Sau chuyến này, nếu thuận lợi Minh Hàn tha thứ thay cậu giải quyết hậu quả cậu có thể tiếp tục ở lại công ty bòn rút, không thuận lợi cậu ra đi với một món tài sản khổng lồ.

*

Hôm nay, cái ngày Vũ Phong dự định đó cũng đến. Anh đã bị ông tổng giám đốc triệu tập. Nói anh không lo cũng không đúng, Minh Hàn có lẽ quá giận anh đã chơi anh ta te tua nên dốc lòng trả đũa. Còn cha anh, mười mươi sẽ ở về phe Minh Hàn. Nếu như sau khi biết chuyện anh lợi dụng hệ thống khách sạn làm chuyện phi pháp mà ông không tống cổ anh thì phải nói là kỳ tích. Nhưng anh không cần hệ thống khách sạn của gia đình, anh chỉ cần bảo vệ những thứ anh gầy dựng: sòng bài, võ đài và một vài thứ giải trí hái ra tiền khác.

Đứng trước mặt ông Vũ Hải, Minh Hàn khuôn mặt không chút biểu cảm nào. Không biết anh đang vui vì lật tẩy được thằng em hay thực sự chẳng có cảm giác gì như anh đang thể hiện.

Ông Vũ Hải ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt y như hai thằng con trai không chút biều cảm nào. Chẳng biết cả ba có phải đang giải quyết một chuyện rất rất quan trọng hay không nữa. Người nào người nấy mặt lạnh tanh. Đẩy xấp hồ sơ trước mặt về phía Vũ Phong, ông Vũ Hải hỏi bằng một giọng đều đều.

– Con còn gì để nói không?

Ông Vũ Hải là vậy, khi ông giải quyết công việc ông tuyệt nhiên không để cho người đối diện biết ông đang nghĩ gì. Ông tin lời Minh Hàn hay tin vào Vũ Phong, đang giận hay chẳng để tâm lắm chuyện này. Tất cả đều không bị hai thằng con trai biết. Mà hai thằng con ông cũng không vừa, ông cũng không biết thằng đang luận tội hân hoan cỡ nào, thằng đang bị vạch tội có lo lắng cỡ nào ông cũng chẳng nắm được. Rõ cha nào con nấy, thế mới biết khi cứ quát tháo ầm ỹ mà lại chẳng có chuyện gì…!

– Nếu anh ấy mang những gì tới chỗ cha thì chắc không cần xem cũng biết không phải là dối trá. Con biết năng lực anh con mà, không cần thiết quanh co.

Ông Vũ Hải cảnh giác cao độ khi thái độ Vũ Phong dửng dưng đến vậy.

– Vậy con nghĩ mình nên làm thế nào giải thích cho ta những việc con đã làm?

– Thực ra cha chấp nhận những gì anh con đưa tới cho cha con nghĩ cha cũng nhìn thấy nó không hề gian lận. Chẳng qua con chỉ mượn chút vốn của công ty làm việc của con. Trách thì chỉ trách con công tư không phân minh, con không hề biển thủ một đồng nào của cha cả. Vay tiền của cha thôi mà.

– Chỉ vay tiền thôi!?

Minh Hàn trợn mắt nhìn Vũ Phong, anh không ngờ thằng em anh mặt dầy tới mức có thể đưa ra câu trả lời như thế.

– Phải, con vay cha chút vốn làm ăn. Có gì là không phải? Con bỏ nhiều công sức cho cha, chỉ vay cha chút tiền không lẽ không được!

