Edit: Skye

Xe ngựa rời khỏi hoàng cung, tuy không nhìn thấy bên ngoài, nhưng nghe thanh âm liền đoán ra được.

Khi ở trong cung, xe ngựa chạy đều có tiếng vọng lại. Mà sau khi rời khỏi hoàng cung, không những không nghe thấy tiếng vọng mà tiếng ồn ào cũng truyền vào lỗ tai, cảm giác trở lại nhân gian thoáng chốc đánh úp lại, trong lòng đột nhiên thư sướng.

“Này, thái hậu nương nương quả nhiên không phải nữ nhân bình thường, có thể mặt không đổi sắc cùng Nhiếp Chính vương đại nhân đối chọi gay gắt. Vương gia đại nhân, thái hậu nương nương là đại địch sao?” Nhấc một chân, khuỷu tay gối trên đệm lót trên đầu, sau đó dùng tay nâng má, Nguyên Sơ Hàn cười híp mắt, giống như một đóa hoa.

“Một nữ nhân có thể quấy nhiễu mưa gió gì, thế lực phủ Quốc trượng rắc rối khó gỡ, kia mới đúng là đại địch.” Phong Ly lãnh đạm trả lời, nghe qua nhỏ nhặt, nhưng cũng nhìn ra được, phủ Quốc trượng kia đích thật là địch nhân của hắn.

Mở to hai mắt, Nguyên Sơ Hàn nhìn về phía Phong Ly, “ Phủ Quốc trượng? Chưa từng nghe qua.” Nàng cho tới bây giờ không tận lực hỏi thăm qua nhân vật lớn ở triều đại này, ngay cả Phong Ly, cũng là khi đó ở Sâm Châu vô ý nghe Trịnh Vương nhắc tới mới biết được, nguyên lai trên đời này còn có Nhiếp Chính vương.

Phong Ly nhìn nàng một cái, “Chưa từng nghe qua phủ Quốc trượng, tiểu thần tiên thật đúng là không hỏi thế sự.”

“Nhiếp Chính vương đại nhân, người đừng nữa nói ba chữ tiểu thần tiên kia được không? Từ trong miệng người khác nói ra đều mang theo kính ngưỡng, nhưng từ trong miệng Vương gia đại nhân ngài nói ra, nghe qua như châm chọc vậy.” Nhíu mày, Nguyên Sơ Hàn rất không thích giọng điệu của hắn. Bí mật của nàng bị hắn vạch trần cũng đã quá mức, hắn luôn dùng loại giọng điệu này gọi tiểu thần tiên, nghe qua cứ như đang khoe khoang mọi thứ đều chạy không khỏi mắt của hắn.

“ Mỗi một câu Nhiếp Chính vương đại nhân, Vương gia đại nhân của ngươi, chẳng lẽ không châm chọc sao?” Nhìn nàng, sắc mặt lạnh nhạt, đôi mắt sâu thẳm không bốn bề sóng dậy, người nhìn vào có vài phần khiếp sợ, dồn ép người khó thở.

“Thật không? Trong lòng ta tuyệt đối là kính trọng. Nhiếp Chính vương đại nhân thiên hạ vô song, kiếp này có thể được gặp Vương gia đại nhân, thật sự là tiểu nữ tử tam sinh hữu hạnh.” Trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, cực kỳ lưu loát.

Lạnh nhạt nhìn nàng, sau một lúc lâu Phong Ly thu hồi tầm mắt, “ Khi nói láo không cần nghiến răng nghiến lợi.”

Nguyên Sơ Hàn giơ tay nhéo hai xương gò má, “Đa tạ Nhiếp Chính vương đại nhân chỉ giáo.”

Phong Ly không để ý nàng, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, có thể thấy được là hắn không muốn quan tâm nàng giả mù sa mưa.

Nguyên Sơ Hàn cũng không thèm để ý, dù sao từ lần đầu tiên nhìn thấy Phong Ly, hắn vẫn mặt nghiêm lạnh thế này.Khí lạnh nghiêm nghị toàn thân, tựa hồ có thể dọa người chết.

Lúc bắt đầu, nàng có chút kiêng kị, bất quá nàng hiện tại là con tin trọng yếu, biết chính mình tạm thời có tác dụng, cho nên cũng không sợ. Dù sao, Phong Ly cũng sẽ không động đến nàng.

“Thái hậu muốn ta, nói cách khác, phủ Quốc trượng cũng muốn ta rồi. Nhiếp Chính vương đại nhân cùng phủ Quốc trượng, rốt cuộc thế lực hai phe sẽ thay đổi thế nào đây? Bản chất con người của ta ấy mà, phải quan sát trông ngóng mới được.” Mặt mày cong cong giống như trăng sáng, Nguyên Sơ Hàn cố ý đùa cợt.

“Xem ra ngươi vẫn muốn gả cho hoàng thượng?” Phong Ly không nhìn nàng, ngồi ở chỗ kia ổn định như núi.

“Chẳng lẽ, Nhiếp Chính vương đại nhân có biện pháp có thể giúp ta không gả cho hoàng thượng sao? Vương gia đại nhân sẽ giúp ta chứ?” Thu hoạch ngoài ý muốn nha, nếu Phong Ly có thể gật đầu đáp ứng, vấn đề khó nan giải nhất của nàng được giải quyết rồi.

Phong Ly nhìn nàng một cái, không trả lời, bất quá trong đôi mắt kia dường như có thâm ý khác.

