Edit: Skye

Mặt bị bóp chặt, cổ cũng bị cánh tay cứng rắn của hắn kẹp chặt, Nguyên Sơ Hàn bị ép đi theo Phong Ly. Mắt không thấy đường, nàng nhắm mắt theo đuôi hắn, sau cùng đưa tay túm lấy y phục trên eo hắn, đi theo hắn.

Tư thế hai người kỳ lạ, hộ vệ cùng Văn Thuật bước nhanh theo. Triệu vương kinh ngạc rất lâu, sau cùng cũng đuổi theo, bọn họ ra khỏi đại môn Triệu vương phủ.

“Cung tiễn vương gia.” Đi xuống bậc thang, Triệu vương chắp tay cúi người hô to, gã sai vặt cùng quan binh đều quỳ trên mặt đất, cung tiễn Phong Ly.

Phong Ly không ngoảnh lại, dắt Nguyên Sơ Hàn lập tức lên xe ngựa. Hộ vệ lưu loát xoay mình lên ngựa, ngay cả Văn Thuật cũng nhanh chân, miễn bị vứt lại.

Trong xe ngựa, Nguyên Sơ Hàn vừa vào xe đã bị Phong Ly ném qua một bên. Nàng ngồi trong xe, tay xoa cổ bị tay cánh tay hắn kẹp đau, một bên tò mò quan sát hắn.

Ai biết hắn chợt đột nhiên nổi điên, động tác thô lỗ, coi nàng như đồ vật nói ném là ném.

Đội ngũ xuất phát rời khỏi Triệu vương phủ. Bên ngoài liên tục vang lên tiếng hô cung tiễn Vương gia, xe ngựa đi rất xa, thanh âm cung tiễn này mới tắt.

Dáng ngồi Phong Ly tản mát ra cỗ đại khí thế, dù sao Nguyên Sơ Hàn vẫn cảm thấy nếu đổi lại người khác ngồi giống hắn, tuyệt đối sẽ không có loại khí thế như trên người hắn.

Thầm hừ hừ, đoán chừng hắn làm lão đại quen rồi, nàng có tẹo không nghe lời, hắn liền không vui. Có lẽ lần này nàng không ngay lập tức nịnh nọt hắn như trước kia, hắn mới không vui đấy.

“Không phải chúng ta đến để xem lễ à? Vì sao lại rời đi?” Nàng còn cho rằng sẽ ở lại Triệu vương phủ.

Nàng chủ động nói chuyện, đôi con ngươi Phong Ly khẽ chuyển, không nhìn nàng, cũng không đáp lời.

Thấy hắn không để ý tới mình, Nguyên Sơ Hàn cũng không quan tâm lắm, biết vị lão đại này đang khó chịu trong người. Có điều người ta là lão đại nha, nàng cho dù muốn oán hận cũng không dám thốt ra nửa câu.

“Triệu vương kia cùng Trung Dục Vương tám lạng nửa cân, Trung Dục Vương vừa thấy liền biết là tiểu nhân. Triệu vương kia túng dục quá độ, thân thể dùng chưa tới 5 năm là tiến nhập đất rồi.” Nói xong, Nguyên Sơ Hàn chậc chậc lắc đầu thở dài.

Thấy bọn họ như vậy, nàng không khỏi nhớ tới Trịnh vương. Ông cụ khỏe mạnh, sinh hoạt nề nếp, Triệu vương cùng Trung Dục Vương kia không thể so sánh bằng.

“Vừa rồi không phải còn nói Triệu vương chói lọi sao?” Phong Ly rốt cục mở miệng, giọng nói lạnh lùng, mang theo vài phần ác ý trào phúng.

Nguyên Sơ Hàn nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Phong Ly, khóe miệng nàng ẩn tàng ý cười không ngừng, “Cuối cùng Vương gia đại nhân cũng đã nói chuyện với ta rồi à? Ài, ta nói như vậy là vì không muốn nói thẳng cho ông ta biết thân thể của ông ta sắp xuống mồ rồi, đừng đắm chìm nữ sắc.”