– Vay chút vốn. Em biết rõ công ty sẵn sàng phá sản nếu các sòng bạc trái phép của em bị bắt. Danh tiếng của công ty còn gì nữa? chưa kể có thể bị đình chỉ hoạt động! _ Minh Hàn bắt đầu bực bội vì cái kiểu trơ tráo của thằng em_

– Vậy con không đính chính chuyện gì hết phải không?_ ông Vũ Hải nhấn mạnh_

– Không, ý con là như vậy. Còn nếu có ai đó bóp méo thì tùy cha._ Vũ Phong tỉnh bơ trả lời_

– Vậy những tài sản bắt nguồn từ công ty của ta…

– Cha, con chỉ vay tiền chứ không xin tiền. Nợ nần con trả hết rồi không có cái gì Xuất _ Phát _ Từ _ Công Ty Của Cha_ Ở _ Chỗ _ Con _Cả._ Vũ Phong nhấn mạnh từng chữ khẳng định những gì của anh là của anh, san bằng ý định muốn thâu lại chúng của cha anh._

– Đúng, trong này không thấy báo cáo nào cho biết công ty là chủ nợ của chúng. Minh Hàn con nói thế nào?

– Đúng, công ty không là chủ nợ của chúng. Nhưng giám đốc công ty lại đặt công ty trong tình trạng nguy hiểm lâu như vậy, lừa dối mọi người trong hội đồng quản trị, bao nhiêu đó đủ để không có tư cách lãnh đạo công ty.

– Con nói sao? _ ông Vũ Hải lại quay sang hỏi Vũ Phong_

– Kinh doanh thì phải liều lĩnh._ Vũ Phong tiếp tục trả lời_

– Nhưng liều lĩnh là cho công ty không phải cho lợi ích cá nhân._ Ông Vũ Hải kết luận_ và xét cho cùng là con đưa công ty và mọi người vào cửa tử._ Giọng ông Vũ Hải vẫn đều đều_

– Tùy cha.

– Xét trong lúc con làm việc cũng không phải không có hiệu quả, cũng đem không ít lợi nhuận về cho công ty. Ta không đưa việc này ra cho mọi người trong hội đồng quản trị biết. Nhưng ngày mai ta muốn nhìn thấy có đơn từ chức của con trên bàn ta, ở đây. _ quay qua Minh Hàn, ông Vũ Hải cũng từ tốn nói_ Mọi chuyện chấm dứt ở đây, ta không muốn có ai bàn tán hay lật lại vụ này. Minh Hàn con có bản lĩnh moi ra những gì nó giấu thi con cũng dọn dẹp y lại như thế. Ta không muốn hội đồng quản trị phê phán ta trao quyền nhầm người.

– Dạ!

– Ra ngoài đi._ giọng ông Vũ Hải đanh lại, không chấp nhận thêm lời bàn cãi nào nữa_

Vũ Phong đi ra ngoài, nhẹ hơn anh phỏng đoán làm anh cũng hơi… . Có lẽ do không có sự tham gia của bà mẹ kế nên mọi chuyện dễ dàng hơn và cha anh cũng muốn giữ thể diện khi hậu quả chưa có gì là trầm trọng.

Cả anh lẫn Minh Hàn có đấu đá cỡ nào thì một lời cha anh nói thì cấm có cãi nếu chưa đủ năng lực tự bảo vệ mình._ không phải theo nghĩa đánh đấm_

Dừng lại một chút cạnh Minh Hàn, Vũ Phong lộ đôi mắt đang cười giễu cợt nhìn Minh Hàn.

– Chúc mừng anh, ngươì yêu bé nhỏ lại quay về phải không, thật là uất ức cho kẻ đến sau. Có khi phải đi nhảy lầu ấy chứ, cái nhà anh mua đền cho cao thế cơ mà. Còn thằng nhóc Toàn Hiếu chắc là một món quà lớn đầy bất ngờ cho anh đấy ha. Chúc anh may mắn với món quà khổng lồ đó nhé…ha…ha…ha

Vũ Phong buông một tràng cười thật dài trước khi bỏ đi. Minh Hàn giận xanh mặt khi anh nghĩ đến việc Vũ Phong dám mỉa mai anh về việc chính nó đã gây ra thì…

Chẳng phải nó đẩy anh vào một mớ bòng bong, làm cho anh rối loạn bao nhiêu năm nay sao. Rốt cuộc mọi thứ chỉ là trò nó chơi anh. Bây giờ không anh em gì nữa, chính nó không coi anh là người thân thiết của nó trước, là nó….

Tại sao lại là nó cười chứ không phải anh, tại sao? Tại sao anh không thể cất tiếng cười, tại sao lòng anh vẫn nặng trĩu?