Nguyên Sơ Hàn cân nhắc, bỗng dưng cười, “Vì không thể gả làm vợ cho đứa nhỏ, xem ra ta cũng chỉ có thể làm con tin của Nhiếp Chính vương đại nhân thôi. Vương gia đại nhân có thể bảo vệ tiểu nữ tử ta xuôi gió xuôi nước, tiểu nữ tử cũng phải bày xuất chút thành ý mới được. Giống chuyện tình ‘ vẽ đường cho hươu chạy ’ mấy ngày hôm trước, ta sẽ giúp Vương gia đại nhân làm vài lần.”

Sắc mặt Phong ly khẽ biến lạnh, liếc nàng một cái, ánh mắt kia rất có áp lực.

Nguyên Sơ Hàn không để ý, vẫn như cũ cười tít mắt, mặt mày nở hoa.

“Tiểu hoàng thượng nha, thật sự là đứa bé, vóc dáng còn không cao bằng ta. Đứa nhỏ lớn như vậy đã phải cưới vợ, quả thực là phá hoại cây non. Khi đó ta nghe lão nhân gia nói, tiểu hoàng thượng đã sớm định ta làm hoàng phi, ngay cả chọn hoàng hậu cũng đã định xong.” Nhìn Phong Ly, việc này hắn tất nhiên là hiểu biết nhất.

“Hoàng hậu quả thật sớm định ra rồi, ngoại tôn nữ Mai gia, cũng là biểu tỷ của hoàng thượng.” Phong Ly giải thích nghi hoặc cho nàng, sắc mặt kia vẫn lãnh đạm như cũ.

“Mai gia? Là người phủ Quốc trượng đó! Hoàng hậu tương lai là người trong nhà bọn họ, đây là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.” Cho nên, cho dù nàng làm hoàng phi, cũng là người ngoài. Chết rồi, thái hậu, hoàng hậu, nữ nhân giữa hậu cung cực kỳ có quyền thế đều là người Mai gia, nếu nàng tiến cung, vậy thảm rồi.

Nhìn về phía Phong Ly, Nguyên Sơ Hàn ánh mắt lấp lánh, “Nhiếp Chính vương đại nhân, nếu ngài cùng phủ Quốc trượng sống mái với nhau, ngài có chiếm được phần thắng không?”

“Ngươi lại có chủ ý gì? Hỏi vòng vèo ra người nào có phần thắng lớn, là muốn lập tức trở mặt sao.” Phong Ly có vài phần không kiên nhẫn, nếu nàng ta thật sự tính toán như vậy, cũng không có khả năng hỏi quang minh chính đại như vậy. Khả năng duy nhất là, nàng ta rảnh rỗi không có chuyện gì, tốn hơi thừa lời hỏi chơi.

“Cũng có thể nha.” Một tay nâng má, Nguyên Sơ Hàn hưng trí dạt dào.

Phong Ly rõ ràng nhắm mắt lại, không nghe nàng lải nhải. Hơi thở trong lúc đó mang theo mùi máu trên vạt áo, khiến hắn cực kì mất kiên nhẫn.

Nguyên Sơ Hàn thấy hắn không để ý tới mình, bĩu môi, sau đó tựa vào vách xe tháo cây trâm vàng trên đầu.

Cây trâm vàng không nặng, cực kì phổ thông, được đánh bóng, bên trong rỗng.

Vặn mở đỉnh trân châu, bên trong là mấy chục gốc ngân châm dài nhỏ, đây là nghiên cứu gần đây của nàng. Bởi vì bao cuốn không hẳn lúc nào cũng có thể mang trên người, mà trâm cài này, đi tới chỗ nào đều có thể mang theo. Sau này nàng muốn làm ra nhiều hơn thứ khác biệt hơn, quả thực quá thuận tiện.

Xe ngựa chạy trên con đường rộng, rất nhanh tiến vào đại môn vương phủ, hôm nay một hồi diễn trò hoàn thành viên mãn.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Nguyên Sơ Hàn cũng không nhìn Phong Ly, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Theo càng xe nhảy xuống, nàng cũng không quay đầu lại, hướng tiểu viện mình đi tới, ở trong vương phủ, nàng ở nơi nào đều rất rõ ràng.

Vừa đi được hai bước, từ phía sau truyền đến giọng Phong Ly, thành công ngăn nàng dừng bước.

“Nguyên Bảo.”

Nguyên Bảo? Hắn cư nhiên gọi nàng là Nguyên Bảo?

Tên này chỉ có Trịnh Vương gọi, lão nhân gọi nàng như vậy, là vì cực kỳ sủng ái nàng. Cảm thấy gọi tên không đủ để biểu hiện ra yêu thích của lão, cho nên liền gọi Nguyên Bảo à.

Dừng tại chỗ hai giây, trong khoảnh khắc tim Nguyên Sơ Hàn ngừng đập.

Từ từ xoay người, chưa nhìn thấy người gọi nàng thì đã bị một kiện y phục nện vào đầu, rơi trên đầu nàng, chặn tầm mắt.

“Giặt sạch sẽ vết máu ngươi phun trên quần áo đi.” Giọng nói lạnh lùng cô tuyệt vang lên khiến trái tim Nguyên Sơ Hàn thoáng chốc ngừng đập khôi phục lại.

Kéo y phục trên đầu xuống, giữa tầm mắt, bóng dáng cao ngất lộ hàn khí đã đi xa.

Cầm lên ngoại bào hoa lệ, Nguyên Sơ Hàn nhíu mày nhìn, trên vạt áo là một mảng lớn vết máu khô, nàng quả thật đã ói ra rất nhiều sao!