nguẩy bỏ đi, tay vẫn khư khư ôm chặt lấy cái máy ảnh, mắt Lưu Minh khẽ híp lại.

Đợi đến khi cô đã cách mình khoảng một chặng đường, anh mới lấy điện thoại ra:

“Làm đi”

“Trung úy, cái này...”

Người ở đầu dây bên kia nghe có vẻ ấp úng, ngập ngừng không dám mở miệng.

Anh khẽ nhíu mày:

“Có chuyện gì?”

“Chúng tôi không thể tấn công anh ta được, anh đã bị đình chỉ công tác hai tuần rồi”

“Lí do là gì?”

“Bữa trước anh đã tự ý hành động một mình, cho nên...”

Choang...

Chưa đợi người bên kia kịp nói hết, anh đã đập tan cái điện thoại đang cầm trong tay. Trong mắt hiện lên tia căm phẫn.

Rất nhanh sau đó, anh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng vốn có, sải bước đuổi theo An Vi Di.

“Di Di, tôi với em cùng đi ăn cơm, nhé?”

Anh giữ tay cô lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cô có chút lúng túng.

Gãi gãi cái đầu, cô chỉ biết cười trừ mà nhìn anh e ngại. Có khi nào chú bắt mình trả tiền cho bữa ăn thịnh soạn như chú to lớn không?

Ai nha, không được! Vẫn là chú to lớn thích hơn.

“Ha, ha ha, cái... cái đó, vị cảnh sát ca ca này...”

“Gọi là Minh”

“Hả? À... ừ Minh, ha ha, tôi, tôi có hẹn với chú to lớn rồi, chúng ta có thể để sang hôm khác có được không?”

Tôi mới không thèm ăn cùng chú nhé! Tôi mới không bị mắc lừa dễ dàng đâu.

“Không được”

Lưu Minh ngữ điệu chắc chắn, nghe ra có thể cảm nhận được sự tức giận đang bắt đầu bùng phát.

An Vi Di hơi hoảng sợ, môi mỏng khẽ mím lại, cặp mắt to đen láy bắt đầu long lanh nước.

Chú ta thật xấu! Chú ta làm cô sợ hãi!

“Nhưng tôi còn phải ăn với Duật”

Lưu Minh biết mình đã dọa cho cô hoảng sợ, vội vàng tiến tới ôm cô vào lòng vỗ về:

“Di Di, không được hư. Lãnh Hàn Duật nói cậu ta có việc đột xuất nên kêu tôi đưa em đi ăn cơm thay cậu ta”

Cô ấm ức nhìn anh, sụt sịt lau nước mắt đang ứ đọng trong mắt mình.

“Duật thật sự là nói như vậy sao?”

“Em không tin tôi sao?”

Anh không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng nói trở nên lạnh như băng.

Thấy anh nhíu mày, cô run run mà lắc đầu. Cô không muốn khiến chú ta phải tức giận! Chú ta thật đáng sợ!

“Ngoan, tôi đưa em đi ăn, nhé?”

Cô có thể ừ chối sao? Có thể sao? Thật sao?

Ừ, được rồi! Cô biết chắc chắn là không thể mà! Chú lưu manh hôm nay thực khiến cho người ta thấy lạnh lẽo, cô mới không dám cãi chú!

Gật gật cái đầu nhỏ, tay cô bị Lưu Minh kéo đi, chẳng mấy chốc liền đến cửa hàng đồ ăn Tây.

Anh tự tay chọn món cho cô:

“Di Di, ăn cái này nhé? Sẽ rất ngon”

Cô còn chưa trả lời, anh đã gọi thêm vài món nữa rồi đi ra ngoài.

Di Di cúi đầu nhìn những món ngon trước mặt, không có tâm trạng thưởng thức. Lấy điện thoại lén gọi cho Lãnh Hàn Duật, giọng cô mếu máo như sắp khóc:

“Duật, tôi muốn ăn cùng chú! Tôi không muốn ăn cùng chú Lưu manh đâu! Tôi...”

Điện thoại của cô nhanh chóng bị Lưu Minh giật lấy, ném ra ngoài, anh trừng mắt nhìn cô.

An Vi Di nhìn chiếc điện thoại bị anh ném đi mà không khỏi đau lòng.

Cái đó là Duật kêu cô dùng! Duật kêu đồ anh chọn thì nhất định không được cự tuyệt, còn phải giữ gìn thật cẩn thận. Nhưng mà...

“Di Di, ở trước mặt tôi đừng bao giờ nói chuyện với bất kì ai. Tôi không thích!”

Anh không thích là cô không được phép dùng sao? Tại sao lại ném điện thoại của cô đi?

“Di Di, em mau ăn đi”

An Vi Di cúi đầu xuống, mím mím môi không nói lời nào, cũng không động đũa.

Lưu Minh khó hiểu ngẩng mặt lên nhìn cô, giọng nói lạnh lùng:

“Sao em còn không ăn?”

“Chú, tôi... tôi... Duật luôn cắt đồ ăn cho tôi, còn đút cho tôi ăn, gọi những món tôi thích”

Cô giọng nói chứa đầy sự uất ức, lại không nhìn đến khuôn mặt của anh đã bắt đầu tối dần.