Edit: Skye

Phong Ly nói mang nàng xuất phủ, quả thực nói lời giữ lời.

Đại khái gần đến trưa, hộ vệ Phong Ly tới, hắn mới từ trong cung trở về.

“Văn Thuật đi theo ta, Hương Phụ ở lại, ta và Văn Thuật có việc khác cần hoàn thành.” Thay váy áo màu trắng, toàn thân Nguyên Sơ Hàn khoan khoái nhẹ nhàng.

Hương Phụ gật đầu, hai ngày nay nàng từ miệng Văn Thuật nghe được không ít chuyện tình, biết lão gia đã an bài người ở đế đô, đoán chừng Nguyên Sơ Hàn muốn gặp mặt bọn họ.

Văn Thuật thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể đi ra khỏi vương phủ rồi, ở trong đây chẳng khác nào ngồi tù.

“Đừng tự mãn quá sớm, Phong Ly sẽ đi cùng chúng ta. Không thể trực tiếp đi gặp bọn họ, có điều ít nhất cũng nên đi qua mấy hiệu thuốc kia, muốn người ở bên trong thấy ta.” Ít nhất cũng để bọn họ biết, nàng hiện tại sống không tệ, không cần vội.

Văn Thuật gật đầu, điểm này hắn hiểu rõ.

Chuẩn bị xong xuôi, Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật đi ra ngoài tiểu viện, theo hộ vệ của Phong Ly hướng về phía cửa sau vương phủ.

“Hôm nay chúng đi cửa sau à.” Tự cho mình đã hiểu rõ, Nguyên Sơ Hàn xem ra cực kỳ vui vẻ.

Hộ vệ ở phía trước dẫn đường lập tức lên tiếng, “Bộ dáng của quận chúa hiện tại không thích hợp bị người khác thấy.” Nàng khỏe mạnh như vậy từ cửa lớn vương phủ đi ra ngoài, bị nhìn thấy nhất định sẽ đưa tới ngờ vực vô căn cứ.

“Ừ, ta đã biết.” Gật gật đầu, nàng tự nhiên hiểu được.

Đi tới cửa sau vương phủ, Nguyên Sơ Hàn bước nhanh tiêu sái ra ngoài, Văn Thuật theo sau.

Bên ngoài cửa sau là một con ngõ nhỏ, sâu thẳm yên tĩnh, đây là cấm địa, không ai được phép đến nơi đây.

Lúc này, một chiếc xe vô cùng bình thường đậu ở ngay kia, hộ vệ trước sau xe ngựa đều thay quần áo bình thường, vừa thấy thật khó nhận ra đây là nhân mã của phủ Nhiếp chính vương.

Giẫm lên ghế ngựa, Nguyên Sơ Hàn tiến vào xe ngựa, Văn Thuật thông minh nhảy lên trên càng xe bên kia, dù sao hắn cũng không muốn dùng hai chân để đuổi theo xe ngựa.

Phong Ly đã ngồi đợi trong xe, toàn thân trường bào ám sắc, chỉ là chất vải không quá hoa lệ, ngược lại rất bình dân.

Nhưng, cho dù quần áo bình dân mặc trên người hắn, cũng không che giấu được áp khí trên người hắn. Nguyên Sơ Hàn vẫn cảm thấy hắn đang làm điều thừa, thấy thế nào cũng không giống thường dân, cho dù mặc như ăn mày thì cũng chẳng giống ăn mày.

“Đa tạ Vương gia trong lúc cấp bách vẫn rút thời gian dẫn tiểu nữ ta đi dạo, ta ở trong này cám ơn Vương gia đại nhân trước.”

Đôi mắt không gợn sóng nhìn nàng, Phong Ly tự nhiên mở miệng: “Không thành ý, lặp lại lần nữa.”

“Hả? Đây không giống phong cách của Vương gia đại nhân một chút nào!” Nguyên Sơ Hàn càng đoán càng không nghĩ ra, bản thân nàng cũng mơ hồ.

“Vậy thì ít nói điều vô dụng đi.”

Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn không ra tức giận hay vui vẻ từ trên mặt hắn.

“Khó mà làm được, không cho ta nói, ta sẽ buồn chết mất. Không bằng vương gia đại nhân nói một chút, chúng ta đang đi đến chỗ nào?” Xe ngựa đang chạy, có điều Nguyên Sơ Hàn cũng không biết đây là muốn đi đâu

“Mãn Nguyệt lâu.” Phong Ly không nhìn nàng, nói ra câu trả lời, sau đó nhắm mắt lại, hiển nhiên không muốn nghe nàng lải nhải.

“Mãn Nguyệt lâu? Đó là nơi nào?” Nghe qua như là kỹ viện a!

“Tửu lâu,” Dường như biết trong đầu nàng đang đoán vớ vẩn, Phong Ly phun ra hai chữ.

“A…” Hiểu rồi, Nguyên Sơ Hàn gật đầu, ra là tửu lâu.

Nhưng đi tửu lâu làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn mời nàng ăn đại tiệc?

Nhưng nàng không muốn ăn đại tiệc, nàng chỉ muốn đi dạo trên đường, tốt nhất là có thể đi vài vòng trước mấy hiệu thuốc kia.

Lại liếc mắt nhìn Phong Ly, hắn vẫn nhắm mắt, hiển nhiên không muốn quan tâm tới nàng!

Nguyên Sơ Hàn âm thầm hừ hừ, không quan tâm thì không quan tâm, lát nữa ta sẽ có biện pháp.

Tiếng nhốn nháo tiến vào lỗ tai, cho thấy xe ngựa đã chạy trên đường lớn.