Phong Ly nhìn nàng, tầm mắt lạnh lùng, bất quá Nguyên Sơ Hàn không để ý lắm, ngược lại càng cười sáng lạn hơn.

“Khẩu phật tâm xà.” Thoáng nhìn qua nàng, Phong Ly dời tầm mắt.

Nguyên Sơ Hàn trợn tròn mắt, cười không ra tiếng, “Ta đây không tính là khẩu phật tâm xà, chỉ là nghĩ một đằng nói một lẻo thôi. Có điều đó cũng ở trước mặt người khác, còn vương gia đại nhân ngài, trước mặt ta vẫn trước sau như một.”

Khóe môi mỏng có vài phần buông lỏng, Phong Ly không đáp lại, trên nét mặt hắn rõ ràng có chút nhu hòa.

Ánh sáng trong xe ngựa u ám nhưng Nguyên Sơ Hàn vẫn thấy rõ, hé miệng cười, nàng coi như mò đúng tính tình Phong Ly. Nếu nói mò thấu triệt thì không có khả năng, nhưng ít nhất nàng đã thăm dò được sáu phần rồi.

Thích nghe tán dương, thích nịnh hót, nhất là khi nàng nịnh hót không giới hạn, hắn đặc biệt thích nghe.

Nguyên Sơ Hàn không khỏi cảm thấy người này ngây thơ, vừa ngây thơ lại có chút đáng yêu.

Trong ánh sáng u ám, Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm Phong Ly, ý cười trong mắt.

Phong Ly không ngủ lại Triệu vương phủ, ngược lại ở tại một biệt viện ở thành Thanh Châu. Biệt viện ngoại ô, thanh u lịch sự tao nhã, quan trọng là…không ai quấy rầy, cực kỳ thích hợp làm nơi nghỉ ngơi sau khi lặn lội đường xa.

Đèn trong viện đã được thắp sáng, vừa xuống xe ngựa liền thấy ánh đèn.

Chỉnh thể kiến trúc viện khác với phong cách ở đế đô, giống như ở Sâm Châu, đều vô cùng đẹp đẽ.

Nguyên Sơ Hàn trước xuống xe ngựa, sau đó Phong Ly mới đi ra.

Không cần quay đầu lại nhìn, nàng cũng cảm thấy hắn đang đi xuống, sau đó vẫn đứng ở phía sau mình.

“Vương gia, đế đô có tin.” Không đợi quay đầu, liền nghe thấy hộ vệ phía sau bước nhanh tới.

Phong Ly nhận thư hộ vệ đưa qua, người phía trước hắn cũng xoay người qua, hơn nữa còn nhìn thư trong tay hắn.

Hắn liếc nàng một cái rồi vòng qua nàng hướng tới đèn sáng ở đại sảnh, Nguyên Sơ Hàn lập tức bắt kịp.

Từ sau khi thấy Phong Ly cùng Triệu vương bàn chuyện cơ mật lâu như vậy trong thư phòng ngày hôm nay, Nguyên Sơ Hàn liền cảm thấy tới Thanh Châu không đơn giản chỉ là xem lễ.

Tuy muốn biết Phong Ly tới cùng muốn làm gì, nhưng nếu hắn không nói, nàng có nghĩ nát óc cũng không ra.

Trong đại sảnh, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

Phong Ly lập tức tiêu sái đến ghế chủ tọa rồi ngồi xuống, sau đó mở thư.

Nguyên Sơ Hàn đi tới, ngồi trên chiếc ghế gần ghế chủ tọa nhất, sau đó nhìn chằm chằm Phong Ly, muốn từ trên mặt hắn thấy chút gì đó.

Cực kỳ đáng tiếc, mặt Phong Ly là do hàn băng đúc thành, không nhìn thấy gì.

Sau một lúc lâu, Phong Ly gấp thư, ngẩng đầu nhìn ngoài đại sảnh.

