Doi mắt cô mở to tròn, hai tay đã bị anh nắm chặt không chế, anh ép sát cô vào cảnh cửa ra vào đã đóng chặt, đôi môi màu đỏ hơi nhếch nhẹ đúng kiểu khinh người của anh, ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt cô, sau đó từ từ hạ xuống đôi môi.

Cô nuốt nước bọt, toàn thân cứng đờ, trước mặt cô là một bức tranh nghệ thuật tuyệt đẹp và sống động. Cô hơi nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn từ anh, nhưng chờ đợi mãi môi anh vẫn không chạm, chỉ cảm nhận được bàn tay anh đang chạm vào phần dưới cuốn họng, cô khẽ mở mắt nhìn anh, ánh mắt anh nhìn vào bên trong chiếc cút áo đã cởi.

“Anh… anh muốn làm gì?” - Cô muốn lui nhưng hết đường, cơ thể bị anh ghì chặt

“Vậy còn cô, muốn tôi làm gì?” - Anh không nhìn cô mà đáp, ánh mắt vẫn không dời đi.

Cô đỏ mặt phân bua: “Tất nhiên tôi muốn anh buông tôi ra.”

Will đưa tay chạm vào sợi dây chuyền được che đậy bên trong chiếc áo sơ mi kín cổ. Cô lại nghĩ anh muốn giở trò đời bại nên hét lên kêu cứu, giọng hét cô thất thanh thảm thiết.

“Cứu tôi, làm ơn cứu tôi với.” - Helen hy vọng được phục vụ giải cứu, cô không thể để anh ta ăn cô.

Bên ngoài, tiếng bước chân của phục vụ bước tới căn phòng VIP, cô lại hét to hơn. Đơi môi anh ngăn lại giọng hét từ cuốn họng, cô muốn đẩy anh ra nhưng càng đẩy anh thì anh càng côbg kích cô. Không chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, anh hôn cô một cách đầu áp đảo, đôi môi mút lấy bờ môi căng mộng, đầu lưỡi đùa giỡn tìm lấy đầu lưỡi cô nà cuốn lấy, bàn tay anh tiến vào phía sau cổ cô như không muốn cô rời xa, cho nụ hôn kéo dài thêm một phút giây.

Cô thật sự không thể làm gì khác trước sự ngọt ngào này, cô từ bị động biến thành chủ động đáp trả và hổ trợ anh, cô nhìn người lên cao, ngước cổ lên cao mà đáp trả.

“Quý khách, quý khách, có chuyện gì không ạ?” - Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.

Anh từ từ rời khỏi môi cô, nhìn đôi mắt cô đã nhắm nghiền tận hưởng, gương mặt đỏ ửng cùng đôi môi ửng lên sau nụ hôn kiểu pháp đầy lãng mạng. Anh kéo cô vào lòng ôm chặt, mở cánh cửa phía sau lưng cô.

“Xin lỗi đã làm phiền, bạn gái tôi nhìn thấy một con gián, vì quá sợ hãi mà hét lên, giờ đã không sao rồi.” - Will ôm chặt Helen, từ tốn nói.

“Gián sao?” - Bọn nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, nhà hàng bọn họ hàng tháng đều phun thuốc diệt côn trùng, có gián thật không thể tin được.

“Còn chuyện gì nữa không, chúng tôi cần sự riêng tư?” - Will hỏi.

“À không, chút quý khách ngon miệng.” - Bọn họ cuối đầu, sau đó rời đi.

Cánh cửa một lần nữa đóng chặt, kể từ sau nụ hôn đó anh ra đã ôm chặt cô vào lòng, cô ngửi mùi hương nam tính trên cơ thể anh, bờ vai anh săn chắc, lòng ngực rộng, mùi cơ thể vô cùng quyến rũ. Sau khi cánh cửa đóng lại, Will buông thõng bàn tay ra khỏi cô, nhưng cô vãn đang đắm chìm trong sự quyến rũ chết người.