Nguyên Sơ Hàn cực kỳ muốn nhìn một chút bên ngoài, từ khi tới đế đô, nàng chưa bao giờ thấy qua phong cảnh bên đường.

Nhìn lướt qua Phong Ly, hắn vẫn nhắm mắt. Tay nàng đẩy cửa sổ, cảnh tượng bên ngoài lập tức tiến vào giữa tầm mắt.

Người thật nhiều, cũng không biết nơi này có phải là phố chính không mà lại náo nhiệt như vậy, thật sự là địa phương tốt, không hổ là nơi dưới chân thiên tử.

Bộ dáng người đi tới đi lui trên đường xem ra rất vui vẻ, dân chúng bình thường, nam nữ già trẻ đều có. Hơn nữa phần lớn mọi người ăn mặc đều rất tốt, nhìn qua vừa thấy là cuộc sống tương đối tốt.

Cửa hiệu san sát nhau, vô cùng phồn vinh.

Càng xem càng cảm thấy đế độ này quả là nơi tốt, phồn hoa so với Sầm Châu không phải ít.

Đi một lúc lâu, xe ngựa chậm dần rồi dừng lại, bên kia Phong Ly cũng mở mắt, “Đến rồi.”

“Thật nhanh a!” Đóng cửa sổ ‘bộp’ một tiếng, Nguyên Sơ Hàn trước hắn một bước đứng dậy đi ra xe ngựa, có thể thấy nàng quả thực rất vội.

Ra ngoài xe ngựa, phố dài vừa mắt không thấy tận cùng, mà phía bên phải là tòa tửu lâu cao ba tầng. Bảng hiệu chữ vàng treo trên cửa lớn ‘Mãn Nguyệt lâu’.

Văn Thuật vòng qua đưa tay đỡ Nguyên Sơ Hàn xuống xe, một bên nháy mắt ý bảo vừa rồi đã đi ngang qua một gian hiệu thuộc.

Nguyên Sơ Hàn gật đầu rất nhẹ, lát nữa nói sau.

Phong Ly sau đó đi xuống xe ngựa, một tay đặt sau lưng, toàn thân hắn là quần áo bình thường, lúc này vừa nhìn rất dễ phát hiện ra, hắn không phải người bình thường.

Không nhìn Nguyên Sơ Hàn, hắn cất bước đi vào đại môn tửu lâu.

Nguyên Sơ Hàn lập tức bắt kịp, Văn Thuật và mấy hộ vệ khác đi theo phía sau.

Lầu một có thực khách, thế nhưng Phong Ly lại trực tiếp theo cầu thang đi lên lầu trên, xem ra hắn không thích dùng cơm ở nơi đông người.

Nguyên Sơ Hàn bắt kịp, một bên ngắm nhìn bốn phía, có lẽ Phong Ly thường tới nơi này.

Tại lầu hai có một nhã gian được đặt trước, hộ vệ và Văn Thuật đã đứng một bên, Văn Thuật rất muốn ngồi xuống nhưng vừa nhìn lên Phong Ly, hắn liền không tự chủ được mà căng thẳng thần kinh.

Hương Phụ đều nói vị Nhiếp chính vương này rất dọa người, hôm nay chính mắt nhìn thấy, quả thật quá dọa người rồi.

Nguyên Sơ Hàn ngồi xuống cạnh cửa sổ, vừa ngắm đường phố dưới lầu, vừa thở dài: “Phong Ly, hôm nay chúng ta an vị ở chỗ này sưu tầm dân ca hả?”

Nàng gọi thẳng tục danh Phong Ly, mấy hộ vệ cùng Văn Thuật đồng thời nhìn về phía nàng, lá gan này không khỏi quá lớn!

Phong Ly thản nhiên nhìn nàng một cái, “Ngươi muốn chạy như điên trên đường.”

“Cái gì mà chạy như điên chứ? Nếu có thể đi bộ một chút, vậy thì quá tốt rồi.” Nhìn hắn một cái, bộ mặt như mặt tú lơ khơ vạn năm không đổi kia không dọa được nàng đâu.

Phong Ly không nói, nhưng hiển nhiên là không đáp ứng.

Hiểu rõ rằng hắn sẽ không chấp nhận, Nguyên Sơ Hàn bĩu môi, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cứ như vậy nhìn cũng tốt.

Khẩn trương trong lòng Văn Thuật bớt chút, có điều vẫn cảm thấy quá thần kỳ, Nguyên Sơ Hàn gọi thẳng đại danh của Nhiếp chính vương, ngài ấy cư nhiên không tức giận, thật thần kỳ mà.

Hộ vệ bên cạnh cũng nghĩ thế, quả nhiên cực kỳ thần kỳ.

“Ai nha, mỹ nam.” Nguyên Sơ Hàn đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ bỗng ngạc nhiên hô một tiếng, đối diện nàng, tầm mắt Phong Ly liền chuyển hướng dưới lầu.

Trên đường, một nam tử bộ dáng thư sinh đoan trang. Bộ dạng trong sáng, tay bưng một xấp thư, khó khăn tiến lên tránh né người đi đường qua lại.

Nguyệt Sơ Hàn tuyệt đối chỉ đang thưởng thức, người thời đại này có bộ dạng xinh xắn không hề thiếu, nhưng nàng chưa từng thấy qua loại này. Hơn nữa, thư sinh này rất có khí chất, có phong độ của người trí thức, đây gọi là bụng có tinh hoa của thi thư.

Phong Ly thản nhiên thu hồi tầm mắt, nhìn bộ dáng Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm dưới lầu không chớp mắt, mở miệng hờ hững nói, “Đóng cửa sổ!”