Bắc Hòa đành phải tự giới thiệu: "Tôi là hòa thượng giả tới từ phương xa, dừng ở đây hoá duyên. Gặp nhau tức là hữu duyên, xin chào!"
Chân Dung Phong: "..." Hòa thượng giả đi hoá duyên, trông tôi rất ngu ngốc sao?
Bắc Hòa hỏi Nhạc Tâm: "Hắn là ai? Chẳng lẽ lại cô không chỉ tìm một bạn trai sau lưng tôi, còn tìm lốp xe dự phòng? Chậc chậc, Nhạc Tâm, cô quá đáng, sao có thể đội nón xanh cho ba Trữ của tôi được?"
"Anh hiểu lầm, tôi không phải lốp xe dự phòng, tôi..." Chân Dung Phong vội vàng giải thích, Nhạc Tâm đại nhân là nữ thần cao khiết trong lòng hắn, sao có thể nói hắn là lốp xe dự phòng của cô ấy được? Hắn nào có xứng?
"Không phải lốp xe dự phòng, chẳng lẽ cậu là kẻ thứ ba? Thói đời ngày nay a, làm kẻ thứ ba cũng quang minh chính đại đến như thế?"
"Dừng lại, chớ có nói hươu nói vượn." Xin chừa cho loài người chút ảo tưởng với thần tiên.
Nhạc Tâm mắc phải bệnh của hầu hết các cô gái khi phải gặp ba mẹ của bạn, chuyện ập đến đầu, cô rút lui."Anh nói ông Trữ hỏi han chyện của tôi, là thế nào?"
Chân Dung Phong liếc qua Bắc Hòa, mới trả lời: "Tôi nói với ông Trữ, sẽ mang cao nhân lần trước xử lý hồ ly tinh nhập vào thân bà Trữ cùng đi, bảo đảm tuyệt không có sai sót gì. Nhạc Tâm đại... Nhạc Tâm, tôi nghĩ là có tiền mọi người cùng nhau kiếm, nhưng ngài có đức độ, không bị tiền tài mê hoặc mà giải quyết vấn đề giúp ông Trữ, là tôi quá tục khí. Trữ tiên sinh cố ý hỏi thăm một câu, cao nhân có phải tên là Nhạc Tâm không, tôi nói đúng."
Trữ Bốc Phàm biết cô muốn đi, mà ông lại biết cô là bạn gái Trữ Vệ, nếu như cô đột nhiên thay đổi ý định không đi nữa, vậy Trữ Bốc Phàm sẽ nghĩ cô như thế nào?
Không thể không đi!
Bắc Hòa có năng lực liên tưởng phong phú khác thường bắt được trọng điểm, chó ngáp phải ruồi: "Ông Trữ? Họ Trữ ở thế gian không nhiều, Nhạc Tâm trông cô hơi khác thường, vậy nói rõ ông Trữ kia đối với cô mà nói là người đặc biệt. Ừm, ông Trữ có phải có quan hệ gì với Trữ Vệ không? A, không phải là ba của ba Trữ đấy chứ?"
"Cô phải đi gặp ba chồng tương lai rồi?"
"Tiến triển cũng nhanh quá rồi?"
Nhạc Tâm: "..."
Chân Dung Phong: "?" Hắn nhìn về phía bạn tốt của mình-Con Dấu, Con Dấu thở dài, chân tướng quả nhiên không thể bị che giấu.
Chân Dung Phong lặng lẽ hỏi Con Dấu: "Vì sao không nói cho tôi?"
Con Dấu: "Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, người có đôi khi không biết gì lại an toàn hơn."
Chân Dung Phong: "Tôi hiểu tôi hiểu."
Cho nên, hắn vừa mới tạm thời mắc bệnh tai điếc, không nghe được gì.
Tựa như hắn còn từngmắc bệnh tạm thời mất trí nhớ.
Đoạn ký ức bị Hồ Tức biến thành mỹ nữ áo đỏ cay cả mắt, Chân Dung Phong đã tự động rửa sạch giấu đi. Nếu không, giờ phút này, hắn có thể thản nhiên đứng ở trước mặt Nhạc Tâm sao?
Người lăn lộn trong giang hồ, sao có thể không có được chút kỹ năng độc nhất vô nhị? Tạm thời tai điếc, tạm thời mất trí nhớ đều là chuyện nhỏ, hắn còn có thể biểu diễn tạm thời chết tại chỗ cơ.
