Edit: Skye

Bởi vì Phong Ly đã cảnh cáo, Nguyên Sơ Hàn cũng nhấn mạnh dặn dò qua Hương Phụ và Văn Thuật, hai ngày sau tiểu hoàng thượng tới, hai người không cần đi qua, vị Tư Đồ Luật kia nghe nói tâm tư kín đáo, ánh mắt cũng cực kỳ độc, miễn cho hắn nhìn ra sơ hở trên người hai người bọn họ.

Hương Phụ cực kỳ nghe lời, biết mình đạo hạnh không đủ, thấy Phong Ly còn bị dọa vỡ mất, càng chưa nói đến hoàng đế cùng Nguyên soái ở đây. Nàng khẳng định sẽ lộ ra sơ hở, nếu bị vạch trần, phá hủy kế hoạch của Nguyên Sơ Hàn, cho dù nàng đem đầu hái xuống cũng không cách nào tạ tội.

Văn Thuật vẫn hoài nghi, Nguyên soái kia thật sự lợi hại như thế sao? Mắt mọi người đều giống nhau, Nguyên Sơ Hàn ngụy trang, theo ý hắn là cực kỳ thành công, thật sự đã bị nhìn thấu?

“Ngươi phải nghe tiểu thư, nếu thật sự bởi vì ngươi mà phá hủy chuyện lớn của tiểu thư thì cứ đợi đấy.” Ngồi ở ghế tựa, Hương Phụ trách cứ văn thuật, muốn hắn thành thật.

Văn thuật hừ hừ, “Ta biết, còn cần ngươi nói à? Tiểu thư, vết thương trên cổ tay ngài, rốt cuộc là người nào cắn?” Hôm qua đến xem thấy Nguyên Sơ Hàn vẫn rất tốt, kết quả hôm nay liền nhìn thấy vết thương trên cổ tay nàng. Xem ra đế đô quả thực không phải nơi tốt đẹp gì, đến là bị thương.

“Các ngươi không biết thì tốt hơn. Ngày kia hai người các ngươi thành thành thật thật ở nơi này, miễn phá hủy chuyện lớn của ta.” Phong Ly giúp nàng, cho nên nàng cũng phải tận lực phối hợp, nếu là bên mình làm hỏng chuyện, Phong Ly không chỉ không giúp nàng, còn có thể để hắn cười đến rụng răng.

Văn Thuật gật gật đầu, cùng Hương Phụ liếc nhau một cái, nơi này quả thật hung hiểm a!

“Đúng rồi, hai người các ngươi nhìn xem, hai mắt ta rất dễ nhân ra sao?” Nói xong, Nguyên Sơ Hàn giơ tay che khuất mặt mình, lộ đôi mắt, nhìn bọn họ chằm chằm.

Văn Thuật cùng Hương Phụ mở to hai mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu lắc đầu, “Nếu che khuất mặt, chỉ nhìn qua hai mắt thì không nhận ra.”

“Đúng vậy a tiểu thư, ngài đừng lo lắng quá nhiều, đến lúc đó trên mặt ngài đều là mụn hồng gồ ghề, tin tưởng ai cũng không dám nhìn nhiều.” Hương Phụ an ủi, bộ dáng kia cực kỳ dọa người. Xem một cái liền cảm thấy sợ, ai còn dám nhìn mắt nàng nữa.

Nguyên Sơ Hàn bán tín bán nghi, hôm qua Phong Ly rõ ràng nói mắt nàng rất dễ nhận ra mà.

Nếu muốn ‘hóa trang’ mắt, nàng cũng không có biện pháp gì hữu hiệu, chỉ có thể buông xuống mi mắt không nhìn người.

Nhớ tới bộ dáng ngày đó Tư Đồ Luật, Nguyên Sơ Hàn ngoài sợ hãi cũng có vài phần kinh hoảng, ánh mắt hắn tựa đao phong, thật sự cực kỳ dọa người.

Nét mặt lãnh ngạnh, không một chỗ mềm mại, sau cùng nhìn nàng mang theo sát khí, quả thật không phải nhân vật dễ lừa gạt.

Phong Ly cũng rất lãnh đạm, cô hàn khiến người run sợ, nhưng khi Nguyên Sơ Hàn đối mặt với hắn cũng sẽ không hốt hoảng như thế. Tư Đồ Luật cùng hắn hoàn toàn khác nhau, hơi thở nơi chiến trường, xa lạ mà lại khiếp người.

“Tiểu thư, có phải vương phủ này chúng ta không ra được?” Văn Thuật dựa vào quan sát, vương phủ vào được không ra được. Ngay cả hắn cũng bị nhốt ở trong này, muốn bước ra khỏi tiểu viện cũng khó.

“Cũng không phải không thể, bất quá nghĩ muốn quay về tự do e là không được.” Nguyên quận chủ mặt mày ‘thê thảm’, nàng chỉ cần không lấy cái mặt Nguyên quận chủ mà ra ngoài dạo chơi, vậy thì không đến vấn đề.

“Vậy làm sao bây giờ?” Vô luận như thế nào cũng phải gặp Tam quản gia ở đế đô. Trịnh Vương đem Nguyên Sơ Hàn giao cho Tam quản gia, ông ấy cũng muốn gặp nàng, hiểu biết tình huống mới có thể chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.

“Có thể thăm dò Phong Ly một phên, xem hắn nói như thế nào đã.” Dù sao nghĩ muốn thần không biết quỷ không hay từ trong phủ này đi ra ngoài đó là không có khả năng.

Văn Thuật gật gật đầu, người ở dưới mái hiên, cũng không thể không cúi đầu.

