Nhất thời, rất nhiều thế lực đang hướng về trường trung học Tùng Lam, dường như cũng là đích đến cuối cùng của ngày hôm nay. Nhiều người xem cũng đang theo dõi các kênh phát sóng trực tiếp, chờ đợi diễn biến của sự việc.

Cuối cùng, đương nhiên là Dư Hoa Niên đã đến nơi trước. Trong tầm nhìn của khán giả, Dư Hoa Niên bước vào một căn hộ cao cấp gần trường. Chưa đến hai giờ rưỡi, hầu hết mọi người đều đang tránh cái nóng, ẩn mình trong phòng điều hòa mát lạnh để ngủ trưa, trên đường đi chỉ bắt gặp vài người lẻ tẻ.

Dư Hoa Niên bước đi không ngừng, cậu ta đẩy cửa chung cư ra rồi bước vào thang máy. Điều kỳ lạ là góc quay của buổi livestream lần này đều theo hành động ngoài đời thực, mọi người nhanh chóng hiểu được lý do.

Khi vào thang máy, Dư Hoa Niên quay lại chỉnh lại camera một chút. Cậu ta mang theo thiết bị phát sóng trực tiếp. Lúc mọi người tưởng rằng những buổi livestream kinh dị trong vài ngày qua là do Dư Hoa Niên làm thì cậu ta lại mỉm cười với camera, "Quả nhiên, buổi livestream kinh dị đã bắt đầu rồi."

Rõ ràng không phải do Dư Hoa Niên phát trực tiếp nhưng lại chủ động cung cấp thiết bị phát sóng. Rốt cuộc là muốn làm gì đây?

Thang máy dừng lại, Dư Hoa Niên không nói thêm gì nữa mà bước ra ngoài, đến trước một cánh cửa phòng đóng kín rồi gõ cửa. Một lúc lâu sau, khi mọi người đang nghĩ không có ai trong phòng thì cửa đã bật mở từ bên trong.

Người mở cửa là một người đàn ông trung niên khoảng độ bốn mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, đeo kính gọng vuông, mặc áo sơ mi gọn gàng, nhìn có vẻ có học thức. Người này tỏ vẻ nghi ngờ, đặc biệt là khi thấy Dư Hoa Niên mang theo thiết bị phát sóng, nhìn sao cũng không được bình thường, "Cậu là ai?"

Dư Hoa Niên cười nhạt, "Tiến sĩ La Sam, chào anh, nghe danh không bằng gặp mặt. Tôi là Dư Hoa Niên, bạn trai của Lê Lê."

La Sam nói: "Có lẽ cậu nhầm người rồi, tôi không biết cậu, cũng không biết Lê Lê."

Dư Hoa Niên chỉ vào camera, "Chắc anh đã nghe về buổi livestream kinh dị rồi nhỉ, hôm nay tôi là người cuối cùng. Chỉ cần tôi không ăn gì, buổi phát sóng sẽ không kết thúc, và cảnh sát sẽ sớm đến đây thôi."

Dường như La Sam có phần không kiên nhẫn, gãchuẩn bị đóng cửa lại nhưng Dư Hoa Niên đã rút một khẩu súng lục từ trong áo khoác ra nhanh chóng chĩa vào trán La Sam, "Bạn của tôi đang chờ, giao Lê Lê ra đây, tôi không muốn lãng phí thời gian với anh nữa."

Những người xem livestream lại hoảng hốt thêm một lần, phát hiện ra Dư Hoa Niên đang cất giấu vũ khí, điều này là phạm pháp. Nhưng hiện tại, có vẻ như Dư Hoa Niên không còn quan tâm đến bất cứ điều gì rồi. La Sam hơi giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng, từ từ lùi vào trong nhà. Dư Hoa Niên cũng theo vào, không đóng cửa lại.

La Sam không tỏ ra sợ hãi hay hoảng loạn mà chỉ bình thản nhìn Dư Hoa Niên, "Cậu đã nghĩ đến việc làm thế nào để rút lui chưa? Làm như vậy không có nghĩa gì cả, tôi cũng không hiểu cậu đang nói gì."