Hất thằng em ra khỏi nhà giống như nó đã từng làm với anh, anh đáng lẽ phải rất vui mới phải chứ, phải hả hê mới phải, đã trả được nỗi ấm ức cho người yêu… nhưng không hiểu sao anh không thấy nhẹ lòng. Ngồi xuống ghế sopha ở phòng khách anh ôm đầu… Đầu anh đau…!

“Uất ức cho kẻ đến sau” Nó muốn nói điều gì anh biết chứ. Nhưng bỗng dưng tại sao thằng em anh lại nhắc tới người mà theo anh chẳng liên quan gì đến nó nhỉ? Thứ anh muốn quên nhắc lại làm đầu anh càng đau hơn. Sao nó lại biết nhiều chuyện như thế…nhảy lầu…có chuyện gì xảy ra nữa mà anh không biết không… Anh Kỳ nặng lòng với anh đến như vậy kia mà, có khi nào…

Từ ngày anh nhìn mái hiên trống rỗng còn sũng nước anh cảm thấy trong lòng có một lỗ lớn không thể lấp đầy. Cứ nghĩ đó chắc chỉ là sự dằn vặt khi anh đã đối xử bất nghĩa với người ấy. Nhưng hiện tại anh có nhiều thứ đang chờ đợi, một tình yêu, một sự nghiệp chưa kể sự trả đũa anh nung nấu trong lòng.

Vậy khi thỏa nguyện rồi sao anh không hề thấy thoải mái chút nào. Người anh nghĩ cần bỏ cũng đã bỏ, người anh nghĩ cần giữ cũng đã giữ, việc anh nghĩ cần làm cũng đã làm. Vậy sao anh không thoải mái chút nào vậy chứ?

Uể oải đứng lên, không hiểu sao anh lại muốn đi tới một nơi mà từ lâu anh đã né tránh. Ngôi nhà mà anh đã thuê cho cả hai ở khi từ Huế về. Nhà còn một năm nữa mới hết hợp đồng thuê, anh đã không cắt hợp đồng sớm dù đã mua cho Anh Kỳ một căn nhà mới. Anh nghĩ Anh Kỳ cần một chỗ ở để bình tĩnh lại trước khi đồng ý nhận nhà mới. Cửa đóng im ỉm, tra chìa khóa_ anh vẫn chưa trả khóa. Từ ngày chia tay Anh Ky, anh vẫn chưa về lại đây để trả chìa khóa_. Một lớp bụi phủ dày, không có dấu hiệu có người ở.

Minh Hàn vừa mừng vừa lo. “Anh Kỳ có chuyện gì rồi hay là Anh Kỳ đã chịu nhận nhà mới”. Anh tiến sâu hơn, nhìn quanh. Đôi vớ thay ra anh quăng ngay kệ giày vẫn còn nằm đó, có chuyện không bình thường. Anh đi ngay vào phòng ngủ, áo anh thay ra ngày hôm đó còn mắc trên trên thành ghế, bộ áo ngủ của Anh Kỳ vẫn nằm nguyên trên mắc áo

. Mở tủ áo, quần áo hai người vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu nào có dọn dẹp qua hay có dấu hiệu dọn nhà. Vội vã vào trong bếp, mấy món ăn trên bàn còn nguyên đã qua quá trình mốc meo giờ khô quắc lại, lồng bàn còn úp lên trên. Trên bếp chiếc nồi vẫn nằm đó, thức ăn ở trong cũng chung số phận với những thứ trên bàn. Trong bồn vài cái chén chưa rửa nằm lăn lóc. Thùng rác vẫn chưa đổ. Tức tốc chạy vào toilet, xà bông tắm, khăn tắm, bàn chải…v..v Mọi thứ cứ nằm nguyên như khi anh vẫn còn sinh hoạt trong nhà. Không dấu hiệu có dọn dẹp qua, ngoài cửa sổ mấy cái áo sơ mi phơi vẫn còn chưa lấy vào giờ đây bám bụi xám xịt.

