Edit: Skye

Khoảng thời gian chờ đợi ngày xuất phát rời khỏi đến đô, Nguyên Sơ Hàn chưa từng rời vương phủ. Mặc dù nàng muốn đi Tế Thế Đường ngồi một chút, cùng Cố Dật Sanh trao đổi, nhưng lo lắng hận ý Tư Đồ Luật sẽ đánh lên người nàng, sau cùng vẫn thành thật ở trong phủ.

Căn cứ vào ánh mắt ngày đó đại tướng quân người ta nhìn nàng, Nguyên Sơ Hàn cảm giác rõ nguy hiểm.

Hắn thấy nàng ở Tế Thế Đường, hẳn sau đó sẽ đi một chuyến tìm nàng.

Hộ vệ vương phủ nói hắn lập tức phải trở về biên quan, hy vọng hắn nhanh đi. Đi rồi thì đừng trở về.

Hơn nữa mấy ngày nay, tiểu hoàng thượng cũng không ngừng bày tỏ quan tâm của cậu bé.

Dù rằng Nguyên quận chủ nàng xem ra cực kỳ ‘không xong’, nhưng có vẻ như tiểu hoàng thượng đối với nàng cực kỳ đồng tình cùng thương tiếc. Đừng nhìn cậu tuổi con nhỏ nhưng tâm địa rất tốt, ít nhất Nguyên Sơ Hàn cảm thấy tiểu hoàng đế này không thích hợp làm hoàng đế, không có tâm ngoan độc, vị trí kia ngồi không lâu.

Nếu cậu có năng lực bằng một phần ba hoàng thúc của cậu, có thể cũng sẽ không biến thành con rối.

Bất quá nàng không có thời gian quan tâm người khác, quan tâm trước mắt vẫn là bản thân.

Cùng Phong Ly rời khỏi đế đô đi tế thế, mặc dù nàng không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác.

Hương Phụ vừa nghe đến chuyện mình phải ở lại trong phủ giả trang thành Nguyên Sơ Hàn, lại càng ai thán liên tục, vận mệnh của tiểu nha đầu quả nhiên chỉ có thể như vậy.

Nguyên Sơ Hàn liên tục an ủi, đảm bảo nàng sẽ không bỏ mặc nàng ta, lúc này mới xem như trấn an xong Hương Phụ, để nàng ta cam tâm tình nguyện ở lại giả trang thành Nguyên Quận chủ bệnh nặng.

Ngày 27 trong chớp mắt đã tới, sáng tinh mơ,mặt trời chưa lên, nhân mã trong phủ đã chuẩn bị tốt.

Rửa mặt xong, vẫn như cũ ngăn không được Nguyên Sơ Hàn muốn khép hai mắt, dưới sự nâng hạ của Văn Thuật, hai người cáo biệt đôi mắt đẫm lệ của Hương Phụ, sau đó đi về phía tiền viện.

Nguyên Sơ Hàn cơ hồ đều nhắm mắt, toàn bộ hành trình đều dựa vào Văn Thuật dẫn dắt. Văn Thuật cũng hơi buồn ngủ, chủ tớ trái lại cùng một đức hạnh. Đều nói chủ tử dạng gì nô tài dạng đấy, những lời này hoàn toàn đúng.

Lề mề đến tiền viện, đại môn vương phủ rộng mở, xe ngựa tinh xảo đứng ở cửa, một đám hộ vệ mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.

Văn Thuật đỡ Nguyên Sơ Hàn đi ra đại môn, xuống bậc thang, sau đó lao lực đẩy nàng vào trong xe ngựa, lúc này hắn mở thở hắt ra.

Ánh mắt dạo qua một vòng, mới phát hiện hắn căn bản không có xe ngựa để ngồi, một con ngựa đang chờ hắn.

Vẻ mặt đau khổ, nhớ lại mông mình sắp phải chịu tội, một hơi còn chưa kịp than, liền nghe thấy hộ vệ bốn phía chắp tay hô lớn, “Vương gia.”

Văn Thuật giật mình, hoảng sợ quỳ một gối, hắn không dám đắc tội Phong Ly đáng sợ.

Giầy gấm ám sắc lướt qua trước mắt hắn, vạt áo ám sắc quẹt theo gió, làm người ta không khỏi thu liễm hơi thở.

Cho đến khi người nọ lên xe ngựa, cảm giác bị đè nén mới biến mất, Văn Thuật cũng tỉnh táo hẳn.

Trong xe ngựa, Phong Ly tựa cửa, hạ tầm mắt nhìn người trong xe, lông mi dưới tóc mai hơi giật. Sâu thẳm trong con ngươi xẹt qua một tia như có như không, dù biết tướng ngủ nàng không tốt, nhưng ai ngờ cư nhiên lại vô cùng không tốt thế này.

Nguyên Sơ Hàn mặc dù không ngủ sâu nhưng đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh, đồng hồ sinh học của nàng tuyệt đối không hoạt động lúc này, cho nên giờ này khắc này, cho dù đầu nàng hay người nàng, cũng chưa tỉnh nổi.

Nằm ngang xe, cho dù dưới người là vải mềm, quả thực không giống trên giường, muốn mở mắt cũng vô lực.