“Cô thèm muốn đàn ông đến như vậy?” - Giọng nói anh đầy hơi lạnh, khiến toàn thân cô sực tỉnh cơn mơ, nhanh chóng rời khỏi lồng ngực anh không tiếc nuối.

“Anh… Mục đích của anh là gì?” - Helen ôm cổ, chiếc cút áo bị mở ra không đứng đắn.

Anh không đáp, tiến lên một bước, cô lại lùi một bước. Anh đưa tay lại gần phía cổ cô, cô hoảng sợ cầm lấy tay anh đưa lên miệng cắn mạnh. Cô cắn như cắn một miếng thịt ngon lành, cô không nhân nhượng anh nữa, cô không phải loại người dễ bị ngưới khác ức hiếp như vậy.

“Á á á, mau buông ra.” - Will đau đến xanh mặt hét lên.

Cô rời khỏi bàn tay Will, anh đau đớn ôm bàn tay tím tái hằn lên vết răng của cô. Helen dùng chân đá vào hạ thể anh khá mạnh, sau đó đường hoàng phủi tay rời đi không quên nói: “Hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu lần sau anh dám như thế nữa tôi sẽ cho anh lãnh đủ.”

Will đau điếng không nhấc chân được huống chi đuổi theo cô, chỉ biết giương mắt nhìn cô rời đi khi còn chưa lấy lại được sợi dây trên cổ đó. Đúng là loại đầu trộm đuôi cướp, một vật không có giá trị kinh tế như thế, cô ta cũng không chừa.

Cô rời khỏi nhà hàng lớn, nhìn thấy Bạch Bằng đang co ro đứng trước cửa như đang đợi ai đó. Nhớ đến chuyện anh ta đã cùng tên mắt xanh gạt cô đến đây liền tức giận, cô từ mặt không nhìn mà bước ngang.

“Helen, cô đã ra rồi.” - Bạch Bằng nhìn thấy Helen liền đuổi theo.

“Anh còn dám đuổi theo tôi, tôi mà biết có ngày hôm nay thì lần đó bỏ mặc anh bị bọn xã hội đen đánh chết.” - Cô cứ thế bước đi không thèm nhìn mặt họ Bạch.

“Cô bình tĩnh một chút, nếu không lo lắng tôi đã không chịu lạnh chịu rét đợi cô ở bên ngoài nơi này. Ngài ấy là ông chủ, tôi đâu thể làm phật ý anh ta.” - Bạch Bằng phân giải.

“Anh muốn lấy lòng ông chủ cũng không nên mang tôi ra đổi chứ, tôi tin tưởng nhờ vã anh, anh lại mang bán tôi. Sút chút nữa…” - Cô nhơ đến nụ hôn của anh ta liền đỏ mặt, tức giận bỏ đi.

“Cô Helen, tôi biết mình có lỗi với cô nên hôm nay cố tình đợi cô để nói cho cô một tin. Người bạn mà tôi nhắc đến khi sáng đã nhận lời nhận cô làm việc.”

Cô nghe tin có việc liền vui mừng, cô ngừng chân quay lại nhìn Bạch Bằng dò xét: “Anh không lừa tôi nữa chứ?”

“Cô Helen, cô là người ơn của tôi, hôm nay chỉ là bị ép buộc nếu không tôi không bao giờ phải làm chuyện này, tôi đang cảm thấy rất xấu hổ đây.” - Bach Bằng thành thật.

Cô nhìn người đàn ông đối diện, họ Bạch này làm ở E.L chắc hẳn phải nghe lời tên mắt xanh, có thể là bị hắn đe doạ ức hiếp không thể làm khác. Tuy nhiên vì anh ta mà cô bị tên mắt xanh ức hiếp, cô muốn giận nhưng anh ta tìm được việc giúp cô, cô sẽ bỏ qua.

“Xem như hôm nay tôi xui xẻo vậy, dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp tôi tìm được việc làm.” - Cô khẽ nói.