Dư Hoa Niên không trả lời, nhanh chóng rút một sợi dây thừng từ trong ba lô ra trói La Sam vào ghế, thậm chí còn lấy một mảnh vải đen để bịt mắt gã lại.

Sau khi làm xong những việc này, Dư Hoa Niên nhanh chóng kiểm tra xung quanh trong nhà nhưng không tìm thấy xác của Lê Lê. Song cậu ta vẫn không từ bỏ, thậm chí còn lục soát từng ngăn kéo trong các phòng, không bỏ qua cả tủ lạnh nhưng vẫn không tìm thấy đâu.

Dư Hoa Niên trở lại phòng khách, đặt camera lên bàn rồi tự kéo một cái ghế ra ngồi đối diện La Sam, đồng thời lấy một con dao găm sắc bén áp lên cổ gã, "Anh có muốn trải nghiệm cảm giác trước khi Lê Lê và Tống Hân Lê chết không?"

La Sam bị bịt mắt, không thể tránh khỏi dao găm, "Cậu có thể bàn bạc lại với tôi, rốt cuộc cậu muốn gì? Tại sao lại làm như vậy?"

Dư Hoa Niên không trả lời, cậu ta giơ dao găm lên rồi đâm mạnh vào đùi La Sam, rạch một vết dài, dù La Sam cố giữ bình tĩnh đến đâu vẫn kêu lên một tiếng rồi run rẩy theo phản xạ, máu chảy ra ồ ạt dính hết lên sàn nhà trắng.

Khán giả xem livestream đều bị sự tàn nhẫn của Dư Hoa Niên dọa sợ, trong khoảnh khắc này, họ nhận ra Dư Hoa Niên thực sự sẽ giết La Sam với cách cực kỳ tàn bạo.

Dư Hoa Niên rút dao găm ra, "Tôi hỏi lại một lần nữa, Lê Lê ở đâu? Bản thỏa thuận đó bị giấu ở đâu rồi?"

La Sam vẫn không nói gì, Dư Hoa Niên cũng không phí lời nữa mà giơ dao găm lên chém thêm một nhát. La Sam toát mồ hôi lạnh, máu chảy đầm đìa, "Trong chiếc hộp có mật mã trên nóc tủ quần áo ở phòng ngủ."

La Sam thở dốc nói. Dư Hoa Niên lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trước mặt, cậu ta rút dao găm đi vào phòng ngủ, một lúc sau cầm một chiếc hộp màu bạc trở lại, đặt nó lên trên bàn, "Mật mã."

Lần này La Sam đã tỏ ra ngoan ngoãn hơn, thành thật cung cấp mật mã, Dư Hoa Niên mở hộp, phát hiện bên trong có rất nhiều tài liệu. Cậu ta lướt qua nhanh, có lẽ là các hồ sơ và tài liệu mật mà La Sam đã thu thập trong nhiều năm qua.

Dư Hoa Niên nhanh chóng lật xem, rõ ràng đang tìm kiếm một thứ gì đó.

Trong phòng livestream, khán giả đều lo lắng không biết Dư Hoa Niên đang tìm kiếm thứ gì, cũng không biết La Sam còn chịu đựng được bao lâu, và không biết cảnh sát khi nào sẽ đến.

Đột nhiên, tiếng còi cảnh sát vang lên ngày càng lớn, Dư Hoa Niên như mới tỉnh mộng, động tác lật tài liệu chợt khựng lại, không biết có phải do ảo giác của mọi người không mà dường như động tác của Dư Hoa Niên chậm đi rất nhiều.

Trên xe cảnh sát, Vệ Thập Mệnh cũng đang theo dõi tình hình trực tiếp qua livestream.

Dư Hoa Niên như bị tiếng còi cảnh sát kích thích, cậu ta đột ngột đứng dậy, động tác có hơi chậm chạp nhưng lại cực kỳ kiên quyết, giơ dao găm lên chĩa vào La Sam.