Khi biết sáng ngày hôm ấy Chân Dung Phong muốn đến cùng cao nhân Nhạc Tâm, Trữ Bốc Phàm cạo râu, gội đầu, li tỉ mỉ chải kiểu tóc, mặc âu phục, cả người trông vừa chính thức long trọng vừa không mất vẻ đẹp trai, toàn thân tản ra sức hút của đại thúc thành thục.
Mẹ Trữ nửa ngồi ở trên giường hỏi ông: "Thời tiết như này mặc tây phục không nóng?"
Trữ Bốc Phàm: "..."
Ông cảm nhận một lúc, bỏ đi áo khoác âu phục: "Có chút..."
Ông đi qua, cúi đầu hôn mẹ Trữ: "Đánh thức em?"
"Không có." Bà đứng dậy chuẩn bị rời giường, cháu ruột nghi ngờ bị quỷ nhập vào người, bà ngủ cũng không an ổn. Biết đại sư Chân Dung Phong mời sáng hôm nay sẽ tới, bà cũng muốn dậy sớm một chút.
Trữ Bốc Phàm trước đó không nói với mẹ Trữ suy đoán cao nhân Nhạc Tâm chính là bạn gái của con con ngốc Trữ Vệ nhà mình, lần đầu tiên cao nhân Nhạc Tâm không thu tiền của ông, khiến ông cảm thấy suy đoán của ông có thể là thật, lần thứ hai cao nhân Nhạc Tâm lại không lấy tiền ông, vậy thì không cần đoán, đây tuyệt đối là con dâu tương lai của ông.
Trên đời không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ làm việc không lấy tiền. Nếu có, đó nhất định là bạn đang nằm mơ.
Trữ Bốc Phàm nói việc này cho mẹ Trữ, hôm nay bọn họ gặp con dâu tương lai.
Tay mẹ Trữ chọn quần áo hoạt động mấy lần, xẹt qua váy ở nhà thoải mái, lấy ra một cái váy tơ trang trọng lại nhã nhặn, tiện tay lấy ra một bộ trang sức trân châu tôn khí chất nhất.
Bà cầm áo khoác âu phục Trữ Bốc Phàm vừa cởi lên: "Mặc vào, gặp con dâu không thể thất lễ, nóng thì chịu đựng."
Trữ Bốc Phàm: "Nhịn không được làm sao bây giờ?"
Mẹ Trữ nghĩ nghĩ: "Em gọi 120 cho anh?"
Trữ Bốc Phàm: "..."
Triệu Thương lại đang ăn. Người họ Triệu tề tụ trong phòng khách, ông lão Triệu ba của mẹ Trữ ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, nhìn đứa cháu trai mình cừng từ nhỏ ăn đến quên cha quên mẹ, tâm tình phức tạp. Đến khi ông nhìn thấy Trữ Bốc Phàm và mẹ Trữ ăn mặc long trọng ung dung khác thường, cùng nhau đi đến trong phòng khách, tâm tình ông lão càng thêm phức tạp.
Hai anh em Triệu Trung Hòa, Triệu Nhân Hòa đều biết hôm nay tên em rể/anh rể mang em gái/chị gái của bọn họ bỏ trốn nhiều năm sẽ mời đại sư đến chữa bệnh cho Triệu Thương. Bọn họ không tin cái này, luôn luôn khịt mũi coi thường, nhưng ông lão Triệu lại nói cứ nhìn thử xem, bọn họ không dám chống lại cha, nên cũng đành để cái gọi là đại sư đến xem, lấy ngựa chết làm ngựa sống thử một chút.
Phi phi phi, Triệu Thương đang yên lành, còn chưa có chết đâu.
Trên bàn cơm Triệu Thương gõ gõ đĩa. Triệu Trung Hòa biết ý là ăn hết cơm, muốn thêm. Nếu ở bình thường, ông ta đã để người trói Triệu Thương lại, ném trong phòng.
Nhưng hôm nay không giống thế, đại sư muốn tới. Triệu Trung Hòa ra hiệu bảo mẫu trong nhà bưng chút đồ ăn tới.
Buổi sáng phải ăn thanh đạm, Triệu Thương bị bệnh càng phải ăn thanh đạm. Bảo mẫu bưng cháo lên, đặt ở trước mặt Triệu Thương.
Triệu Thương liếm liếm môi, giống như mấy chén cháo ăn trước đó ăn cũng như không, bây giờ cậu ta rất đói, cần ăn cơm. Cầm lấy thìa, vùi đầu ăn.