“Tôi phải đi về nhà trước, cô mau kí vào hợp đồng này, ngày mai chỉ cần đến làm việc.”- Bạch Bằng lấy từ giỏ xách một tập hồ sơ đưa cho Helen.

“Gấp gáp như vậy?” - Cô cầm trên tay hợp đồng nhìn qua, chưa kịp đọc kĩ đã bị Bạch Bằng hối.

“Tôi tan ca là đến đây đợi cô đến giờ này, vợ tôi đã gọi cả thảy ba cuộc gọi, thể nào tối nay quay về cũng mệt mỏi rồi.” - Anh ta lắc đầu ngán ngẩm.

Cô nhìn cái cách họ Bạch than van về cuộc sống gia đình mà bật cười. Cô xem qua, thật ra cũng chẳng hiểu nhiều, cô nghĩ họ Bạch cũng không có lý do gì lừa gạt cô, cô kí tên vào không suy nghĩ.

“Cô không đọc mà đã kí sao?” - Bạch Bằng hơi ngạc nhiên.

“Tôi tin anh mà, vả lại tôi cũng không có gì để anh lừa gạt.” - Cô ngây ngô nói, dù sao cũng tin trên đời này còn người tốt.

“Helen, tôi chỉ muốn giúp cô thôi, tạm biệt.” - Bạch Bằng nói thu, lấy bản hợp đồng cho vài giỏ xách đen trên tay mà nói.

Hôm sau, cô đi đến địa chỉ của nơi cô đã được nhận vào làm việc. Cô rất năng nổ, nhiệt huyết và tràn đầy sức mạnh để đón nhạn công việc mới này. Helen bấm thang máy, lên tầng 18, khu chung cư mới, trong đầu suy nghĩ có lẽ họ mướn văn phòng ở nơi này, dạng văn phòng này rất phổ biến ở các thành phố lớn.

Cô bấm chuông vào căn hộ số 1118. Đợi một chút, nghe tiếng bên trong đang vặn nắm cửa mà mở ra, để tỏ ra sự tôn trọng với người đến trước, cô cúi đầu chào.

“Xin chào, tôi là Helen, tôi đến để nhận việc.” - Cô nói to, rõ, mạch lạc.

Không nghe được câu trả lời, cô ngẩng mặt lên nhìn phía đối diện, ánh mắt cô từ hào hứng trở nên đen lại, bàn chân muốn bước tới lại thoái lui, sự phẫn nộ tràn lên đỉnh điểm, nếu một lần nữa cô gặp được tên họ Bạch, cô nhất định cho hắn chết không bằng sống.

“Vào đi.” - Đôi môi màu đỏ nhếch lên, tựa lưng vào cánh cửa mà nói.

Nhìn kĩ lại, anh ta đang mặc một chiếc áo choàng tắm, tóc vẫn còn đang ướt sũng trên đầu, gương mặt cao ngạo đến đáng ghét.

“Xin lỗi, tôi nhầm phòng.” - Cô lùi một bước, cúi đầu nói tiếp.

“Xem ra cô chưa đọc hợp đồng Bạch Bằng đưa cho sao? Nếu cô dám không thực hiện, tôi cũng không ngại nhờ luật sư tìm cô.” - Will không ép buộc, lẳng lặng bước vào bên trong.

Cô sực nhớ đến bản hợp đồng mà cô đã kí kết, thật là, vì sao lại ngu ngốc như vậy, cô không biết bên trong kia đã ghi những thứ tồi tệ nào, nhưng là kế hoạch của anh ta, chắc chắn không có hì là tốt đẹp. Cô ngậm ngùi bước vào trong, chỉ e anh ta nói là làm, giấy tờ của cô là giả, động tới luật pháp trước sau đều thua thiệt.

“Chịu vào rồi sao?” - Anh ngồi ngã người trên ghế, cái dáng vẻ khá lười biếng.