Khán giả xem livestream không khỏi hét lên sợ hãi, cảm thấy Dư Hoa Niên đã điên rồi! Ngay sau khi Dư Hoa Niên đâm thêm hai nhát, bỗng có thứ gì đó từ trên người rơi xuống, tiếng rơi trong trẻo đã làm Dư Hoa Niên hoàn hồn, cậu ta bắt đầu ngạc nhiên về hành động của mình, lập tức nhận ra mình đã bị mắc bẫy!

Cảnh sát dừng xe ở bên ngoài tòa nhà, có lẽ đã đến trước cửa. Trong ánh mắt đầy sự bất mãn, Dư Hoa Niên lại nhắm vào tim La Sam, nhanh chóng vung dao xuống.

Nhưng khi dao găm sắp chạm vào trái tim La Sam thì cảnh sát đã đến rồi. Trong tình huống khẩn cấp như vậy, họ lập tức rút súng ra rồi bắn, viên đạn nhắm vào trán cậu ta. Mà lúc Thẩm Đồ bóp cò, Vệ Thập Mệnh đã đột ngột đánh vào cổ tay anh ấy khiến viên đạn lệch hướng, trúng vào dao găm của Dư Hoa Niên.

Dao găm trong tay bị đánh bật, cậu ta không chịu được mà lùi lại một bước. Cảnh sát ở cửa nhanh chóng xông vào khống chế Dư Hoa Niên trước khi cậu ta kịp phản ứng.

Thẩm Đồ cất súng, khó hiểu nhìn Vệ Thập Mệnh. Dù vậy anh ấy cũng không hỏi ngay tại chỗ. Trong tình huống cấp bách vừa rồi, phản ứng đầu tiên của các cảnh sát là giết Dư Hoa Niên để cứu con tin, vì khả năng lệch dao găm thấp hơn rất nhiều so với việc giết cậu ta.

Dư Hoa Niên bị còng tay áp xuống đất vẫn tiếp tục giãy giụa, cố gắng lao tới giết La Sam. Dù La Sam bị đâm nhiều nhát nhưng không trúng vào chỗ hiểm, gã vẫn chưa ngất đi, cần phải được đưa đi cấp cứu ngay lập tức.

Khi cảnh sát xuất hiện, họ đã liên hệ với bệnh viện, vì vậy La Sam nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương. Vụ việc khiến người ta khó hiểu đã kết thúc như vậy. Dù La Sam đã được đưa đi nhưng Vệ Thập Mệnh và những người khác vẫn phải ở lại để điều tra hiện trường. Thẩm Đồ bước đến thiết bị livestream, tắt livestream dưới tiếng la ó của khán giả.

Dư Hoa Niên bị còng tay và được hai cảnh sát canh giữ. Đột nhiên cậu ta giãy giụa, cơ thể hơi di chuyển một chút song không thể thoát khỏi. Mà mọi người không thể thấy được bàn tay bị còng của Dư Hoa Niên đã nắm chặt một món đồ rơi xuống đất, một món đồ hình đầu lâu nhỏ bằng lòng bàn tay. Đầu lâu màu trắng, thiếu một cái răng, trông vừa kỳ quái vừa hài hước, giống như một chiếc móc khóa .

Mà khi Dư Hoa Niên cầm móc khóa trong tay, cái đầu lâu bất ngờ rơi nước mắt, đôi mắt trống rỗng như chứa đầy sự đau khổ.

Ngu Thất đứng ngoài cửa sổ đã nhìn thấy hết thảy, thứ năng lượng kỳ lạ ấy bắt nguồn từ chiếc móc khóa đầu lâu. Tiếc rằng Ngu Thất không phải là pháp y, nếu không cậu đã có thể nhận ra rằng móc khóa ấy được làm từ xương người thật, vì vậy thực chất buổi livestream cuối cùng Dư Hoa Niên không cần ăn gì cả vì cậu ta luôn mang theo hài cốt của Lê Lê bên mình.