“Người tới.” Hai chữ, lộ hết khí phách lão đại của hắn.

Hộ vệ bước nhanh tới, tốc độ vô cùng nhanh.

“Chuẩn bị đi, ngày mai du hồ.” Lạnh nhạt phân phó, nghe không ra vấn đề gì.

Hộ vệ tuân lệnh, nét mặt nghiêm cẩn, bộ dáng nghiêm túc.

Nguyên Sơ Hàn ở một bên nghe như lọt vào trong sương mù, du hồ? Đây tính là chuyện lớn à? Có cần nghiêm túc phân phó xuống như vậy.

Xoay vòng ánh mắt, nàng vẫn không hiểu. Phong Ly quyền cao chức trọng, nàng biết. Nhưng bởi vì quyền cao chức trọng mà du hồ cũng phải huy động nhân lực, đây không phải phong cách của Phong Ly.

So với thân phận vương gia này, Phong Ly cũng coi như yên ổn sống qua ngày. Điểm này, Nguyên Sơ Hàn tán thành.

Nhưng trước mắt sao lại thế này nhỉ?

Hộ vệ bên ngoài nghe theo chỉ lệnh của Phong Ly, mỗi động tác như sắp gặp phải đại sự.

“Đói chưa? Bữa tối lập tức đưa tới.” Phong Ly bỗng mở miệng, kéo tinh thần Nguyên Sơ Hàn lại.

Gật đầu, Nguyên Sơ Hàn xoa bụng, “Đói rồi.” Nghĩ đấu trí đấu dũng cùng hắn, đồ ăn trong bụng đều coi như tiêu hóa sạch rồi.

“Cho nên ăn cánh hoa ở phủ đệ người ta.” Cái đức hạnh như con thỏ gặm hoa kia của nàng, Phong Ly nhớ rõ ràng.

Nguyên Sơ Hàn nhướng mắt, “Đó là dùng để trừ hỏa, hai ngày nay hỏa bốc mạnh.”

“Vì sao?” Biết rõ còn cố hỏi, trong ánh sáng ngọn đèn dầu, khuôn mặt Phong Ly tà mị, cho dù bị che dấu dưới tầng cô hàn kia, vẫn có thể thấy rõ.

Nhìn chằm chằm Phong Ly, Nguyên Sơ Hàn không nói, nhưng ánh mắt kia của nàng chính là đáp án, vì sao? Bời vì ngài đấy!

Làn mi dưới tóc mai khẽ nhếch, sắc mặt Phong Ly rất nhanh tốt hơn, thản nhiên trên mặt tản đi.

Nguyên Sơ Hàn vô thanh than nhẹ, nàng đã nói là hắn thích nghe nàng nịnh hót mà, thật không có sai, quả nhiên hắn thích như vậy.

Này không biết có được tính là hứng thú tệ hại hay không, dù sao, hắn như vậy thật không được tự nhiên.

Tâm tình bất định, không biết khi nào tâm tình không tốt, cũng không biết khi nào thì vui vẻ. Ở dưới mái hiên cùng người như vậy, tế bào não trong đầu nàng sớm hay muộn cũng chết sạch.

“Vương gia, quận chúa, có thể dùng bữa rồi.” Bỗng dưng, Đỗ Tuấn xuất hiện tại cửa đại sảnh, thấp giọng nói.

Phong Ly đứng dậy, động tác tao nhã, hạ tầm mắt nhìn người vẫn ngồi chỗ đó đang nhìn chằm chằm hắn, “Dùng bữa.”

Nguyên Sơ Hàn gật đầu, nhìn hắn đi qua trước mắt mình, không khỏi âm thầm hừ hừ. Nhìn nét mặt hưởng thụ kia, nàng thoáng biểu hiện ra một chút hoa si, hắn liền kiêu ngạo như thế.

Hắn thực cho rằng nàng ái mộ hắn à? Cuồng tự kỷ!