“Vì sao anh lại nhắm vào tôi?” - Helen đứng trước mặt anh, nhìn thấy bộ ngực lộ ra bên trong lớp áo lông liền đỏ mặt, nhiws đến đêm qua ở nhà hàng tai Tân Thiên Địa.

“Tôi chỉ nói rằng cần một người giúp việc và Bạch Bằng đã giới thiệu cô cho tôi, tôi không ép buộc là cô tự mình ký. Tôi đã ép buộc cô kí tên vào hợp đồng này ư?” - Will nhìn bản hợp đồng trên bàn nói, hệt như cái kiểu ta đây vô tội.

“Được, xem như tôi ngu ngốc đã bị anh gài bẫy.” - Cô cầm bảng hợp đồng trên bàn xé nát cười khẩy: “Nhưng giờ thì kết thúc rồi, chào anh.”

“Nếu xé nó làm cô thoải mái, tôi vẫn còn rất nhiều bộ khác.” - Anh nhúng vai.

Thì ra bản cô vừa xé náy chỉ là bảng photo mà thôi, anh ta đã đoán được phản ứng của cô nên đã chuẩn bị sẵn. Cô thua anh, thua thảm hại như vậy, Helen không muốn phiền phức, không muốn làm Trung ca phiền lòng, cũng chỉ là giúp việc, cô có thể làm, dù sao cô cũng đang tìm việc.

“Tôu khát nước.” - Will gác chân lên bàn nói.

Cô đi về phía tủ lạnh, lấy một cốc nước lạnh đặt lên bàn: “Nước của anh.”

Will sờ vào ly lắc đầu nói: “Tôi không uống nước lạnh, là nước ấm.”

Cô dẹp cóc nước lạnh, lấy một cốc nước ấm đến đặt kên bàn.

“Nóng quá.” - anh lắc đầu.

Cô lại chạy xuống bếp, làm lại một cốc nước khác.

“Lần này thì nguội quá.” - Anh cầm ly nước trên ly, nhìn thấy Helen sắp nổi đoá thì khẽ bặt cười nói: “Nhưng có thể tạm chấp nhận được.” - Sau đó uống cạn ly nước.

Cả một buổi sáng cô lau dọn, dọn dẹp gọn gàng mọi thư trong căn chung cư rộng lớn này. Lại nhớ anh ta có một căn biệt thự rất rộng, lại còn có vợ rồi, một mình ở nơi đây nghĩa là gì nhỉ, nơi giấu tình nhân sao. Cô ngán ngẩm bọn nhà giàu, tiếp tục lau tấm kính cửa sạch bóng, nhìn anh ta đàn nằm dài trên ghế, vừa anh bánh vùa xem chương trình trên tivi, lại là vừa xem vừa cười, trong rất đơn giản nhưng thu hút ánh mắt cô.

Cô lắc đầu với mớ suy nghĩ trong đầu, con người anh nham hiểm khó lường, không thể cái vẻ bề ngoài kia qua mắt cô. Helen nhìn ra cửa kính ngắm nhìn thành phố Thượng Hải từ trên cao, bao nhiêu toà nhà cao ốc trùng trùng điệp điệp, những trung tâm thương mại với các biển quảng cáo sáng đèn, những bức ảnh quảng cáo của các cô người mẫu nổi tiếng, cô thật lạc lỏng trong thế giới này.

“Tôi không trả tiền để cô ngắm cảnh.” - Will bước đến, lời nói vô tâm.

“Tôi chỉ cần hoàn thành tốt là được, không cần anh quản.” - Cô đáp.

“Cô lớn lên ở Thượng Hải sao, Helen?” - Will bất giác hỏi.

Cô nhìn anh dè chừng, chỉ e anh ta phái hiện giấy tờ cô là giả lại nắm được yếu điểm mà ức hiếp cô: “Đúng vậy, tôi lớn lên tại nơi này. Vì sao anh lại hỏi điều đó?”