Cảnh sát chuẩn bị dẫn Dư Hoa Niên đi, cậu ta điên cuồng giãy giụa, "Tôi không đi! Các người có muốn biết sự thật không? Chỉ cần tìm thấy xác của Lê Lê, tôi sẽ nói cho các người hết cả mọi chuyện!"

Các cảnh sát dẫn Dư Hoa Niên không có ý định lắng nghe nhưng Vệ Thập Mệnh đã đưa tay ngăn hai người, hắn bước đến trước mặt Dư Hoa Niên, hỏi: "Tại sao cậu lại chắc chắn xác của Lê Lê ở đây?"

Thấy có người lắng nghe, Dư Hoa Niên không còn giãy giụa nữa, "Trước khi Lê Lê mất tích, tín hiệu theo dõi cuối cùng hiển thị ở gần đây, chỉ là tôi không biết ở đâu. Tôi đã theo dõi nơi này vài ngày, vào trưa hôm nay, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ, nói rằng Lê Lê đang ở chỗ của La Sam, yêu cầu tôi ở lại đây, tôi có thể nói tất cả những chuyện mà tôi biết, chỉ cần các anh tìm thấy Lê Lê mà thôi."

Vệ Thập Mệnh quan sát Dư Hoa Niên một lúc rồi nói với Thẩm Đồ: "Kiểm tra nhà của La Sam, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, giữ cậu ta ở lại."

Thẩm Đồ ra hiệu cho hai cảnh sát giữ chặt Dư Hoa Niên, sau đó phân phó người khác điều tra hiện trường.

Vệ Thập Mệnh đi đến bàn, lấy tài liệu từ chiếc hộp mà Dư Hoa Niên đã lấy ra sắp xếp từng cái một, sau đó đi vòng quanh nhà một lần.

Tình hình tại hiện trường không phức tạp vì mọi thứ đều có livestream ghi lại, nhà của La Sam cũng không có chỗ nào để giấu xác, ngay cả trong tủ lạnh cũng chỉ có rau, không có một miếng thịt.

Dư Hoa Niên liên tục theo dõi động thái trong nhà, ánh mắt chẳng có vẻ gì là hối tiếc mà lại cực kỳ mong đợi, hy vọng ai đó sẽ tìm thấy Lê Lê.

Một giờ sau, mọi ngóc ngách trong nhà La Sam đều đã được kiểm tra hết nhưng không tìm thấy gì cả, các cảnh sát điều tra nhìn Dư Hoa Niên như đang nhìn một kẻ điên.

Dư Hoa Niên không tin vào kết quả điều tra, vẫn tin chắc rằng Lê Lê đang ở nơi này. Thẩm Đồ chuẩn bị dẫn đội rời khỏi, Vệ Thập Mệnh lại chặn anh ấy lại.

Thẩm Đồ có vẻ không hài lòng, anh ấy vỗ vai Vệ Thập Mệnh, "Lão Vệ, mặc dù không biết tại sao cậu giúp cậu ta nhưng sự thật là vậy. Livestream và hiện trường điều tra không có vấn đề gì cả, mọi thứ đều hoàn hảo."

"Không đúng. Những thứ hoàn hảo ấy chỉ là để chúng ta xem thôi." Vệ Thập Mệnh tỏ ra vô cùng bình tĩnh, "Đừng quên, La Sam là tiến sĩ ngành Tâm lý học tội phạm, việc làm mọi thứ trở nên hoàn hảo không khó với ông ta."

"Chứng cứ đâu? Tôi cũng thấy mọi thứ quá trùng hợp, trùng hợp không có nghĩa là có vấn đề." Trực giác đã mách bảo cho Thẩm Đồ ngay khoảnh khắc anh ấy nổ súng, cảm giác như bị ai đó lợi dụng, nhưng lúc đó chỉ có thể làm như thế mà thôi.