Không lẽ không về qua chỗ này sao. Minh Hàn bỗng dưng hoảng, anh tưởng tượng có ai đó rơi từ trên cao xuống. Móc điện thoại gọi, đầu dây bên kia chỉ vang vang lên giọng đều đều….”số điện thoại này không thể liên lạc được……”.

Minh Hàn hấp tấp rời đó, chỉ còn nơi duy nhất anh hy vọng nhưng không được bao nhiêu phần trăm nhưng anh vẫn đến. Đúng như anh nghĩ, ngôi nhà anh mua cho Anh Kỳ cũng chưa từng có người dọn vào.

Thẫn thờ anh không biết mình đang ở trạng thái nào. Không hiểu sao anh lại lo lắng đến thế. Minh Hàn ra khỏi khu chung cư, thả bộ dọc công viên. Anh không gọi xe, anh cũng không để ý đến việc mình muốn về nhà thì phải gọi xe. Chân anh cứ bước, trong đầu anh dội về hình ảnh Anh Kỳ…

– Anh về rồi! Ăn cơm trước hay tắm trước?

– Anh ăn rồi. Anh tắm rồi ngủ, anh mệt quá.

– Hôm nay mấy giờ anh về?

– Cũng chưa biết, có hẹn đối tác chiều nay, chắc sẽ rất trễ.

– Hôm nay sinh nhật anh đấy. Mình ra ngoài ăn cơm nha.

– Lớn rồi sinh nhật làm gì. Hôm nay khó mà sắp xếp được giờ rảnh lắm.

– Đành vậy.

– Thôi để mai mình đi bù.

– OK!

Sao bây giờ anh mới nhớ, mỗi khi anh đáp lại Anh Kỳ một điều gì đó thì cậu ấy cười rất hạnh phúc. Còn khi anh từ chối thì cậu chỉ lẳng lặng chẳng nói gì, một câu trách móc cũng không có. Giờ đây khi cậu ra đi một đồng của anh cũng không lấy, thậm chí cậu cũng chưa từng về qua nhà để lấy dù chỉ một cái nón, một cái áo.

Anh Kỳ bỏ đi trong đêm mưa gió đó, anh dù có áy náy cũng không nghĩ nó sẽ làm anh nặng lòng như hôm nay. Anh đã lựa chọn Toàn Hiếu, đã buông tay với Anh Kỳ, mọi kết quả đều là do anh quyết định… vậy mà giờ đây anh lại canh cánh hình ảnh Anh Kỳ đã cố níu kéo anh, thái độ Anh Kỳ lần đầu tiên dữ dội như vậy. Khi cảm giác áy náy đi qua anh đã từng lo sợ Anh Kỳ sẽ gây khó khăn cho anh, anh đã chuẩn bị bao nhiêu từ ngữ để biện hộ cho mình… Nhưng anh chờ mãi cũng không thấy người đó xuất hiện trách móc anh, chất vấn anh.

Anh đã từng nhẹ lòng biết bao khi không thấy Anh Kỳ xuất hiện trước mặt anh thời gian sau đó… Vậy tại sao trong lòng anh bây giờ lại thèm một nghe một tiếng Anh Kỳ cất lên dù chỉ để oán anh.

Tại sao không một cú điện thoại, không thêm một giọt nước mắt thậm chí cả một lời tạm biệt?

Minh Hàn đi đến đồn công an hỏi thăm án tự tử, không có. Anh bắt đầu tìm tung tích cậu, anh muốn biết chắc cậu không có gì đó như là đi chết chẳng hạn. Nhưng rồi một tin tức cũng không, nhờ tới thám tử tư điều tra cũng không tra ra một Anh Kỳ.

