Edit: Skye

Trịnh vương thở dài một tiếng, “Kỳ thực từng mời vị tiểu thần tiên kia chuẩn bệnh cho Nguyên Bảo, đáng tiếc, tiểu thần tiên kia có danh nhưng bất tài, bệnh của Nguyên Bảo không những giảm mà còn tăng thêm.” Liên tục lắc đầu, Trịnh vương làm một bộ vô cùng đau đớn, phỏng giống như thật hối hận cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ngược lại hại Nguyên Sơ Hàn.

Mặt Phong Li không biểu cảm, con ngươi tối đen như hàn đàm không gì dao động, áp bách người khó thở.

“Thái y viện thần y vô số, đợi đến được đế đô, ta sẽ nói thái y cẩn thận chuẩn bệnh cho quận chúa.” Giọng nói lạnh lùng, nghe qua tựa như hắn không có bao nhiêu thành ý, nhưng lại khiến người ta không tự chủ mà giữ vững tinh thần.

“Ai!” Trịnh vương một tiếng thở dài, cũng biết rõ này lần này Phong Ly nhất định sẽ mang Nguyên Bảo đi.

Nguyên Sơ Hàn ho khan, phổi trống vang tiếng, nghe qua như người sắp tắt thở.

Tầm mắt Phong Li dừng tại hai má xanh tím của Nguyên Sơ Hàn vài giây, sau đó xoay người rời đi, bước chân thong dong quý khí, dường như hết thảy đều là kiến bị giẫm dưới chân hắn.

Con ngươi Nguyên Sơ Hàn chuyển về phía Trịnh vương, Trịnh vương vỗ nhẹ tay nàng, sau đó đứng thẳng người, “Nguyên Bảo à, nghỉ ngơi cho tốt, một lát nữa phụ thân lại đến.”

Nguyên Sơ Hàn gật đầu, một bên kho khan, tiếng vang trống rỗng quanh quẩn ở trong phòng, làm người ta nghe qua không khỏi nổi cả da gà.

Phong Li cùng Trịnh vương rời đi, Hương Phụ luôn luôn quỳ gối bên cửa mới sống lại, đặt mông ngồi dưới đất, đầu đầy mồ hôi lạnh.

“Tiểu thư, Nhiếp chính vương vừa rồi có nhắc đến tiểu thần tiên, có phải hắn đã biết cái gì rồi hay không?” Đứng dậy lảo đảo chạy vội tới bên giường, Hương Phụ cảm thấy hết hồn. Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nàng thấy dọa người như thế, ngay cả ngẩng đầu nhìn vị Nhiếp chính vương kia, nàng cũng không dám.

“Không biết.” Thở vất vả, tay Nguyên Sơ Hàn rút bao chân từ gối đầu, lấy ra một ngân châm, chuẩn xác châm trên ngực.

Hô hấp ngừng một chút, sau đó thở một tiếng thật dài, rốt cục cũng có thể thở bình thường.

“Có lẽ đã nghe quá danh tiếng tiểu thần tiên, chỉ là nô tì vẫn cảm thấy cảm thấy lo sợ.” Hương Phụ dùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn Nguyên Sơ Hàn.

“Coi dọa ngươi tới mức này, có dọa người như thế sao?” Ngồi dậy, Nguyên Sơ Hàn lắc đầu, một thân khí thế kia quả thật bất phàm, nhưng không đến mức khiến người run sợ.

“Dọa người.” Gật gật đầu, Hương Phụ vẫn cảm thấy hoảng hốt.

“Thật không có tiền đồ! Được rồi, đóng cửa lại, chúng ta không thể ra ngoài ngay.” Sắc mặt vẫn không tốt lắm, một mảnh xanh trắng, nhưng hô hấp đã bình thường rồi.

Hương Phụ đứng dậy đi đóng cửa, tạm thời không thể ra ngoài. Vị Nhiếp chính vương sẽ ở trong phụ, các nàng ra ngoài loạn nếu bị trông thấy, vậy chẳng phải trò diễn hôm nay công toi sao.

Phong Li ở tại trong phủ Trịnh vương, được Trịnh vương mời đi thăm thú khắp vương phủ. Vương phủ tuy được gọi là phủ của vương nhưng trên thực tế không khác nhà bình thường mấy, hơn nữa hậu viện đều đầy hoa do Trịnh vương tự tay trồng.

Trịnh vương tựa hồ có ý muốn cho Phong Li biết sinh hoạt của mình thế nào, không biết lão muốn biểu đạt ý gì, dù sao Nguyên Sơ Hàn vẫn nhìn không thấu.

Bởi vậy nàng càng khẳng định, Trịnh vương nhất định là người có quyền cao chức trọng gì đó, nếu không vị kia cũng sẽ không bồi một lão nhân xem hoa.

Nhưng tới cùng vẫn không đoán được, nàng thật sự không hiểu, một năm rưỡi qua, nàng thực không khai thác được bí mật gì từ trên người Trịnh vương, lão rất đơn giản, là một lão nhân vô cùng đơn giản.

Đêm hoa mới lên, sảnh chính vương phủ bày món ăn quý và lạ khoản đãi Nhiếp chính vương. Trịnh vương vẫn tiếp khách, trong phủ ít người, ngoài hai người kia, bốn phía đều là nha hoàn cùng gã sai vặt, và hộ vệ của Nhiếp chính vương.