Vệ Thập Mệnh chỉ vào các tài liệu rải rác trên bàn, "Những tài liệu này có vẻ không có vấn đề nhưng định dạng và cách sắp xếp khác nhau, khi lật qua nhanh có thể gây cảm giác choáng ngợp. Dĩ nhiên, chỉ riêng điều này là chưa đủ, tất cả các đồ vật trong phòng đều đã được chuẩn bị sẵn cho Dư Hoa Niên. Khi cậu ta xông vào phòng, dù có đề phòng che mắt La Sam lại nhưng những gì cậu ta nhìn thấy, ngửi thấy và nghe thấy đều là một phần của thôi miên. Nó không dễ thấy được thông qua livestream. Khi chuyên gia thôi miên đối mặt với một người trẻ tuổi kích động, không những không an ủi mà còn cười thách thức kẻ phạm tội trong giây phút cuối cùng chúng ta đến, khiến kẻ phạm tội bị kích thích, làm ông ta bị thương nhưng không trúng vào chỗ hiểm. Nếu lúc đó cậu bắn chết Dư Hoa Niên thì mọi thứ thật sự hoàn hảo, kết thúc cũng hoàn hảo nốt."

Dư Hoa Niên nhìn Vệ Thập Mệnh, cậu ta hơi ngạc nhiên khi thấy hắn đã nhìn thấu tất cả. Nghĩ lại, rất có thể tin nhắn lạ nhận được vào buổi trưa rất là do La Sam gửi đến nhằm khiến cảnh sát giết cậu ta trong lúc livestream, từ đó dễ dàng thoát tội.

Dư Hoa Niên cúi đầu, nhận ra mình đã đánh giá thấp La Sam. Quả thực khi xem tài liệu trong chiếc hộp, cậu ta đã không nhận ra rằng mình đã bị đánh lừa. Nếu không có cái móc khóa đầu lâu rơi xuống, có thể cậu ta đã không tỉnh lại nữa. Mà lúc tỉnh táo cậu ta không thể gây sát thương trí mạng cho La Sam. Dư Hoa Niên biết những chuyện thôi miên này là kỳ lạ nên cũng không có ý định giải thích, vì chẳng có một ai tin cả. Không ngờ người tên Vệ Thập Mệnh lại có tầm quan sát sâu rộng như vậy.

Thẩm Đồ kiểm tra các tài liệu trên bàn, khẽ nhíu mày, "Những tài liệu liên quan đến thôi miên không phải là thứ người bình thường có thể hiểu, e rằng không thể dùng làm chứng cứ. Không tìm được xác, tất cả chỉ là nói suông."

Nói đến đây, Vệ Thập Mệnh cũng cảm thấy bối rối, rốt cuộc xác của Lê Lê ở đâu? Sau khi buổi livestream kinh dị xuất hiện, với tính cách cẩn thận của La Sam, chắc chắn gã đã giấu xác ở nơi không ai có thể tìm thấy, hoặc là để ở nơi gã có thể nhìn thấy để yên tâm. Dù sao nếu xác chết xuất hiện ở bên ngoài, có thể có người sẽ đánh cắp và biết được vị trí, La Sam không thể an lòng được.

Nếu không tìm thấy xác, ngay cả khi chứng minh được chuyện La Sam đã thôi miên Dư Hoa Niên cũng không thể kết tội. Dựa vào tình hình livestream lúc đó, dù là thôi miên thì cùng lắm cũng chỉ là phòng vệ, không thể kết tội nếu chỉ dựa vào điều đó.

Vệ Thập Mệnh nhìn quanh phòng một lần nữa, ánh mắt bỗng dừng lại ở cửa sổ. Một cái đuôi bông xù đang rung rung nhẹ nhàng. Hắn mở cửa sổ ra, nhìn thấy một con sóc quen thuộc, thậm chí nó còn không sợ người mà nhảy vào trong phòng.

Mọi người trong phòng đều bị con sóc thu hút sự chú ý, để không làm hỏng hiện trường thì cần phải bắt con vật nhỏ lạc đường này. Con sóc lại cực kỳ nhanh nhẹn, nó nhảy qua nhảy lại trong phòng, chân như gắn lò xo, nhảy rất vui vẻ khiến mọi người lúng túng.