Lúc này, quản gia dẫn ba người Nhạc Tâm, Bắc Hòa, Chân Dung Phong đi đến.
Ánh mắt Trữ Bốc Phàm và mẹ Trữ lập tức rơi vào người Nhạc Tâm, con dâu tương lai!
Nhưng sợ Nhạc Tâm xấu hổ, hoặc là phát hiện ra cái gì, hai người bọn họ rất kiềm chế, họ mau chóng dời mắt đi, chỉ cách một lúc lại im lặng nhìn lén một chút.
Nhạc Tâm ngũ giác* cực kì nhạy bén: "..."
*Ngũ giác: 5 giác quan
Người bệnh tạm thời điếc tai và tạm thời mất trí nhớ-Chân Dung Phong nhiệt tình hỏi han Trữ Bốc Phàm, ba chồng tương lai của nữ thần Nhạc Tâm, cần phải giữ quan hệ tốt, đánh dấu trọng điểm.
Trữ Bốc Phàm giới thiệu Chân Dung Phong với ông lão Triệu và hai anh em Triệu Trung Hòa, Triệu Nhân Hòa, hai bên mặt ngoài hữu lễ khách khí, bầu không khí coi như hòa hợp.
Ông lão Triệu chỉ chỉ Triệu Thương đang ngồi bên bàn ăn, nói với Chân Dung Phong: "Phiền đại sư."
Ba vợ của ba chồng tương lai của nữ thần Nhạc Tâm, Chân Dung Phong vội nói: "Không dám nhận, nên làm."
Mẹ Trữ thận trọng chào hỏi Nhạc Tâm ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cô, cô gái trước mặt làn da trắng nõn, mi thanh mục tú, văn nhã lại lạnh nhạt, ánh mắt sạch sẽ, còn có thể chế ngự hồ ly tinh bám vào người bà, ôi chao, thật sự là càng nhìn càng hài lòng. Con trai ngốc của bà có thể tìm được bạn gái ưu tú như vậy, quả nhiên là đúng như câu nói "Người ngốc có phúc của ngốc"?
Bà phải biểu hiện cho tốt, không thể cản trở con trai ngốc của mình được.
Triệu Thương vốn đang ăn uống vui vẻ đến muốn bay lên đến lúc đoàn của Nhạc Tâm đi tới trong nháy mắt, cái thìa cầm trong tay ngưng vẫy ngay lập tức, ánh mắt của cậu ta dần dần trở nên đục ngầu, dần dần mờ mịt, sau đó phục hồi thần trí.
Lúc ông Triệu vừa chỉ tay vào người cậu ta, cái thìa trong tay Triệu Thương đã rơi xuống mặt bàn.
Tiếng thìa va chạm mặt bàn lanh lảnh.
Cậu ta liếc mắt thấy được đám người Nhạc Tâm đang ngồi đối diện mình, Triệu Thương giật mình nhìn người lớn trong nhà tụ tập đầy đủ, rõ ràng là dáng vẻ có chuyện lớn sắp xảy ra, không khỏi tỉnh ngộ: "Ông nội, bác cả, ba, mọi người thật sự muốn cho con xem mắt sao?"
Trước đó, lúc cậu ta học cấp ba ham chơi không chịu học, bọn họ dọa cậu ta, nếu như không thi đậu đại học tốt sẽ để cậu ta bán mình cho thông gia.
Bây giờ, cậu ta mới nợ một môn đã không chạy thoát vận mệnh bán mình sao?
Triệu Thương khóc huhu:"Con còn nhỏ, vẫn còn con nít mà!"
Những người khác trong phòng khách : "..."
Trữ Bốc Phàm giận dữ, nếu không phải nể mặt ba vợ với anh vợ, ôngchắc sẽ đạp cái tên nhóc con này ngã lăn mất, thông gia? Phi, đây là bạn gái của con trai, là con dâu tương lai của ông đây!
Nhạc Tâm yên lặng tính toán, đồng tình nhìn Triệu Thương, bé con, tôi là chị dâu tương lai của cậu, cậu còn nói lung tung sẽ bị anh họ cậu đánh, thật đó.
Ông Triệu khá là tỉnh táo, ông gọi bảo mẫu bưng bát cháo trước mặt Triệu Thương xuống phòng bếp, sau đó quan sát phản ứng của Triệu Thương. Không tranh đoạt, không khóc nháo. Hình như ổn rồi?