Kỳ lạ, tại sao cứ như chưa từng có người này. Bây giờ ngoài số điện thoại và cái tên Anh Kỳ anh chẳng có bất cứ thông tin nào để tìm. Anh thật tệ, nhân viên của anh bao nhiêu năm chưa kể còn ở bên cạnh anh không chỉ một vài ngày, muốn tìm hồ sơ xin việc của cậu nhưng hồi ấy anh hủy hết rồi còn gì. Còn sau này, anh có quan tâm gì đâu ngoài hai chữ Anh Kỳ khi anh cần gọi. Ngày sinh, nhà cửa, quê quán..v..v Anh chẳng biết gì …

Tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra bản thân anh đã đối xử với cậu quá bạc bẽo như vậy, sao anh cứ luôn thấy cậu đầy đủ, thấy cậu hạnh phúc. Anh chỉ nhìn thấy Toàn Hiếu của anh mới đáng thương. Nhưng bây giờ ai đáng thương đây, có lẽ chẳng phải Anh Kỳ, chẳng phải Toàn Hiếu mà lại chính là anh.

Anh mới là kẻ đáng thương, ở bên người này thì lo lắng cho người kia, ở bên người kia lại bận tâm tới người này. Cuối cùng thì anh muốn gì đây, tới bây giờ anh vẫn khẳng định anh yêu Toàn Hiếu cơ mà, có lúc nào anh nghi ngờ điều đó đâu. Tại sao lúc này trái tim anh lại bất ổn vì một người khác ngoài Toàn Hiếu.

Minh Hàn làm một chuyện mà anh tưởng chừng như không bao giờ anh có thể làm trong suốt cuộc đời còn lại của mình. Anh đi tìm Vũ Phong.

Ngồi trong phòng khách nơi mà ngày trước Tùng đưa anh vào chờ cô em gái nói chuyện với thằng em trai. Anh thật khổ sở, khi anh hẹn Vũ Phong nó không hề giấu diếm những lời mỉa mai anh, nhưng nó đồng ý gặp anh. Bây nhiêu thôi cũng làm anh có thể bỏ ngoài tai những lời nó cố ý châm chích anh.

Vũ Phong nằm dài trên ghế, anh không ngồi tiếp Minh Hàn đàng hoàng mà cố tình làm như miễn cưỡng lắm. Thật ra khi nghe Minh Hàn gọi chỉ vì muốn biết những gì anh úp mở với Minh Hàn ở nhà cha anh thì anh đã vui như điên. Minh Hàn không biết rằng một chút nóng ruột của mình anh đã tự tay trao yếu điểm của mình vào tay thằng em chết tiệt của mình.

– Sao tự dưng chạy lại đi tìm em vậy Anh-Hai. _ hai chữ “anh hai” Vũ Phong cố tình nhấn giọng kéo dài, mỉa mai_ Không chạy đi tìm người yêu bé nhỏ của anh ăn mừng sao, thắng lớn như vậy…

– Nói đi, em biết gì về Anh Kỳ, em nói nhảy lầu là thế nào?_ Minh Hàn bỏ ngoài tai giọng điệu của Vũ Phong_

Tùng suýt bật ngửa khi nghe Minh Hàn nói Anh Kỳ nhảy lầu. Mới tối qua cậu còn nhận điện thoại Anh Kỳ hẹn tối nay sẽ cùng cậu về nhà anh ấy mà, sao tự nhiên có chuyện nhảy lầu.

– Anh Anh Kỳ nhảy lầu? _ Cậu buộc miệng không kịp kềm chế_ sao lại….

– Anh không biết, anh không tìm được Anh Kỳ, nhưng hình như Vũ Phong biết._ Minh Hàn trả lời Tùng nhưng mắt không rời, chăm chú theo dõi phản ứng của Vũ Phong_

– Tại sao anh lại biết người yêu của anh ấy nhảy lầu trong khi anh ấy không biết._ Tùng giả điên hỏi Vũ Phong, cậu muốn biết có chuyện gì mà Minh Hàn lại đi tìm Anh Kỳ trong khi anh ta đã đá Anh Kỳ không thương tiếc như thế, không lẽ…_

Cậu đặt ly nước trước mặt Minh Hàn mời anh uống. Rõ ràng Tùng có nói qua cho Vũ Phong biết chuyện Anh Kỳ bị đá nhưng anh ấy vẫn sờ sờ ra đó chứ có sứt mẻ miếng nào đâu mà đồn nhảy lầu. Rõ ràng Vũ Phong đang toan tình cái gì đó…

– Vũ Phong, em nói đi. Anh Kỳ như thế nào?