Đột nhiên con sóc nhảy qua một món đồ trang trí bằng sắt trên tường khiến nó bị rung lắc rồi nặng nề rơi xuống đất, các cạnh sắc nhọn làm vỡ một phần sàn nhà.

Vệ Thập Mệnh lần đầu tiên cảm thấy mình có hơi bất cẩn, thật sự động vật nhỏ rất khó bắt giữ, khi hắn đang chuẩn bị tự tay ra trận thì đột nhiên mọi người trong phòng ngẩn ra.

Đối với một cảnh sát, mùi xác chết là cực kỳ quen thuộc, mọi người nhìn về phía phần sàn bị vỡ.

Vệ Thập Mệnh đi đến di chuyển phần sàn bị vỡ nứt, phát hiện dưới sàn là một túi nhựa trong suốt, rộng chưa đến ba ngón tay, bên trong chứa một miếng thịt. Miếng thịt bị nhét vào khe hở dưới sàn, bị sàn nhà đè chặt, đồ trang trí rơi xuống đã làm vỡ bao bì chân không khiến nó tản ra mùi thối rữa của xác chết!

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, Thẩm Đồ lập tức ra lệnh: "Lật toàn bộ sàn nhà lên!"

Nửa giờ sau, sàn nhà đã được lật lên hết, cảnh tượng trong phòng khiến tất cả mọi người im lặng. Dưới mỗi miếng lót sàn đều được đào ra một cái hố cỡ nắm tay, bên trong đều chứa một miếng thịt đóng gói hút chân không, vừa khít để lấp đầy khoảng trống, sau đó được ép chặt bằng sàn nặng, thêm keo khô nhanh để cố định lại. Nếu không phải đang ở ngay hiện trường thì thật khó để tin đây là sự thật!

Vừa nghĩ đến từ khi bước vào phòng, họ đã đi lại trong phòng để điều tra, mà mỗi bước chân đều đang giẫm đạp lên cái xác, chuyện này khiến ngay cả các cảnh sát cũng cảm thấy rùng mình.

Theo thông tin họ biết, La Sam sống ở đây, mỗi ngày ngủ trong căn phòng chứa đầy xác thịt mà vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, thật sự người này quá đáng sợ!

Tất cả các nhân viên điều tra đều im lặng, thậm chí có người không chịu nổi chạy ra ngoài nôn mửa. Dư Hoa Niên nhìn căn phòng lộn xộn và xác thịt rải rác khắp nơi, cuối cùng không thể kìm nén được mà bật khóc, không thể tin được một người đàn ông cao lớn mà lại có thể khóc đến mức này, chẳng trách người ta nói "đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ vì chưa chạm đến nỗi đau".

Cùng với các mảnh xác thịt, bọn họ còn phát hiện một túi hồ sơ, bên trong chứa hồ sơ bệnh lý của Tống Hân Lê và một bản thỏa thuận.

Khi Vệ Thập Mệnh kiểm tra hồ sơ, bé Hổ không hề khách khí mà nhảy lên vai Vệ Thập Mệnh, nó ngồi xuống, thậm chí còn nhân hóa đưa tay nhỏ chỉnh lại chiếc khăn tam giác màu xanh nước biển trên cổ.

Vệ Thập Mệnh: "..."

Các cảnh sát khác: "..."

Vệ Thập Mệnh không bắt con sóc nữa, dù sao vừa nãy hắn cũng đã thấy sự nhanh nhẹn của nó rồi, thế là tiếp tục kiểm tra hồ sơ.

Thẩm Đồ chỉ vào con sóc trên vai Vệ Thập Mệnh, "Lão Vệ, đây là tài liệu nội bộ."

Vệ Thập Mệnh không ngẩng đầu lên, "Sao? Sợ chỉ số thông minh của cậu thua một con sóc à?"