Phong Ly đứng ở đằng kia nhìn nàng một lúc lâu, nàng không hề có ý muốn mở mắt, sau cùng hắn đành nhấc chân, vượt qua người nàng, ngồi xuống chỗ chủ vị.

Hộ vệ ngoài cửa nhìn rõ hết, Phong Ly ngồi ổn định, bên ngoài vang lên tiếng hô, ngay sau đó, đội ngũ xuất phát rời khỏi trước đại môn vương phủ.

Xe ngựa bắt đầu đi, Nguyên Sơ Hàn ngủ càng thoải mái.

Phong Ly ngồi đoan chính, trường bào ám sắc hoa lệ càng hữu hiệu giúp hắn tỏa ra áp lực. Trong xe ngựa, nơi hắn ngồi cùng nơi Nguyên Sơ Hàn nằm hoàn toàn là hai thế giới khác.

Nếu tiến vào thế giới của hắn, nhất định sẽ ép người thở không nổi.

Loại áp khí này lại giống như hoàn toàn không ảnh hưởng tới người nào đó, Nguyên Sơ Hàn ngủ đến khi say giấc, xe ngựa ra khỏi cửa thành đế đô, nàng vẫn chìm trong mơ.

Phong Ly từ đầu đến cuối vẫn hạ mắt nhìn nàng, tầm mắt như có lực xuyên thấu, mà nàng không hề hay biết.

Về sau Phong Ly cảm thấy có thể da mặt nàng quá dày, dày như tường thành, cho nên không có bất kỳ cảm giác nào.

Đường lớn bằng phẳng, sau khi rời khỏi đến đô, tốc độ đội ngũ nhanh hơn, xe ngựa phi nhanh như bay.

Tốc độ như khi từ Sâm Châu về đến đô, xe ngựa như bay lên, mà người trong xe ngựa cũng không thoát khỏi xóc nảy, nhất là người nằm nơi đó.

Nguyên Sơ Hàn mới đầu nhíu mày, sau đó nghiêng người dậy nhưng hoàn toàn không chống nổi xóc nảy kia.

Thân thể cũng không chịu khống chế hướng tới cửa xe, chính nàng cũng loay hoay.

Đưa tay bắt bừa, bắt được cái gì có thể giữ được người nàng. Sau đó di chuyển đến gần vật nàng túm được kia, đưa cả hai tay bấu chặt!

Phong Ly buông mắt nhìn người ôm lấy chân hắn, bội phục trong mắt không phải nhỏ.

Cho rằng xe ngựa xóc nảy có thể khiến nàng tỉnh lại, ai ngờ ‘công lực’ của nàng thâm hậu như vậy, hắn không thể không bội phục.

Động chân, Phong Ly không nặng không nhẹ đá nàng, lại khiến Nguyên Sơ Hàn ôm chân hắn chặt hơn.

Bạc môi không khỏi giật giật, sau đó lại đá nàng.

Xe ngựa xóc nảy, lại thêm bị đá, Nguyên Sơ Hàn muốn ngủ sâu cũng không có khả năng.

Mắt mở một đường nhỏ, liền thầy màu sắc y phục thường ngày của Phong Ly, nàng không nghĩ nhiều liền biết hiện tại cái nàng ôm chính là…chân của hắn.

Âm thầm trợn tròn mắt, nàng vừa rồi chỉ muốn bắt lấy vật gì đó để không bị lăn ra ngoài, cư nhiên lại ôm trúng chân của Nhiếp chính vương đại nhân. Có câu ôm đùi nịnh bợ, đoán chừng chính là bộ dáng hiện tại của nàng.

“Tỉnh ngủ rồi.” Đỉnh đầu vang lên thanh âm của Phong Ly, cô tuyệt trước sau như một, bất quá lại ẩn chứa vài phần trêu chọc có thể nghe ra.

Từ từ buông cánh tay, Nguyên Sơ Hàn lật người nằm thẳng, tựa nhiên duỗi hai tay kéo lưng mỏi, làm như người vừa mới ôm đùi hắn căn bản không phải nàng.

“Ngựa này hẳn là lắp thêm cánh, nhất định phải đạt đến tốc độ này sao? Đến được chỗ cứu tế, Vương gia đại nhân liền rơi rớt rồi.” Người theo xe ngựa phi nhanh mà có xu thế dịch về phía cửa xe, chính nàng cũng cảm giác được.

“Là bổn vương rơi rớt hay ngươi rơi rớt? Còn nói hươu nói vượn, bổn vương đá ngươi ra ngoài.” Biết rõ nàng có thể nói vậy cũng chẳng sao, hắn không để ý tới là được nhưng vẫn nhịn không được hù dọa nàng.

Nguyên Sơ Hàn tròn mắt, lông mi cao cao, nhìn chằm chằm Phong Ly, “Đem ta đá ra ngoài? Đá đi đá đi, ta ở ngay đây này, ngài cứ đá đi! Làm như ta thích ở trong này lắm đấy.”

Phong Ly không khỏi nheo mắt, chân phải nâng lên, làm bộ muốn đá nàng.