“Không có gì, cô làm việc tiếp đi. Hôm nay tôi muốn ăn món Trung, hy vọng tôi sẽ nuốt được những thứ cô nấu.” - Anh quay đầu bỏ về phòng.

“Hôm nay anh không đi làm sao?” - Rõ ràng là ngày thường, cô đã trông ngống anh ta đi làm từ sáng.

“Tôi bị chó cái cắn, được nghĩ phép.” - Anh không quay lại nhìn cô, dửng dưng nói.

“Vậy anh nên đi chích ngừa nhé.” - Cô ngăy ngô đáp.

Anh bặt cười, giơ vết cắn đêm qua lên cao cho cô nhìn. Helen nhận ra là anh đang chửi cô, cô lại khuyên anh nên đi chích ngừa, thạt mất hết thể diện.

Buổi trưa, cô làm vài món Trung đơn giản, dọn một mân cơm đủ cho hai người ăn. Cô ngồi trên bàn ăn đợi anh ra, trong lòng vô cùng phấn khỏi vì cuối cùng cũng sắp được ăn cơm rồi.

“Đứng lên.” - Anh ngồi xuống, nhìn về phía cô nói.

Cô nhanh chóng đứng lên, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Cô có tư cách ngồi chung bàn với tôi, thật nực cười.” - Will nhìn qua bàn ăn nói tiếp: “Cô nghĩ tôi có thể nuốt những thứ tầm thường này? Nó xem ra chỉ hợp với cô mà thôi.”

“Đây là những món Trung mà tôi biết nấu, nếu không thích thì về bảo vợ anh nấu cho anh ăn. Tôi cũng không có nhiều thời gian nấu nướng cho anh, thật mất công sức.” - Cô cuối người tức giận dọn dẹp những món ăn cô đỏi tâm huyết làm ra, anh còn chưa thử qua đã buông lời hạ thấp.

Anh nhìn thấy sợi dây chuyền hình chiếc chìa khoá lắc lư theo từng nhịp di chuyển của cô, Will không kìm được tức giận đưa tay giật mạnh từ cổ cô khiến sợi dây đứt phụt.

“Á” - Cô hét lên: “ Anh làm gì vậy hả?”

Will tức giận nắm cổ áo cô, giơ sợi dây chuyền lên trước mặt cô mà hỏi: “Sợi dây này, cô lấy từ đâu?”

“Tôi đã nhặt được nó.” - Cô hoảng hốt, cảm thấy khó thở.

Will không nương tay, ép cô sát vào tủ lạnh, hơi nóng từ tủ lạnh phả ra khiến cô nóng toàn thán, cộng thêm bờ cổ đau rát, hơi thở không thể thở nỗi vì anh túm áo quá chặt.

“Nhặt, cô nhặt và không cần tìm chủ nhân của nó, cô là một kẻ trôm, cô nghĩ tôi tin lời một kẻ trộm như cô sao. Tống Nhã Di, cô hai lần trộm đồ của tôi, đều là những thứ quý giá nhất của tôi, vì sao lại là cô hả, vì sao cô lại xuất hiện trước mắt tôi như vậy?”

“Tôi… Tôi… Tôi không thở được.” - Helen gắng gượng nói, gương mặt cô đỏ lên, nhịp thở không đều.

Will buông Helen ra, anh ngồi xuống ghế, cô thở gấp lấy lại hơi sức.

“Anh điên rồi.” - Cô vừa thở vùa nói: “Tôi tránh anh còn không kịp. Ở đó mà cố tình xuất hiện, giám đốc à, tôi cũng muốn kết thúc chuyện này rồi. Xem như đồ cũng đã tìm rồi, anh cho tôi hợp đồng, chúng ta từ nay về sau không bao giờ gặp lại.”

Will nhìn Helen không nói gì bước thẳng vào phòng, bữa cơm cũng không muốn ăn. Cô trong một phút lại không hề ghét anh, trong cái bộ dạng thảm thương đó, ánh mắt u sầu đó, dáng đi cô đơn đó...thật giống hệt cô.