Sắp tới chạng vạng, đoán chừng Phong Ly có thể đã trở lại, Nguyên Sơ Hàn đi ra tiểu viện, tính toán đi trước thăm dò nơi hắn xem mình có thể ra ngoài vương phủ hay không.

Chỉ cần có thể đi ra, như thế mới càng dễ nói chuyện.

Hướng tới thư phòng, Nguyên Sơ Hàn tản bộ nhàn nhã, ca hát, tâm tình tốt vô cùng.

Đi tới thư phòng, không thể tránh khỏi trên đường đi gặp hộ vệ trong vương phủ. Những người này đều đã nhận biết nàng, hơn nữa không còn lạnh lùng như trước, mà hướng về phía nàng gật đầu chào hỏi.

Xem ra, việc nàng cứu chữa Tề Dương đã khiến cho toàn bộ thái độ của đám người này thay đổi.

Tiến gần thư phòng, bốn hộ vệ đứng bên ngoài, cửa thư phòng đóng, cũng không biết Phong Ly có ở trong hay không

Dựa người trên lan can hành lang dài, Nguyên Sơ Hàn hướng bên kia nhìn, cân nhắc nên thăm dò hắn như thế nào. Ánh mặt trời rắc trên người nàng tựa như một tầng kim phấn. Khuôn mặt trắng nõn như ngà voi xinh đẹp, sóng mắt lay động tràn đầy sức sống.

Miệng ngâm nga ‘con vịt nhỏ’, trong đầu vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, thế cho nên lời ca cũng có chút biến âm.

Cửa thư phòng không mở, xem ra Phong Ly không ở bên trong, thời tiết này mà cửa sổ cũng không mở, hắn không ngạt chết mới là lạ.

Thôi, nàng đi về trước, lát nữa trở lại.

Xoay người, vừa lúc miệng ngâm nga đến đoạn y nha y nha, kết quả vừa xoay, tiếng y nha sau cùng bị nàng cứng rắn nuốt trở lại, bởi vì người nàng muốn tìm đang đứng ở ngay sau lưng.

Lui về phía sau một bước, lại tựa trở về trên lan can, Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm người đang hạ tầm mắt nhìn mình, trong lòng rủa thầm người nọ là quỷ à, không có chút tiếng động nào.

Sắc mặt Phong Ly không đổi, hạ tầm mắt nhìn nàng, ánh trời chiều vàng nhạt rải trên người hắn, ánh lên một tầng kim quang, lại khiến cả dáng người hắn trở nên rất cao, không thể chạm tới.

Tựa như Thiên vương trong miếu Thiên vương, theo không kịp!

“Ở đây đợi bổn vương.” Câu khẳng định, bởi vì nàng ở chỗ này xuất hiện cũng không có lý do khác.

Nguyên Sơ Hàn gật gật đầu, ngửa mặt trẻ con nhìn hắn, cứ như thế trong nháy mắt đồng tử nàng tan rã.

“Ca cái gì, ca lại một lần đi.” Thu hồi tầm mắt, Phong Ly lạnh lùng nói, đồng thời bước về thư phòng.

Nguyên Sơ Hàn sửng sốt một phen, sau đó khẩn trương bắt kịp, “Ca ‘vịt con’ không xuôi tai, ta ca chơi thôi.” Nàng cũng không phải hát rong, hắn nói hát liền hát.

“Ca lại lần nữa đi.” Bóng dáng người đi phía trước ung dung cô tuyệt, lời nói lạnh lùng không cho phép nghi ngờ.

Nguyên Sơ Hàn ở phía sau trừng mắt, theo sát hắn, một bên mở miệng xướng, ta là một cái vịt con, y nha y nha ô!

Đi xuống hành lang dài, Phong Ly thẳng đến thư phòng, Nguyên Sơ Hàn cũng theo ở phía sau, nhắm mắt theo đuôi, miệng vẫn xướng vịt con.

Hai hộ vệ ở ngưỡng cửa thư phòng tận lực nhìn không chớp mắt, lỗ tai mọi người không điếc, lời ca hiếm lạ của Nguyên Sơ Hàn truyền vào trong lỗ tai, muốn cười lại không dám cười, tất cả nhịn đến mức đôi má giật giật.

Phong Ly đi nhanh tiêu sái tiến vào thư phòng, Nguyên Sơ Hàn cũng theo vào, kia tiếng ca cũng dời vào thư phòng.

“Khó nghe chết.” Đi về phía sau thư án, Phong Ly rốt cục cũng cho lời đánh giá. Mi đẹp dưới tóc mai nhíu lại, lời ca này từ chỗ nào học được.

Nguyên Sơ Hàn lập tức ngậm miệng, âm thầm mắt trợn trắng, cũng không phải nàng chủ động xướng, là hắn yêu cầu mà.

“Ta còn biết hát cái khác, Vương gia đại nhân muốn nghe không?” Ngày hôm qua hắn còn dứt khoát từ chối nàng dùng tục ngữ nhân sinh, Nguyên Sơ Hàn cảm thấy nàng đã nhìn rõ con người hắn, khẳng định hắn sẽ cự tuyệt, hơn nữa hắn vừa rồi còn nói nàng xướng khó nghe, nàng chính là muốn cho hắn ngột ngạt.

Nhưng mà, lần này nàng tuyệt đối tính ra sai lầm. Phong Ly nhướng mày nhìn nàng một cái, bình tĩnh thu hồi tầm mắt, “Xướng đi, trước khi bổn vương nói dừng, càng không được ngừng.”

Nguyên Sơ Hàn lập tức nghẹn ngào, mở to hai mắt trừng mắt nhìn hắn, hắn đủ ngoan độc!