Triệu Thương sờ cái bụng tròn vo, nghi ngờ nói: "Sao con lại ăn nhiều như vậy? Không phải, sao con lại ngồi ở đây?"
Cậu ta nhìn phòng khách, lại nhìn người trong phòng khách: "Không phải đang nằm mơ đấy chứ? Nhưng nếu là nằm mơ, tại sao mặt đối tượng hẹn hò cũng rõ ràng như thế? Lại còn rất đẹp mắt, ha ha."
"Nó bị làm sao vậy?" Ông Triệu nhìn Chân Dung Phong, Chân Dung Phong nhìn Nhạc Tâm.
Hiện giờ trong người Triệu Thương đã sạch sẽ, không hề còn mấy thứ bẩn thỉu. Nếu có, thì là một bụng cháo cậu ta vừa ăn.
Căng đến khó chịu, nếu đang ở trong mơ, Triệu Thương cũng lười động đậy, cậu ta "Ha ha" cười, quay đầu nôn ngay dưới chân.
Nôn xuống sàn phòng khách trơn bóng sạch sẽ.
Ông lão Triệu suýt thì thở không nổi, ranh con, thể diện họ Triệu cũng bị cậu ta nôn hết ra rồi.
Ở tiên giới, một chỗ nào đó trong cung điện.
Tiên thái tử Phó Dư ngồi ngay ngắn ở đối diện Thiên Đế.
Trông mặt hai cha con khá giống nhau, chỉ khác ở khí chất. Tâm tư mặc dù nội liễm trầm ổn cũng không sánh bằng người từng trải. Ở trước mặt Tiên Đế, tiên thái tử còn rất non nớt.
Thiên Đế ung dung mở miệng: "Con lỗ mãng rồi."
Ông nói đến chuyện Phó Dư giằng co với Huyền Nhất chân nhân.
Phó Dư không nói.
Thiên Đế hỏi hắn: "Vì sao không đồng ý đính hôn với Lam Sầm? Ta thấy đứa nhỏ kia một lòng say mê con, ta cho rằng đây là một hôn phối tốt."
Phó Dư ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm tăm tối: "Cha đã từng hỏi con thích ai chưa?"
"Chuyện này không quan trọng..."
"Chuyện này, rất quan trọng."
Tình cảm căng cứng trong lòng Phó Dư nhiều năm qua cuối cùng buông lỏng hơn một chút, suy nghĩ bị che giấu cũng lộ ra một chút: "Bản thân sinh ra đã phải cố gắng, phấn đấu vì vinh quang của tộc Thiên Đế. Con đè nén tâm tình của mình, thay đổi tính cách của mình, để làm mình sống như một thanh kiếm sắc bén ẩn giấu mũi nhọn, không có tự do, không có tình cảm, chỉ đợi đến một ngày nào đó, chuôi kiếm này sẽ lộ ra mũi nhọn, sẽ giành được quyền lực tối cao cho tộc Thiên Đế. Phụ quân, thân là tiên thái tử, đây là trách nhiệm con phải gánh vác, con không thể từ chối, thế nhưng, phụ quân, chuyện hôn nhân có thể để con làm chủ hay không?"
Thiên Đế không hiểu: "Lúc trước vì lôi kéo Đạo Nhất Tiên Quân, ta để con đính hôn với Nhạc Tâm, con cũng không cự tuyệt, ta cho là con không thèm để ý."
Ông giật mình: "Chẳng lẽ, con thích Nhạc Tâm?"
"Vâng."
Rốt cục có thể nói ra tình cảm giấu kín trong đáy lòng, lòng Phó Dư lại đắng chát vô cùng: "Nhưng không có ai biết."
Bao gồm Nhạc Tâm.
Hắn cũng không có tư cách để Nhạc Tâm biết. Giống như Đạo Nhất Tiên Quân nói, động cơ không trong sáng thì tình cảm không đáng tiền. Hắn thích Nhạc Tâm, nhưng khi đó đính hôn với cô ấy, cũng là vì sau lưng cô ấy có Đạo Nhất Tiên Quân.
Phó Dư đứng dậy, cung kính quỳ sát xuống trước mặt Thiên Đế: "Nhi thần thỉnh cầu đi xuống nhân gian."
Tiên thái tử Phó Dư muốn bỏ đi trói buộc của tiên thái tử, dũng cảm vì bản thân mà tranh thủ một lần.