– Làm sao em biết, tự dưng đi hỏi chuyện đáng ra anh là người phải biết…

– Đừng quanh co nữa, những chuyện như vậy từ trước tới giờ chẳng phải một tay em sắp xếp hay sao. Trả lời anh đi… Hay em lại muốn ra điều kiện? Chẳng phải Anh Kỳ là một Toàn Hiếu thứ hai sao.

Tùng bất giác không vui, Anh Kỳ không phải là một Toàn Hiếu thứ hai. Anh em nhà này cứ thích tự mình suy diễn tự mình gán ghép. Mà từ sau chuyện anh đối xử với Anh Kỳ tuyệt tình như vậy thì Tùng cũng đâm ghét anh. Cậu sẵn giọng

– Anh Anh Kỳ không như vậy, anh đừng áp đặt những suy nghĩ của mình cho người khác.

– Sao em biết Anh Kỳ không như vậy?_ Vũ Phong chợt hỏi_ em thân thiết với cậu ta lắm sao?

Tùng biết mình hớ rồi, cậu đúng là rách việc. Nhưng cậu thực sự không chịu nổi khi Anh Kỳ bị đánh đồng với cái tên Toàn Hiếu lăng nhăng mặt dầy đó, hắn rõ ràng rất xảo quyệt. Nhưng cậu cần trả lời cậu hỏi của Vũ Phong ngay bây giờ.

– Không có, em chỉ cảm giác như vậy thôi.

Tùng tưởng tượng cái cảnh hai tên nằm cạnh nhau ngủ bị Vũ Phong bắt gặp, bây giờ mắt anh ta sắp có lửa rồi.

– Em biết Anh Kỳ ở đâu hả._ Minh Hàn quay sang hỏi Tùng_

– Không, chỉ gặp có một lần đó ở Huế cùng với anh thôi. Tại thấy anh ấy hiền quá mà._ Tùng không biết tại sao cậu lại giấu biệt, miệng nói mà mắt cứ liếc sang Vũ Phong. Cậu nhìn thấy hình như Vũ Phong hài lòng với câu trả lời của cậu_

– Nói đi, em biết Anh Kỳ ở đâu phải không? _ Minh Hàn lại hỏi Vũ Phong_

– Không, chỉ đoán bậy vậy mà.

– Đoán bậy, không thể ăn nói bừa bãi những chuyện như vậy.

– Có gì mà không, kẻ thất tình nhảy lầu thiếu gì.

– Em thực chỉ nói bừa?

– Đúng, nói bừa thôi. Mà anh quan tâm làm gì? Nếu cậu ta thực sự chết quách đi chẳng phải anh khỏe hơn sao. Không sợ bị đeo bám, không sợ bị làm phiền cũng không ai đi rêu rao tội phụ bạc của anh, anh cứ vậy mà hạnh phúc mà hưởng thụ đi…

Bất giác Vũ Phong im bặt khi sắc mặt Minh Hàn xám xịt. Minh Hàn tối mặt tối mày khi giả thuyết Anh Kỳ chết khuất mắt thì sẽ không ai trách móc anh nữa. Ý tưỡng đó làm đầu óc anh quay cuồng. Không, dù có bị làm phiền cỡ nào thì anh không muốn nghe điều đó. Anh không muốn nghe rằng anh vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy Anh Kỳ.

Vũ Phong biết được sắc mặt đó nói lên điều gì. Minh Hàn là vậy, anh ta luôn giỏi trong nhiều nhiều việc khác nhưng quá yếu mềm trong chuyện tình cảm. Anh đã từng lợi dụng điều đó rất thành công mà… bây giờ Minh Hàn đã lộ rõ, mối quan tâm của anh là gì. Là một Anh Kỳ không phải Toàn Hiếu, Vũ Phong cười thầm trong bụng. Phen này nhất định cho ông anh của anh lên bờ xuống ruộng dù anh chẳng sơ múi được gì từ việc đó. Anh bắt Minh Hàn phải trả cái giá Minh Hàn đã hết lần này đến làn khác phản bội anh.