Mà trong Phù Dung các, Nguyên Sơ Hàn một thân quần áo trong ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đặt mấy lọ sứ đã mở sẵn. Trong lọ là các loại chất lỏng khác nhau, không màu không mùi nhưng lại ẩn chứa sâu xa mùi vị thảo dược.

Trên một bàn khác có một hộp vàng, một hộp bạc, bên trong là vạn ngân châm.

Lấy một kẹp nhỏ kẹp ngân châm trong hộp bạc nhấn vào nước thuốc trong lọ sứ, ngâm một lát, sau đó dùng một cái kẹp nhỏ khác gắp ra. Đặt lên vải bông được hong khô tự nhiên, sau đó một cây lại một cây cắm trong bao cuốn.

Mấy cái bao cuốn đặt trước mặt, lớn nhỏ đều có. Cái nhỏ nhất chừng cỡ lòng bàn tay, nếu cuốn lại có thể dễ dàng nhét vào cổ tay áo.

Hôm nay xem ra là thế tất phải theo đến đế đô, có lẽ rời khỏi phủ Trịnh vương nàng liền biến thành con tin rồi. Cho dù thế nào, nàng phải bảo vệ tốt mạng nhỏ của mình, sống lại một lần không dễ dàng, đời này tuyệt không đoản mệnh.

Từ khi sắc trời vừa mới tối cho đến nữa đêm, Nguyên Sơ Hàn cuối cùng cũng đem ‘vũ khí’ của mình sửa soạn lại cho tốt. Bao cuốn lớn nhỏ có thể đặt một chỗ trên người, đây chính là bùa chú bảo mệnh của nàng.

Thở sâu, nhìn bao cuốn, trong lòng nàng thấy yên ổn hơn.

Bỗng dưng, ngoài cửa vang lên tiếng đập nhỏ, nghe ra người ngoài dùng rất ít khí lực, miễn cho kinh động đến người khác.

Đứng dậy đi mở cửa, bên ngoài là Trịnh vương.

“Lão nhân, người lại uống rượu rồi.” Nghiêng người để Trịnh vương vào phòng, trên người lão mang theo mùi rượu.

“Trước đừng nói cái này, Nhiếp chính vương chắc chắn sẽ mang con đi đế đô, việc này mặc dù không đến mức nguy hiểm nhưng chỉ sợ cũng sẽ có phong ba. Nguyên Bảo à, ta sẽ phái người âm thầm bảo hộ con, dù vậy thì bên người Nhiếp chính vương hay hoàng cung đại nội vẫn không dễ dàng tiếp cận. Vạn nhất con có nguy hiểm, sợ không tới kịp, con nhất định phải cẩn thận.” Ngồi bên cạnh bàn, Trịnh vương trước mắt thần sắc lo lắng, một ngày trôi qua dường như lão đã già đi rất nhiều.

Nguyên Sơ Hàn đứng một bên nhìn lão, sắc mặt nàng trắng xanh, đôi mắt nhiễm nước.

“Lão nhân, người đang sợ cái gì?” Thần sắc lo lắng trong mắt Trịnh vương không phải giả.

“Hoàng quyền thống trị, chúng ta vốn không muốn can dự nhưng lại không thể chạy thoát khỏi.” Trịnh vương không giải thích, nói ra vài câu bất đắc đĩ khiến Nguyên Sơ Hàn càng thêm khằng định, Trịnh vương nhất định có gì đó khiến bọn họ mơ ước, hao hết tâm tư muốn có được.

Nguyên Sơ Hàn gật đầu, xoay người ngồi một bên, sau đó cầm tay Trịnh vương, “Người yên tâm, con không có việc gì. Nếu thất sự có thời điểm bất đắc dĩ, con sẽ giả chết. Khi đó người chỉ cần nhanh chóng đưa con về bên người, tại huyệt linh đài châm một châm, con liền tỉnh lại. Đây cũng là chiêu bảo mệnh sau cùng của con, chỉ có hai chúng ta biết.” Con ngươi phiếm quang, Nguyên Sơ Hàn nói kế sách sau cùng cho Trịnh vương, chỉ mong lão nhân yên tâm.

Trong đêm tối, một bóng đen không tiếng động nhảy qua các cửa lớn, bừng tỉnh quỷ mị.

Sau khi qua mấy gian, tới phía sau một tiểu viện rồi đi vài bước hướng ánh nến trong phòng.

Khẽ chọc cửa, được người trong phòng cho phép, sau đó đẩy cửa lắc mình đi vào, cửa sau khép lại, nhanh như chưa từng được mở ra.

“Bẩm chủ tử, tiểu thần tiên kia không có ở Dược Phật sơn, chỉ có một thiếu niên canh giữ ở đó.” Tiếng nói cực thấp từ trong gian phòng truyền ra.

“Quả thực là không ở.” Một giọng lạnh lùng vang lên, đúng như dự đoán.

“Xem ra, Trịnh vương thật lòng yêu thương nữ nhi!” Một tiếng thở dài dễ nghe lại làm cho người ta không khỏi say mê mà xem nhẹ nguy hiểm trong đó.